Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 165



21165.

Nửa tiếng đồng hồ sau, xe của Long Dạ Tước trực tiếp chạy đến trước cửa nhà của Dạ Trạch Hạo, anh gọi điện cho Tô Lạc Lạc, chưa đến hai phút sau, Tô Lạc Lạc từ cái cửa nhỏ bước ra, cô mở cửa xe ngồi vào trong, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này phát ra khí áp cực thấp.

Thần kinh của cô cũng bất giác thắt chặc lại mấy phần, xoay đầu nhìn anh ta, "Anh hôm nay làm sao thế?Ai làm anh giận rồi?"

Long Dạ Tước thấy cô còn dám hỏi, ánh mắt lạnh giá soi vào người cô, "Trừ cô ra, còn có ai có bản lãnh làm cho tôi tức giận?"

Tô Lạc Lạc bất giác chớp mắt, có chút cảm giác vô tội mà nhìn anh, "Tôi làm gì mà làm anh giận chứ?"

"Cô toàn không có chuyện là thích chạy qua đây làm cái gì? Không lẽ cô không biết cô nam quả nữ ở cùng nhau rất nguy hiểm sao?" Long Dạ Tước có chút tức giận lạnh lùng hứ một tiếng.

Tô Lạc Lạc nghe thấy vậy, ngược lại mà thấy tức cười, "Ý của anh là nói Dạ Trạch Hạo sẽ đối với tôi như thế nào à? Vậy anh hoàn toàn có thể yên tâm, tôi và anh ta chỉ là sự chăm sóc giữa bạn bè mà thôi."

Long Dạ Tước nhìn cô, thật sự có chút cạn lời, nhưng ngữ khí lại là cảnh cáo, "Sau này không được phép chạy đến đây nữa, nếu như để tôi nhìn thấy lần nữa...tôi sẽ đuổi cô ra ngoài."

Tô Lạc Lạc chau mày nhìn anh, "Anh có thể nào nói chút lý lẽ được không, tôi và Dạ Trạch hạo kết giao bạn bè thì dính dáng gì đến chuyện của anh chứ?"

"Sau này, tôi và cô sẽ thường xuyên ra vào một số trường hợp, người ngoài sẽ tự động cho rằng cô là cô gái của tôi, tôi không hi vọng danh tiếng bị cô vấy bẩn." Long Dạ Tước quay đầu trừng mắt nhìn cô, "Cô nói có dính dáng gì đến tôi không?"

Tô Lạc Lạc nhất thời bị nói đến nỗi cứng họng câm như hến, cô nghiến môi, nhỏ tiếng mà phản bác nói,"Ai có thể nghĩ tôi là người con gái của anh chứ! Không bằng không cớ, người ta chắc chắn không nói đâu."

Long Dạ Tước híp mắt, đột nhiên có một ý tưởng hiện ra trong đầu, đến trước cửa trường học, Long Dạ Tước nói với cô, "Cô vào trước đi, tôi gọi điện thoại một cái."

Tô Lạc Lạc đẩy cửa xuống xe, quẹt thẻ đi vào trong trường học trước, Long Dạ Tước cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý Sở Nghiêm.

"Tôi muốn anh lập tức đến cửa của trung tâm mua sắm ở khu nhà tôi giúp tôi làm một việc."

Gọi xong điện thoại, Long Dạ Tước nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, góc miệng nhoẻn một ý cười, ngày mai người con gái này sẽ nhìn thấy cô và anh là mối quan hệ gì rồi.

Long Dạ Tước đi vào cửa trường học, vừa hay đụng phải Tô Lạc Lạc mỗi tay dẫn một đứa đi ra.

"Ba à, ba hôm nay rất đẹp trai á!"Tô Tiểu Hinh không quên khen ba.

Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, "Thật không?"

"Dạ! Ba là người đàn ông đẹp trai nhất mà con thấy qua."

"Em rõ ràng lúc trước nói anh là người đẹp trai nhất em thấy qua đó." Tô Tiểu Sâm kế bên có vẻ không phục.

Tô Tiểu Hinh lập tức giả làm mặt xấu nói, "Đó là lúc trước chúng ta còn chưa tìm thấy ba, bây giờ trong tim của em, ba là đẹp trai nhất."

"Yên tâm đi! Tiểu Sâm sau này lớn lên, cũng sẽ đẹp trai thôi."Tô Lạc Lạc an ủi con trai.

Long Dạ Tước ở kế bên nghe vậy, vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai, "Tướng mạo không quan trọng, quan trọng là phẩm đức và cách làm người."

"Dạ!" Tô Tiểu Sâm lập tức nghe dạy.

Tô Lạc Lạc bất giác nhìn anh một cách khen ngợi, xem ra anh ta vẫn là có cách dạy con.

Từ trong trường học đi ra, cả đoàn người đi đến cửa của trung tâm mua sắm, Long Dạ Tước lúc dừng xe, nhìn thấy ở phía không xa là trợ lý của anh, Sở Nghiêm, đang làm động tác ok với anh.

Long Dạ Tước xuống xe, dắt theo con gái, Tô Lạc Lạc dắt theo con trai, cả gia đình hướng đến cửa ra vào trung tâm mua sắm.

Ở khu vực mua sắm, Tô Lạc lạc đẩy một chiếc xe đẩy, để hai đứa nhóc vào trong, cũng để tránh cho bọn chúng chạy lung tung lạc mất.

Long Dạ Tước đẩy chiếc xe đẩy, nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang chọn cải, anh lập tức đi gần đến cô, Tô Lạc Lạc xoay đầu, đôi môi đỏ trực tiếp quét qua má anh.

Cô lập tức kinh hãi mà che lại miệng, anh ta không việc gì sao lại đến gần làm gì vậy? Long Dạ Tước nheo mắt, giọng nói trầm ấm rơi vào tai cô, "Muốn hôn tôi đến vậy, tối nay về để cô hôn cho đã."

"Không thèm đâu." Tô Lạc Lạc đỏ cả mặt mà phản bác, lúc này, Long Dạ Tước đột nhiên quàng tay lên vai cô, thân mật cực kỳ, đôi môi mỏng hôn lên tóc cô một cái.

"Thật là thơm." Anh cười khen một tiếng.

"Anh... xin anh tự trọng chút." Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Còn hai đứa trẻ trên xe đẩy, trong tay mỗi đứa cầm một bao đồ ăn vặt mà bọn nó thích ăn, đang đùa giỡn nhau, vì vậy, không hề phát hiện khoảnh khắc thân mật của ba và mami.

Nhưng mà, kế bên cạnh có một người đàn ông cầm điện thoại đã chụp lại cái cảnh đó, chỉ là, người chụp lén Sở Nghiêm có chút không dám tin vào mắt mình, hóa ra, ông chủ mới là người bị cự tuyệt á!

Hèn chi cần anh giúp anh ta làm việc riêng.Tô Lạc Lạc phát hiện có chút kì quái, hôm nay người đàn ông này dường như đặc biệt gần gũi với cô, toàn là đứng rất gần cô, hơn nữa, làm không ít những động tác thân mật nữa, hơi làm phiền cô, giúp cô chỉnh lại tóc tai, lại còn nói gần tai của cô, làm cho cô lúc mua rau cải, khuôn mặt cứ đỏ lên, cũng may hai đứa trẻ không phát hiện, khi bọn chúng ở khu thương mại rất dễ bị đồ ăn vặt thu hút ánh nhìn.

Lúc tính tiền, thẻ tín dụng của Long Dạ Tước được đưa ra nhanh hơn cô một bước, Tô Lạc Lạc cũng không giành trả, cô đẩy bọn trẻ qua một bên chờ đợi, một nhà bốn người đi về phía xe về nhà.

Tô Lạc Lạc đang nấu cơm, hai đứa nhóc ở trong nhà nhi đồng chơi đồ chơi, Long Dạ Tước ngồi trong thư phòng của anh, gọi điện cho trợ lý.

"Ông chủ, tôi đã gửi ảnh chụp màn hình đến hộp thư của ngài rồi, ngài cảm thấy có hài lòng không? Nếu như có thể được, tôi lập tức giao cho nhà báo mà tôi quen biết, để bọn họ ngày mai báo cáo ra ngoài."

Long Dạ Tước mở hộp thư ra, chỉ thấy bên trong là hình ảnh chụp được, đều là khoảnh khắc thân mật của anh và Tô Lạc Lạc, không hề có một tấm hình nào của bọn trẻ, từ trong hình có thể cảm nhận hai người như là một cặp đôi tình nhân thân mật đang đi dạo siêu thị, tuyệt đối đủ làm người khác tin rằng bọn họ đang ở cùng nhau.

"Được, dùng những tấm hình này, trang bìa nhất định dùng loại lớn nhất."

"Được ạ! Tôi đi làm ngay."

Long Dạ Tước cúp điện thoại, nhìn mấy tấm hình, đặc biệt là tấm Tô Lạc Lạc nghiêng người hôn anh, rõ ràng hiển thị biểu cảm cô yêu anh ta, miệng anh nhoẻn lên nụ cười hài lòng.

Ngày mai sau khi cái chuyện này được loan ra, anh sẽ có lý do mệnh lệnh cô rời xa người đàn ông đó một chút.

Một tiếng đồng hồ sau, Tô Lạc Lạc nấu xong bữa tối, khả năng nấu nướng của cô không tệ, hai đứa trẻ ăn cơm cũng rất ngoan, từ khi hiểu chuyện thì bắt đầu thi thố xem ai nhanh hơn giỏi hơn, hoàn toàn không cần phải bận tâm.

Đột nhiên, Tô Tiểu Sâm nhìn Long Dạ Tước ở phía đối diện, cười híp mí nói, "Ba à, đừng quên lời thỏa thuận của chúng ta á!"

"Thỏa thuận gì vậy!"Tô Tiểu Hinh hiếu kì hỏi.

"Đây là bí mật, bí mật chỉ có anh và ba biết thôi."

"Em cũng muốn biết." "Không thể nói cho em biết."Tô Tiểu Sâm không muốn nói cho em gái nghe, nếu không cô bé sẽ nói cho mẹ biết, cái chuyện này sