Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 49: Quách thanh tú, em dám chết xem



Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú đang hôn mê bất tỉnh, cả người hắn như đang bị một màn sương đen tối bao phủ, bi thương sâu không thấy đáy.

Xe cấp cứu đến rất nhanh, máu tươi chảy từ trên trán Lâm Việt Thịnh xuống dọc theo gương mặt tuấn tú, nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý tới mà lại ôm Quách Thanh Tú lao ra ngoài.

Có hai bác sĩ chạy vào, Lâm Việt Thịnh lớn tiếng quát: “Các người nghe cho kỹ, nếu cô ấy chết thì tất cả người đừng mơ mà sống được!”

Hai bác sĩ kia sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

Huỳnh Minh San đi ở phía sau cùng, đột nhiên, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Cô quay đầu lại thì thấy một người thất tha thất thểu lao ra từ dưới cầu thang, chạy về phía bức tường bên cạnh.

Cô lập tức đuổi theo.

Ngoài phòng cấp cứu, Lâm Việt Thịnh đang đi tới đi lui đầy lo lắng.

“Tổng giám đốc Lâm, trán của cậu có cần thoa thuốc, băng lại không…”

Lê Hùng Việt tiến lên nói.

“Cút!” Lâm Việt Thịnh không nhịn được quát lớn, tay vuốt vết thương trên trán rồi rút một tờ khăn giấy lau sạch vết máu, xong xuôi hắn ngồi xuống như không có việc gì.

Từng giây từng phút trôi qua.

Lâm Việt Thịnh buồn bực, bất an đứng bật dậy, đánh mạnh một quyền lên tường bệnh viện, chỗ năm đốt xương tóe máu. Hắn nhíu đôi mày anh tuấn, không hề cảm giác được…

Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Bác sĩ đi ra, Lâm Việt Thịnh tiến lên đón.

Trên mặt bác sĩ mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Anh Lâm, cô Quách được đưa tới kịp lúc, miệng vết thương đã được cầm máu, trước mắt không có nguy hiềm gì tới mạng sống. Nhưng não bộ đã bị chấn động nhỏ, sau khi cô ấy tỉnh lại, nếu như không sao thì cơ bản sẽ không lưu lại di chứng. Mặt khác, chân trái bị trật khá nặng nên tạm thời không thể đi lại. Nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì cũng sẽ không có gì đáng ngại…”

Vẻ mặt căng thẳng của Lâm Việt Thịnh rốt cuộc cũng thả lỏng, hắn vội vàng xoay người chạy về phía giường bệnh.

Trên giường bệnh, Quách Thanh Tú có gương mặt thanh tú, sắc mặt tái nhợt đang nằm im như đang say ngủ.

Lâm Việt Thịnh đau lòng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, áp lên môi hôn.

Cô gái nhỏ không hiểu chuyện này, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân như thế, đúng là không biết mấy chục năm nay cô sống kiểu gì nữa! Hắn không ở bên cạnh thì cô sẽ va va chạm chạm, không té ngã thì cũng là đụng phải gì đó…

“Tổng giám đốc Lâm, tôi vừa bắt được một người phụ nữ, bà ấy nói mình là bác gái của cô Quách. Tôi hoài nghi cô Quách là bị bà ta đẩy xuống cầu thang…” Huỳnh Minh San đã gọi hai vệ sĩ, hai vệ sĩ kia đang khống chế một người phụ nữ đang ra sức giãy giụa.

Mặt Lâm Việt Thịnh lạnh đi: “Tạm thời canh chừng bà ta trước, đợi Quách Thanh Tú tỉnh lại rồi nói sau!”

Buổi tối, Quách Thanh Tú chậm rãi tỉnh lại, mũi cô ngửi thấy toàn mùi nước khử trùng.

Tầm nhìn của cô dần dần rõ ràng hơn, chiếu vào mắt cô là sườn mặt của một người cao lớn.

Một cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ đầu ngón tay, có âm thanh cắt xén vang lên, nhìn kỹ lại thì cô thấy Lâm Việt Thịnh đang nghiêm túc cắt móng tay cho cô.

Tuy tính cách của người đàn ông này rất táo bạo nhưng khi làm chuyện gì, hắn đều rất nghiêm túc. Việc tỉ mỉ như cắt móng tay mà hắn làm một cách cực kỳ chuyên tâm và cẩn thận.

Trong mắt Quách Thanh Tú xuất hiện một tia cười ấm áp. Dưới ánh đèn ôn hòa, hình ảnh này cũng khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

“Tôi nhìn thấy ảo giác rồi phải không. Đường đường là Tổng giám đốc mà lại ngồi cắt móng tay…”

Lâm Việt Thịnh nghe vậy thì ngước mắt lên trừng cô một cái, nhưng trong cái nhìn này lại tràn đầy sự cưng chiều. Động tác trên tay cũng không hề dừng lại: “Phải đấy, em bị ảo giác rồi, đầu óc cũng hỏng mất rồi!”

“Là anh đã cứu tôi sao?” Quách Thanh Tú hoảng hốt nhớ lại bác gái nhào qua chỗ cô, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì cô cũng không nhớ rõ.

“Hừ, Quách Thanh Tú, em đừng nghĩ anh là thần, lần nào cũng có thể cứu em lúc nguy hiểm…”

Lâm Việt Thịnh cắt hết móng tay ngón cuối cùng rồi tức giận hất tay cô ra, đứng dậy.

Ồ! Quách Thanh Tú thè lưỡi.

Đúng vậy, chưa hết một tháng mà Lâm Việt Thịnh đã cứu cô ba lần rồi.

Lần đầu tiên là ở trên đảo biệt lập Maldives.

Lần thứ hai là trong tù.

Lần thứ ba chính là trong nhà họ Quách lần này.

….

Quách Thanh Tú mỉm cười, tay cô phủ lên tay Lâm Việt Thịnh. Lâm Việt Thịnh chậm rãi xoay đầu lại, tức giận không thèm nhúc nhích.

“Phụt!” Quách Thanh Tú nở nụ cười.

Một người đàn ông lớn như thế rồi thích hục hặcvậy sao?

“Lâm Việt Thịnh, sau này, tôi sẽ không bao giờ… làm việc ngu ngốc như thế nữa…”

Lâm Việt Thịnh nhíu mày: “Tùy em, em muốn làm gì thì làm. Lần sau, tôi sẽ không bao giờ… quan tâm tới chuyện của em nữa!”

Quách Thanh Tú trừng to hai mắt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không tiếp tục làm Tổng giám đốc Lâm bận tâm nữa!”

Trong mắt Lâm Việt Thịnh rốt cuộc cũng dịu bớt.

Ngồi xuống bên giường của Quách Thanh Tú, tay hắn nhéo mũi Quách Thanh Tú: “Em muốn ăn gì?”

Quách Thanh Tú nghiêm túc nghĩ một chút: “Tôi muốn ăn sủi cảo!”

Sủi cảo! Đêm hôm khuya khoắt, ở đâu bán sủi cảo chứ. Quách Thanh Tú, em đúng là biết cách chọn.

Lâm Việt Thịnh xoa xoa ấn đường: “Được rồi, em đợi chút!”

“Vâng!” Quách Thanh Tú khẽ gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền đáng yêu hiện lên hai bên má.

Lâm Việt Thịnh không nhịn được mà cúi người xuống, hôn lên đôi môi anh đào của cô, mặc sức khuấy đảo, khiến cho Quách Thanh Tú thở hổn hển.

Một hồi lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới buông tha môi cô. Gương mặt nhỏ của Quách Thanh Tú bị hắn hôn tới mức đỏ ửng, môi anh đào sưng lên.

Người phụ nữ này, nếu không phải vì em đang bệnh thì bây giờ tôi đã muốn em rồi.

Quách Thanh Tú thấy mắt Lâm Việt Thịnh càng ngày càng càng nhiều sắc dục thì vội vàng nhõng nhẽo: “Tổng giám đốc à, sủi cảo, khụ khụ, em rất đói!”

Trong mắt Lâm Việt Thịnh hiện lên tia vui vẻ, cô gái nhỏ, em đúng là gian xảo đấy!

“Dì Nguyễn, dì giúp tôi trông chừng Quách Thanh Tú, có gì thì gọi điện thoại cho tôi…”

Lâm Việt Thịnh cầm áo khoác nhanh chóng ra ngoài như sao băng.

Dì Nguyễn trông chừng bên cạnh Quách Thanh Tú, yên tĩnh ngồi xuống ghế, trong tay cầm một quả táo để gọt vỏ.

“Cô Quách, tôi kể chuyện cười cho cô nghe…”

Trong mắt Dì Nguyễn dâng lên một tia vui vẻ phức tạp.

“Sao ạ?”

“Tôi nghe Lê Hùng Việt kể lại rằng hôm nay, sau khi cậu chủ đi tới nhà họ Quách, nhìn thấy cô nằm trong cũng máu, cậu chủ đã té ngã khiến trên đầu bị chảy máu, cô có thấy buồn cười không. Người lớn như vậy rồi còn té ngã.”

Dì Nguyễn cố ý kể chuyện này như một câu chuyện cười nhưng thật ra chẳng ai trong hai người cười cả.

Trong lòng Quách Thanh Tú khẽ động, dường như nơi nào đó trong lòng cô đang đổ sụp.

Hắn lo lắng cho cô tới mức đó sao?

Nhưng vừa rồi, cô cũng thấy ở thái dương hắn có dán băng gạc. Ngây người một chút, cô nhìn sang Dì Nguyễn, cũng cười khẽ hai tiếng.

“Đúng vậy, rất buồn cười, anh ấy mà cũng té ngã…”

Dì Nguyễn đưa quả táo đã gọt vỏ cho Quách Thanh Tú, miệng thì thử thăm dò: “Ha ha, cô Quách à, chuyện này chứng tỏ cậu chủ rất để ý tới cô!”

Phải không? Hắn để ý cô như thế à?

Hắn thật sự thích cô sao?

Quách Thanh Tú, tôi thích em, em có biết không? Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu như thế.

Quách Thanh Tú cắn một miếng táo, chậm rãi nhai nhai trong miệng.

“Dì Nguyễn, Lâm Việt Thịnh đi mua sủi cảo ở đâu vậy ạ?”

“Tôi cũng không biết, bây giờ là hai giờ sáng rồi, nơi nào bán sủi cảo chứ. Khách sạn đã đóng cửa, siêu thị cũng ngừng làm việc rồi, ngay cả hàng quán cũng đã tan chợ rồi!”

“A…”

Cho tới năm giờ sáng, Lâm Việt Thịnh mới mang sủi cảo về đến bệnh viện.

Dì Nguyễn đang ngủ gật bên giường bệnh của Quách Thanh Tú, thấy Lâm Việt Thịnh mang hộp giữ ấm vào thì có chút kinh ngạc.

“Cậu chủ, thật sự có sủi cảo à?”

Lâm Việt Thịnh trừng bà một cái: “Tất nhiên là có rồi!”

Dì Nguyễn nhìn kỹ lại thì thấy trên áo vest đắt tiền màu đen của Lâm Việt Thịnh có dính một mảng lớn bột trắng, trên quần cũng có. Dì Nguyễn cảm động, không phải là cậu chủ đã thức suốt đêm để gói sủi cảo cho Quách Thanh Tú đấy chứ!

Lâm Việt Thịnh đi tới đầu giường bệnh của Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú đã ngủ mất từ lâu rồi.

Cô bé này, vừa rồi còn gào lên đòi ăn sủi cảo mà giờ đã ngủ rồi, hại hắn tốn công vô ích mấy tiếng đồng hồ.

“Cậu chủ, tôi gọi cô Quách dậy ăn sủi cảo!”

Lâm Việt Thịnh khoát tay ý bảo bà không cần gọi Quách Thanh Tú dậy. Hắn xem đồng hồ trên tay rồi nói: “Tôi đến công ty đây, trong hộp giữ ấm này có sủi cảo, tí nữa cô ấy thức thì dì hãy cho cô ấy ăn.”

“Cậu chủ, cậu không cần ngủ một chút sao? Cậu còn đang bị thương, tối qua còn chưa ăn cơm…”

Lâm Việt Thịnh lại liếc Dì Nguyễn một cái: “Dài dòng quá, chăm sóc tốt cho Quách Thanh Tú đi!”

Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Quách Thanh Tú một cái, khóe môi cong nhẹ một đường, lúc này mới kéo lê thân thể mệt mỏi rời đi. Hôm nay hắn còn rất nhiều việc cần giải quyết…

Quách Thanh Tú ngủ tới chín giờ sáng mới tỉnh lại.

Cô đang nằm trong phòng VIP bệnh viện, mỗi căn phòng như thế đều có cửa sổ. Cửa sổ được mở rộng, ánh sáng mặt trời chiếu từ ngoài vào, đưa ánh nắng ấm áp lan tỏa khắp phòng.

Trên bệ cửa sổ có bày một bó hoa hồng xanh, trên cánh hoa có bọt nước nên khi ánh sáng mặt trời chiếu vào thì lấp lóe ánh sáng, trông giống như những viên kim cương nhỏ.

Quách Thanh Tú vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, không biết sao tự nhiên lại cảm thấy ấm áp.

Còn sống thật là tốt! Quách Thanh Tú này gặp họa lớn không chết thì sau này nhất định sẽ có hạnh phúc.

Quách Thanh Tú khúc khích cười thầm.

Dì Nguyễn đã nghe bác sĩ dặn trước, Quách Thanh Tú mới tỉnh lại có thể sẽ giống mấy đứa ngốc do chấn động não.

Lúc này, tiếng cười của Quách Thanh Tú truyền tới tai khiến bà sợ hãi kêu lên một tiếng, cái muỗng trong tay bà rơi xuống đất.

Bà kinh ngạc nhìn Quách Thanh Tú: “Cô, cô Quách, cô đây là?”

Quách Thanh Tú xoay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dì Nguyễn, cười nói: “Dì Nguyễn, dì sao thế ạ? Hoa hồng này do ai mang đến vậy ạ?”

Dì Nguyễn nhặt cái muỗng lên, dùng nước sạch rửa lại, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ.

“Tôi còn tưởng cô Quách phát bệnh chứ! Ha ha, không sao là tốt rồi, không sao là được rồi. Hoa hồng này do cậu chủ đặt đấy, sáng nay cô Huỳnh mang tới!”

Dì Nguyễn đỡ Quách Thanh Tú ngồi dậy, cầm gối lót ở phần hông sau lưng cô rồi mang hộp giữ ấm đựng sủi cảo tới.

“Cô Quách, tối qua cô nói muốn ăn sủi cảo, cái này là do cậu chủ mang tới đó! Đây là do tự tay cậu ấy làm, làm tới hơn năm giờ sáng. Ha ha, cậu chủ thế mà lại làm sủi cảo vì cô Quách, đúng là hiếm gặp!”

“Đúng vậy!” Quách Thanh Tú vui sướng nở nụ cười, người đàn ông bá đạo này lại thật sự làm sủi cảo cho cô?

Ngồi dậy, tâm trạng của Quách Thanh Tú rất tốt, cô nói với Dì Nguyễn: “Được rồi, cháu muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của anh ấy!”

Dì Nguyễn dùng muỗng múc một viên sủi cảo ra, đưa tới bên miệng Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú cắn một miếng, nhai nhai, sau đó liên tục gật đầu: “Ưm ưm, hương vị… ôi, sủi cảo này không tệ đâu. Nhưng hình như nấu hơi lâu, ha ha, Lâm Việt Thịnh nhất định là ngủ gật rồi!”

Vị có hơi mặn, nhưng hắn đã thức suốt đêm làm sủi cảo cho cô, nên về tinh thần thì rất đáng khen!

Lâm Việt Thịnh vừa rẽ vào hành lang, chợt nghe thấy giọng nói vui vẻ của Quách Thanh Tú, tâm trạng của hắn cũng rất tốt.

Hắn nhanh chóng tiến vào phòng bệnh.

“Ai nói tôi ngủ gật…”

Quách Thanh Tú ngạc nhiên ngẩng đầu, thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh đã tiến tới trước mặt, khóe miệng còn có chút bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.