Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 42: Ám muội sai lầm



Quách Thanh Tú nở một nụ cười ngọt ngào, cô với tay cầm lấy chiếc túi xách trên bàn: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

“Có sớm quá không? Bây giờ mới có hai giờ thôi. Nói không yêu người ta, mà còn gấp gáp thế à…”

“Thôi đi, cậu đừng nhiều lời nữa. Bọn mình đi thôi!”

Lê Quyên Quyên nhún vai lắc đầu nói: “Tớ không đi làm bóng đèn đâu. Hai người lâu lắm mới gặp lại, nhất định có rất nhiều chuyện để nói, tớ không đi đâu. Bao giờ cậu về thì mang cho ít đồ ăn ngon là được rồi.”

“Lê Quyên Quyên…” Quách Thanh Tú cao giọng gọi.

Lê Quyên Quyên liếc mắt nhìn một cái: “Hôm nay phát hành game Tiếu Ngạo Giang Hồ. Tớ phải đi huyết chiến giang hồ, cậu đừng có mà quấy rầy tớ.”

“Được rồi!” Quách Thanh Tú đành chịu nhún vai, Lê Quyên Quyên là một con nghiện trò chơi điện tử, sét đánh cũng mặc mà cày game.

Quách Thanh Tú đến khách sạn Shangri-la sớm hai mươi phút.

Ở cửa lớn, có một cô lễ tân xinh đẹp đi tới.

“Xin hỏi cô là cô Quách phải không ạ?”

Quách Thanh Tú hiếu kỳ nhìn cô ấy, chẳng lẽ mình là ngôi sao ư? Sao người ta nhìn một cái là nhận ra nhỉ.

Trong tay cô lễ tân cầm một bức hình, đưa ra trước mặt Quách Thanh Tú: “Đây có phải là cô không ạ?”

Quách Thanh Tú đón lấy bức ảnh xem, đây chính là bức ảnh hồi nhỏ của cô. Đó là bức ảnh chụp chung của cô và Tăng Thanh Hải khi cùng chơi thả diều trên bãi cỏ.

Trong lòng cô đột nhiên thấy ấm áp, không ngờ nhiều năm trôi qua rồi mà anh vẫn còn giữ bức ảnh này.

“Thưa cô, mời cô đi bên này. Ông Tăng đang đợi cô ở bên trong…”

Cô lễ tân nhiệt tình đi trước dẫn đường cho cô.

Trong lòng Quách Thanh Tú vô cùng kinh ngạc, cô nghĩ mình đến trước hai mươi phút đã là sớm lắm rồi.

Vậy mà Tăng Thanh Hải lại còn đến trước cả cô, Quách Thanh Tú thuận miệng hỏi một câu: “Anh ấy đến từ lúc nào vậy?”

Cô lễ tân mỉm cười đáp: “Cái này tôi không rõ lắm ạ, tôi giao ban cách đây hai tiếng. Lúc tôi đi làm, ông Tăng đã ở đây rồi. Nhưng nếu cô muốn biết thì để tôi đi hỏi đồng nghiệp…”

“Không, không cần đâu. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Hai tiếng trước đã đến rồi. Anh Hải! Anh thật sự vội vã muốn gặp em đến vậy sao?

Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Tăng Thị, nhất định là vô cùng bận rộn. Vậy mà chỉ vì đợi cô, anh phải lãng phí nhiều thời gian đến thế.

Trái tim của Quách Thanh Tú như được một bàn tay lớn nắm lấy, vừa ấm áp vừa an toàn.

Cánh cửa phòng bao được mở ra.

Hình dáng cao gầy nho nhã của Tăng Thanh Hải rơi vào tầm mắt của Quách Thanh Tú.

Anh vẫn mặc một bộ âu phục màu trắng tinh tế như vậy, ngũ quan rõ nét, trên mặt treo nụ cười vui vẻ. Nhìn thấy cô bước vào, anh nghiêng người đứng thẳng dậy, đôi mắt rực sáng nhìn về phía cô…

Mười năm không gặp, cô đã trưởng thành rồi.

Cô giống như một thiên thần nhỏ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người. Cuộc gặp gỡ thoáng qua lần trước anh còn chưa nhìn rõ.

Lần này nhìn cô được kỹ càng hơn rồi.

Thân hình yểu điệu cân đối, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, gương mặt nhỏ thuần khiết, nụ cười ngọt ngào vô hại, cái lúm đồng điếu đáng yêu xinh xắn. Đó chính là người con gái mà anh luôn nhung nhớ trong lòng…

Cô bước từng bước về phía anh, trong hơi thở thanh xuân mang theo chút vui tươi.

Tăng Thanh Hải dừng lại một lát, rồi giơ cánh tay chuẩn bị ôm lấy cô.

Quách Thanh Tú lùi lại phía sau một bước, vô cùng khéo léo trốn khỏi vòng ôm của anh.

Ý cười trong đáy mắt Tăng Thanh Hải có hơi thất vọng.

“Sao, bây giờ lớn rồi nên không thích anh Hải ôm nữa hả?”

Quách Thanh Tú ngồi lên trên sofa, cô cười nhún nhún vai nói: “Anh Hải, em lớn rồi! Anh còn tưởng em vẫn chỉ tám tuổi à!”

Đúng vậy, cô đã trưởng thành rồi, trở thành một cô gái e thẹn.

Giữa hai người có một khoảng cách vô hình.

“Ha ha, không sao! Thanh Tú trong lòng anh mãi mãi đáng yêu như vậy.”

Từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh đều không rời khỏi gương mặt cô. Mười năm rồi, anh không gặp cô đã mười năm rồi. Anh phải cố gắng mà nhìn cho đủ, để bù lại toàn bộ.

“Thanh Tú, anh gọi mấy món mà em thích rồi, nhưng không biết bây giờ khẩu vị của em có thay đổi hay không…”

“Ha ha, anh Hải gọi món gì em cũng đều thích hết.”

Trong mắt Quách Thanh Tú là ý cười thuần khiết, rất nhanh sau đó đồ ăn đã được mang lên.

Sườn xào chua ngọt, thịt viên Hải Công Công, tôm bọc gạo nếp,… còn có một đĩa hạt dẻ rang đường.

Đều là các món mà Quách Thanh Tú thích ăn, mười năm rồi mà anh vẫn nhớ khẩu vị của cô. Đáy lòng Quách Thanh Tú trào dâng niềm ấm áp.

Quách Thanh Tú mở to mắt: “Ở đây vẫn còn món hạt dẻ rang đường ạ?”

“Ha ha, món này là anh bảo họ ra ngoài mua đấy. Ở Tần Ký, em còn nhớ không? Hồi nhỏ em hay chạy đến trước quầy hàng đậu rang Tần Ký, anh vẫn còn nhớ như in, dáng vẻ ôm theo con búp bê rồi chảy nước miếng lúc đó của em…”

“Em nhớ chứ! Lúc đó mẹ sợ em bị sâu răng, nên rất ít khi cho em ăn đồ ngọt. Em thích ăn hạt dẻ rang đường mà mẹ lại không mua cho, nên em đành suốt ngày đứng đó nhìn, ngửi thôi cũng thấy thoải mái rồi.”

Ngày đó, anh Hải đã lén lút mua một túi hạt dẻ rồi kéo tay cô, trốn đến một chỗ mà người lớn không tìm thấy. Sau đó anh đã bóc từng hạt cho cô ăn.

Có lẽ vì quen được ăn hạt dẻ mà anh bóc rồi, nên sau này cô một mực quyết định phải gả cho anh.

Suy nghĩ khi đó thật đơn thuần biết bao.

Hồi ức cùng lúc xuất hiện tại đây, trên mặt hai người đều nở nụ cười vui vẻ.

“Ừm, lúc đó Thanh Tú rất đáng yêu, gương mặt tròn trịa, mắt to tròn, má lúm sâu nữa…”

Tăng Thanh Hải cầm một hạt dẻ lên lột sạch vỏ, rồi để trước mặt Quách Thanh Tú… Giống như cách đây mười năm, thời gian giờ đây như đang quay ngược lại.

Tăng Thanh Hải dịu dàng thắm thiết nhìn cô, đôi mắt của cô vô ý nhìn lại anh. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, có một tia lửa quái lạ truyền qua giữa hai người họ.

Cô nhớ anh mười năm, anh tìm cô mười năm…

Lúc này, trong mắt anh chỉ có khuôn mặt của Thanh Tú, còn trong mắt Quách Thanh Tú cũng tràn ngập ánh mắt của anh.

Không còn điều gì nghi vấn nữa, cô yêu Tăng Thanh Hải.

Bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người đã dần được rút ngắn lại.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên.

Quách Thanh Tú giật mình tỉnh lại trong mơ màng, cô bất ngờ phát hiện khoảng cách giữa cô và Tăng Thanh Hải đã chỉ còn chưa đến một thước. Trời ơi, quả nhiên đúng là ý loạn tình mê mà.

Vừa rồi xảy ra những gì? Thiếu chút nữa…

Không được, không thể như vậy được. Quách Thanh Tú, bây giờ mày là một cô tình nhân không được lộ ra trước ánh sáng, mày vô cùng dơ bẩn, mày không xứng đáng với anh Hải. Vả lại, anh Hải cũng đã có người trong lòng rồi.

Tăng Thanh Hải chần chừ một lát rồi mới nghe điện thoại.

Đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của Lý Vi Vi.

“Anh Hải, ngày kia em phải đến biệt thự nhà họ Lam để tham dự yến tiệc. Anh đi mua một bộ lễ phục cùng em được không?”

Sắc mặt của Quách Thanh Tú trở nên không được tự nhiên. May quá, vừa rồi chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn.

Ánh mắt Tăng Thanh Hải xẹt qua một tia áy náy, anh giơ tay che mic điện thoại lại, rồi khẽ nói với Quách Thanh Tú: “Anh đi nghe điện thoại…”

Bóng người của Tăng Thanh Hải đi ra khỏi phòng bao, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh: “… Anh ăn ở bên ngoài… Ừ!”

Giọng nói dịu dàng quan tâm, có thể nhìn ra anh rất yêu người vợ sắp cưới của mình.

Trong lòng Quách Thanh Tú trống rỗng, có lẽ là cô đã hiểu sai rồi.

Anh hẹn cô ra đây đơn giản chỉ là vì anh đối đãi với cô như một người em gái mà thôi. Vậy mà cô còn tưởng…

Quách Thanh Tú, mày đang nghĩ cái gì vậy hả! Mày không xứng, không xứng, không xứng…

Vài phút sau, Tăng Thanh Hải quay lại.

Trên khuôn mặt dịu dàng của anh mang theo nụ cười nhàn nhạt. Anh ngồi xuống trước mặt cô.

“Xin lỗi…”

Quách Thanh Tú không để tâm cười nói: “Không sao, là… vợ sắp cưới của anh à?”

Trong mắt Tăng Thanh Hải hiện lên vẻ mất tự nhiên, rồi vẫn khẽ gật đầu: “Thanh Tú, trước kia anh vẫn luôn tìm em, sau này anh nghe bác cả em nói em đã mất, nói là nhà em xảy ra chuyện gì đó, cả nhà đều…”

Giọng nói của anh trở nên u buồn ảm đạm, sắc mặt ưu thương: “Nhà em thật sự xảy ra chuyện sao?”

Quách Thanh Tú ngừng đôi đũa trong tay, đôi mắt cô cụp xuống: “Vâng, chuyện năm đó em cũng không rõ lắm. Mẹ em mất rồi, ba thì không có tung tích gì. Có một khoảng thời gian em bị đưa tới cô nhi viện, sau này lại được bác cả đón về…”

Tăng Thanh Hải nhẹ nắm lấy tay cô, anh chăm chú nhìn cô: “Thanh Tú, anh xin lỗi. Lúc em cần anh nhất thì anh lại không ở bên cạnh em, anh rất xin lỗi. Từ nay trở đi, anh sẽ không để em phải chịu một chút đau khổ nào nữa.”

Quách Thanh Tú gượng cười, rồi dùng sức rút tay mình lại.

Cô nhắc nhở nói: “Anh Hải, em hiểu tâm ý của anh. Chỉ là bây giờ anh đã đính hôn rồi, em không nên làm phiền anh nữa!”

“Thanh Tú, anh xin lỗi. Nếu anh biết là em còn sống, nói thế nào anh cũng sẽ không đính hôn với Lý Vi Vi.”

“Anh Hải…”

Quách Thanh Tú dời ánh mắt đi nơi khác, cô cố kiềm nén không rơi nước mắt.

Thế giới này trước giờ luôn bất công với cô.

Mấy từ vui vẻ hạnh phúc cũng chưa từng thuộc về cô.

“Anh với cô Lý đã đính hôn rồi, nghĩa vụ của anh là chăm sóc cô ấy. Còn em, em nghĩ có lẽ em cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình nhanh thôi…”

Quách Thanh Tú đứng bật dậy, vô cùng khó khăn mỉm cười.

Nụ cười của cô nhợt nhạt vô lực, cô cố gắng ép mình không được khóc.

Cô không thể động lòng với anh, không thể yêu anh, không thể để bản thân mình lại chìm đắm trong vòng xoáy tình cảm vô nghĩa.

Quách Thanh Tú không lúc nào là không nhắc nhở chính mình.

Tăng Thanh Hải đứng dậy, anh dùng ánh mắt bất lực nhìn cô.

“Anh Hải, em ăn no rồi, em đi trước đây…”

“Thanh Tú, để anh tiễn em, bây giờ em ở đâu? Anh từng đến nhà họ Quách, nơi đó đã biến thành một đống đổ nát rồi. Công ty của bác cả em cũng bị người khác mua lại. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tăng Thanh Hải kéo lấy cánh tay cô, truy hỏi.

Quách Thanh Tú nâng mắt lên nhìn anh: “Ha ha, những chuyện đó em sẽ xử lý. Anh Hải, em đi trước đây.”

“Thanh Tú…”

Quách Thanh Tú bước nhanh ra ngoài, cô từ chối ý tốt của Tăng Thanh Hải, rồi trốn chạy khỏi Shangri-la.

Cô không thuộc về nơi này, cô đang mơ mộng gì chứ?!

Anh Hải sớm đã có người trong lòng rồi. Quách Thanh Tú, mày đang hy vọng xa vời gì vậy.

Lúc cô quay lại chỗ ở của Lê Quyên Quyên thì trời đã dần tối.

Lê Quyên Quyên ném chiếc điện thoại của Quách Thanh Tú ra trước mặt cô.

“Nè, truy hồn đoạt mệnh gọi…”

Quách Thanh Tú mở điện thoại lên, lại có đến mấy cuộc gọi nhỡ. Lâm Việt Thịnh này đi công tác bên ngoài cũng không nhàn rỗi nhỉ?

Quách Thanh Tú lập tức gọi lại.

Bên đó truyền đến giọng nói bá đạo phẫn nộ của Lâm Việt Thịnh: “Quách Thanh Tú, cô đi chết đâu thế hả?”

“Vừa rồi tôi lên lớp nên không tiện nghe điện thoại…”

Quách Thanh Tú dần dần học cách nói dối mà không thay đổi sắc mặt, không thở gấp. Lê Quyên Quyên giơ ngón tay cái lắc lắc trước mặt cô.

“Thật không?”

“Thật chứ, tôi nào dám lừa anh…”

“Ừm, coi như cô biết điều, cô mà dám lừa tôi là cô chết chắc đấy…”

“Không dám, không dám…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.