Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 100



21100.

“Vừa nãy ba người nhà họ Tô đều rất giận, ta cũng không hiểu tại sao, nếu không có chuyện đó thì bọn họ có thể ở lại nói rõ ràng rồi hãy đi, tại sao nói đi là đi rồi chứ?” Tưởng Ân nhíu mắt nghĩ kỹ lại. “Đó là vì bọn họ có tật giật mình, không dám tiếp tục đối chất với con nữa, năm năm trước, cả cái khách sạn đều có điện, chỉ có nguồn điện của phòng con bị hư thôi, khiến con phải mò mẫm vào phòng, nhìn không rõ cô gái trên giường là ai, nếu nói Tô Lạc Lạc có cái gan này, vậy thì là chuyện không thể, cô ấy ngay cả việc tủ điện của khách sạn ở đâu còn không biết, sao có thể tùy ý ngắt điện của mỗi phòng con thôi?”

Long lão thái thái chau mày nói, “Con không phải say rồi sao? Vì sao phải ngắt điện?”

Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Bọn họ sợ con không đủ say, nhận ra được cô gái trong phòng là Tô Lạc Lạc.”

“Dạ Tước, sau này con đi giao thiệp thì phải cẩn thận hơn nhé, đừng có bị người ta tính kế nữa.” “Mẹ, lúc đó con chỉ vì còn quá trẻ, thêm việc mọi người đột nhiên tính chuyện liên hôn, khiến tâm trạng con rất ấm ức, uống quá chén.” Nhắc đến, Long Dạ Tước còn cảm thấy bức bối, dù gì thì lúc đó anh chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cũng là sai phạm lần đầu tiên mắc phải. Tưởng Ân thở ra một hơi, “Nếu đã vậy thì hôn sự với nhà họ Tô coi như không thành rồi, người nhà họ Tô cũng không bao giờ quay lại nhà họ Long nữa.”

“Họ không còn mặt mũi quay lại, cũng không cho phép họ quay lại.” Đáy mắt Long Dạ Tước phà ra một tia phẫn nộ, hành vi hôm nay của nhà họ Tô khiến anh rất căm phẫn.

“Nhưng Ngữ Phù lần trước không phải đã nói Tô Lạc Lạc có quan hệ tình cảm với một nam minh tinh nào đó, lại còn nói lần trước đến nhà con chơi, Tô Lạc Lạc bỏ nhà ra đi, hai đứa trẻ khóc đến khản cả cổ, cô ta cũng không thèm quay về, chuyện này là sao?” Tưởng Ân nghĩ thế nào cũng cảm thấy còn chút phòng bị với Tô Lạc Lạc. “Tô Lạc Lạc và vị minh tinh đó là quan hệ thượng cấp và nhân viên, cô ấy là chuyên gia hóa trang cá nhân của vị minh tinh đó, báo chí viết bậy chỉ để giành lợi ích. Còn hôm ấy bọn trẻ khóc là đều do Tô Ngữ Phù một tay tạo nên cả, cô ta tự tát một bạt tay rồi hàm oan là Tô Lạc Lạc đánh, lúc đó con cũng không để tâm, nhất thời trách lầm Tô Lạc Lạc, là do con đuổi cô ấy ra khỏi nhà.”

“Gì cơ? Nhưng mà Ngữ Phù rõ ràng nói cô ấy bỏ nhà ra đi.”

“Bất cứ lời nào của cô ta mọi người cũng không tin được, chuyện xảy ra hôm đó, con rõ nhất.” Long Dạ Tước nhíu mắt trả lời.

Tưởng Ân mở to mắt, với hình tượng Tô Ngữ Phù xây dựng trong lòng bà năm năm nay có chút sụp đổ, rõ ràng là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện đến thế, sao có thể đột ngột biến thành người nói dối liên hoàn như vậy?

“Mẹ, có lẽ chúng ta không nên tin lời nói của nhà họ Tô nữa sẽ tốt hơn không? Không nên có ác cảm với mẹ của bọn trẻ nữa nhỉ?” Tưởng Ân nhìn mẹ chồng nói. Long lão thái thái ngẫm nghĩ một hồi, lại nhìn cháu trai, “Ta đương nhiên là tin những lời của cháu ta, nếu người nhà họ Tô năm đó thật sự ép cô bé này lên giường của Dạ Tước, vậy thì hôm nay cô bé sinh con ra, chúng ta phải cảm kích nó, nhưng mà, Dạ Tước, con nói muốn lấy con bé, chuyện này chúng ta tạm thời không thể đồng ý.”

Long Dạ Tước quay đầu nhìn về phía bà nội, “Tại sao?” “Chúng ta vẫn chưa biết nhân phẩm của cô ta như thế nào, tính cách như thế nào, cô ta có phù hợp với con không, tất cả những điều này chúng ta đều phải kiểm tra qua, thế nên, hai năm nữa mới tính tiếp vậy! Không phải con muốn cùng cô ta chung sống hai năm sao? Bản thân con nhìn nhận kỹ lưỡng rồi hãy tính tiếp.” Nói xong, Long lão thái thái thở dài một tiếng, “Tiếc thay cho con bé Tô Ngữ Phù, rõ ràng ở trước mặt chúng ta ngoan ngoãn thành thật như vậy, vậy mà sao toàn làm những chuyện ngốc không thế?”

