Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 159: Cô thích tôi rồi sao_



Đường Tinh Khanh để điện thoại xuống, lúc này mới nhìn cô gái kia với khuôn mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Từ góc độ chủ quan mà nói, cô không hẹn trước mà muốn gặp tổng tài, điều này là không thể, ai cũng không được; từ góc độ khách quan mà nói, cô lớn tiếng ồn ào vô duyên vô cơ chạy đến đây gây sự, tôi có thể báo cảnh sát đến bắt cô, gọi bảo vệ đến đưa cô đi đã xem như là tôn trọng cô rồi. Bây giờ cô có ba phút, nếu trong ba phút cô có thể tự rời khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu hành vi của cô ngày hôm nay nữa. Huống hồ, hành vi của cô như vậy thật sự là đang tức giận, cô tưởng cô như vậy thì có thể nhìn thấy Đông Phùng Lưu sao? Ngu ngốc, cô đến làm ầm ĩ ở chỗ tôi là có ý gì?”

“Cô...” Bị Đường Tinh Khanh dạy dỗ một hồi, cô gái dần dần bình tĩnh lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Coi như cô thức thời, hôm nay tôi đi trước, lần sau tôi lại đến tìm anh ta!”

Nói xong, quay người chán nản rời đi.

Sau khi cô gái đó đi khỏi, Đường Tinh Khanh cuối cùng không chịu được mà chạy đến phòng trà để hít thở không khí trong lành mát mẻ, ôi mẹ ơi, nếu còn tiếp tục ở lại trong đó, cô sẽ bị mùi nước hoa của cô gái kia làm cho ngạt thở mất.

Đợi đến khi hít thở thoải mái rồi, Đường Tinh Khanh mới từ phòng trà đi ra, không ngờ vừa đi đến cửa liền nhìn thấy một dáng người to cao mạnh mẽ đang dựa vào trước bàn thư ký.

Nhìn thấy Đường Tinh Khanh đi ra, Đông Phùng Lưu cười cười, khen ngợi nói: “Vừa rồi ăn nói rất nhanh mồm nhanh miệng đấy!”

Thật ra vừa rồi anh luôn ở trong phòng làm việc, công việc hôm qua quá nhiều nên ở lại công ty nghỉ ngơi, không ngờ vừa sáng sớm đã có thể được xem một vở kịch hay như vậy.

Đông Phùng Lưu nghe thấy âm thanh ở bên ngoài liền mở cửa phòng làm việc ra xem, chỉ là hai cô gái này diễn quá nhập tâm, không hề chú ý đến bên chỗ anh.

Xem xong vở kịch này, Đông Phùng Lưu cảm thấy cô thư ký mới này quả nhiên có chút thú vị!

Tâm trạng của Đông Phùng Lưu vui mừng hớn hở, Đường Tinh Khanh lại thấy khó chịu, cô mặc kệ việc tại sao Đông Phùng Lưu lại nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ, lập tức đờ mặt ra, vô cùng châm chọc nói: “Tôi không ngờ đời sống cá nhân của tổng tài phong phú như vậy, lại có thể để cho người ta trực tiếp tìm đến công ty.”

“Ồ? Cô không thích sao?” Nghe thấy vậy, Đông Phùng Lưu nhếch môi khẽ cười nói, cô gái vừa nãy chẳng qua là đại tiểu thư của Tập đoàn Hoàng Thị, con gái của tổng giám đốc công ty gần đây bị anh chèn ép, căn bản không phải là người tình của anh.

“Nào dám không thích, anh là ông chủ của công ty này, tùy tiện thổi một cái cũng có thể thổi bay tôi, tôi không dám có bất cứ ý kiến nào đối với đời sống cá nhân của anh.” Vẻ mặt Đường Tinh Khanh không chút thay đổi đi đến chỗ ngồi của mình, bật máy tính lên tiếp tục công việc.

Tại sao nghe thấy những lời của cô thư ký này lại cảm thấy hơi chua xót?

Đông Phùng Lưu tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mặt Đường Tinh Khanh, dường như muốn tìm ra điều gì đó từ khuôn mặt của cô.

Nhưng dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Đường Tinh Khanh lại khiến cho người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của cô, Đông Phùng Lưu nghĩ tới nghĩ lui cũng lười đoán rồi!

Ngay sau đó trực tiếp hỏi: “Lịch trình của tôi hôm nay thế nào?”

Đường Tinh Khanh cúi đầu tìm bảng lịch trình của Đông Phùng Lưu, nhẹ giọng trả lời: “Sáng hôm nay lịch của anh trống, ba giờ chiều có một cuộc hội nghị kinh doanh quan trọng cần tham gia.”

“Tôi biết rồi.” Đông Phùng Lưu gật đầu định rời đi, chân mới vừa bước ra, dường như đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầy nhìn Đường Tinh Khanh nói: “Sau này nếu lại có người như vậy đến gây sự, cô cứ xử lý như lúc nãy là được rồi, có điều... đừng nói những lời đả kích con người và tinh thần của tôi nữa.”

Đường Tinh Khanh vẫn cúi đầu, bĩu môi nói: “Bản thân anh không xử lý đám hoa thối của mình đi, để tôi phải dọn dẹp, hừ...”

Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng vẫn bị Đông Phùng Lưu nghe thấy.

Vốn dĩ Đông Phùng Lưu đang định rời đi đột nhiên quay người lại, trầm mặt nhìn Đường Tinh Khanh, nghiêm trang nói: “Đường An Kỳ, có phải cô có điều gì bất mãn đối với tôi không?”

“Không có.” Lúc này Đường Tinh Khanh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thản không một gợn sóng nhìn Đông Phùng Lưu, thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn cho tổng tài một lời khuyên chân thành, đàn ông nên tự gánh vác chuyện của bản thân mình, huống hồ người đàn ông như tổng tài anh càng phải tự chịu trách nhiệm đối với bản thân. Anh không còn nhỏ nữa, trong nhà còn có vị hôn thê, chuyện như vậy truyền ra để người ta nghe được thì thật không tốt!”

Nghe có vẻ như lời khuyên rất chân thành, từ miệng của người trưởng thành như Đường Tinh Khanh nói ra thì thấy cũng không có gì là không đúng, chỉ là tại sao cảm giác... có chút ghen tuông, còn có cả sự bất mãn đối với anh?

Khóe miệng của Đông Phùng Lưu hơi nhếch lên nở nụ cười nhẹ, nhìn Đường Tinh Khanh nói: “Đường An Kỳ, cô... không phải là đã thích tôi rồi đấy chứ?”

Phốc...

Cũng may Đường Tinh Khanh không uống nước, nếu không sẽ phun hết nước lên mặt anh mất.

Mới vài năm không gặp mà anh đã trở nên tự kiêu tự đại lại còn tự luyến quá mức rồi, tôi thích anh... tôi thích anh mới lạ đấy!

Mặc dù trong lòng đầy sự xem thường nhưng cô không thể nói ra những lời này trước mặt Đông Phùng Lưu được, cô đẩy cặp kính dày của mình lên, sau đó chỉ vào mình, nói với một vẻ nghiêm túc khó thấy: “Đúng vậy tổng tài, tôi thích anh, rồi sao nữa?”

Ngụ ý là tôi xấu xí thế này, cho dù tôi thích anh, thế thì đã sao, chẳng lẽ anh sẽ vứt bỏ vị hôn thê của mình để ở cùng với bà lão như tôi sao?

Đáng lẽ ra Đông Phùng Lưu còn có ý muốn trêu chọc Đường Tinh Khanh thêm một chút nhưng thấy cô nghiêm túc như vậy, ngược lại cảm thấy không vui nữa, vì thế liền điều chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói: “Ừm... những lời nói đùa của cô thật không tồi, tiếp tục làm việc đi.”

Nhìn thấy bộ dạng này của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà bật cười, kết quả là Đông Phùng Lưu lại đột nhiên quay đầu lại nói: “Ngoài ra, cô gái đó không phải là người tình của tôi!”

Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng làm việc, để lại Đường Tinh Khanh với khuôn mặt kinh ngạc.

Người đàn ông chết tiệt này, đột nhiên giải thích một câu như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

...

Cả buổi sáng cứ bình yên như vậy mà trôi qua, đến buổi trưa, khi Đường Tinh Khanh định đi vào hỏi Đông Phùng Lưu bữa trưa định thế nào thì đột nhiên có một vị khách không mời mà tới.

“Nam, Nam Cường tiên sinh...” Đường Tinh Khanh không nhịn được mà tiến đến gật đầu nịnh nọt với Nam Cường Thịnh ở phía trước, sau khi nói xong căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh ta, sợ bị phát hiện.

Xong rồi, sao anh ta lại tới đây, để đề phòng bi kịch ngày hôm qua xảy ra, hôm nay Đường Tinh Khanh cố ý trang điểm cho mình xấu đi, ăn mặc quê mùa hơn, chính là để đề phòng bị người khác nhận ra.

Nam Cường Thịnh nhìn cô gái vừa nhìn thấy mình đã sợ hãi cúi đầu, khẽ ra lệnh: “Nhanh, ngẩng đầu lên cho tôi xem!”

“Điều này...” Đường Tinh Khanh cắn chặt môi dưới, bối rối không biết có nên ngẩng đầu nhìn anh ta không, nhìn anh ta thì sợ anh ta nhận ra mình, không nhìn anh ta thì không hợp với lẽ thường, điều này càng khiến cho người khác nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.