“Năm năm nay, con bé đối xử với chúng ta rất hiếu thảo, có phải thật tâm hiếu thảo hay không, hay chỉ là vì mục đích gả vào nhà họ Long, thế thì bọn ta thực sự không biết rồi.” Tưởng Ân cũng thở dài theo, đồng thời, cũng có chút bức bối trong lòng.

Long Sở Hùng cảm khái nói, “Dạ Tước nói những lời ngày hôm nay như vậy, xem ra chúng ta triệt để không qua lại với nhà họ Tô rồi.”

“Nhà họ Long chúng ta trước giờ cũng không cầu xin họ cái gì, đắc tội thì đắc tội vậy, nếu họ còn dám gây sự với con, con sẽ không nương tay đâu.” Long Dạ Tước lạnh lùng hừ một tiếng.

Điểm này, Long Sở Hùng không có gì để nói, từ ngày con trai tiếp quản công ty, doanh số năm nào cũng tăng tích cực, đến nay, sản nghiệp của tập đoàn Long thị đã phân bố khắp toàn cầu, ở phương diện tài chính đã sớm xây dựng nên một đế quốc độc lập rồi, đúng là không cần cầu cạnh ai nữa.

“Dạ Tước, bữa sau mời cô Tô Lạc Lạc này về nhà ăn bữa cơm đi!” Tưởng Ân mở miệng nói.

“Mẹ, tạm thời có thể sẽ không mời cô ấy về đây, đợi thời cơ chín muồi rồi con sẽ mời ạ!” Long Dạ Tước đương nhiên sẽ không ở trước mặt ba mẹ và bà nội biểu hiện là ngay cả đến việc chinh phục một cô gái cũng không làm được này.

“Ai da! Con bé Ngữ Phù thực sự thích nói dối đến thế à?” Long lão thái thái vẫn còn cảm thán, năm năm tiếp xúc, bà đã xem cô ta như là cháu gái ruột rồi.

“Nếu như Dạ Tước nói đều là sự thật, vậy có thể đúng là nói dối rồi.” Tưởng Ân gật đầu.

Trên đường về nhà họ Tô, Tô Vỹ Khâm sắc mặt u tối rất khó coi, Tô Lạc Lạc không ngờ lại để Long Dạ Tước ra mặt vạch trần ông, nó rốt cuộc có xem ông là ba không?

Bất luận thế nào, Tô gia và Long gia từ nay về sau sẽ không còn qua lại nữa.

Hơn nữa, lời của Long Dạ Tước, người nhà họ Long nhất định sẽ tin, thế nên, cho dù hôm nay ông cắn chặt răng không chịu thừa nhận chuyện năm xưa, thì trong lòng người nhà họ Long có lẽ đã sớm tin hoàn toàn lời nói của Long Dạ Tước rồi.

Tô Vỹ Khâm chỉ cảm thấy hoàn toàn mất hết sĩ diện, và khiến ông phẫn nộ nhất là việc Tô Lạc Lạc lại nói ra sự việc của năm năm trước, năm xưa ông không hề nghĩ rằng sự việc sẽ phát triển thành như vậy, dù gì ông cũng đã đích thân cho con bé một triệu tệ rồi, nó còn có gì không hài lòng nữa chứ?

Còn việc Tô Lạc Lạc sinh con ở nước ngoài, ông cũng không hề hay biết gì, ngày trước ông cũng không hề nghĩ đến con bé đến phá hoại lễ đính hôn của con gái ông là cố ý hay vô ý, bây giờ thì ông cảm giác có lẽ Tô Lạc Lạc còn hận ông năm đó không kịp thời ra tiền cứu chữa mẹ nó.

Nó làm như vậy là để báo thù.

Trên ghế sau, Tô Ngữ Phù vừa ngồi vào xe là nước mắt chảy không ngừng, khi đến nhà họ Long, trong lòng cô vẫn đầy hi vọng, bây giờ thì cô chỉ còn có thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Nói như vậy, cô và Long Dạ Tước là hoàn toàn không có cơ hội nữa rồi, và ước mơ làm con dâu danh gia vọng tộc cũng tan tành luôn.

Nghĩ đến việc Long Dạ Tước nói muốn lấy Tô Lạc Lạc, tim cô đau đến thở không nổi, Long Dạ Tước lấy ai cũng được, chỉ không được là Tô Lạc Lạc.

Nếu Tô Lạc Lạc ngồi vào vị trí thiếu phu nhân, cô ta sẽ còn đắc ý và hàng ngày tìm đến trước mặt cô chứng minh huênh hoang như thế nào cơ chứ!

Uông Nguyệt Dung giận đến mặt đỏ bừng, hôm nay ở nhà họ Long đã bị vả vào mặt hết bao nhiêu lần rồi, trước kia bà còn nói xấu Tô Lạc Lạc, còn bây giờ Tưởng Ân chắc chắn đã nhìn thấu tâm tư của bà rồi, trong lòng đang mắng nhiếc bà là giả tạo chắc rồi!

Nhưng ít ra nhà họ Tô không thừa nhận chuyện này trước nhà họ Long, tuy đã cắt đứt mất mối giao tình, nhưng cũng tính là giữ được danh dự của nhà họ Tô. “Mẹ, con phải làm sao đây?” Tô Ngữ Phù khóc nước mắt rưng rưng, trông rất đau lòng. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.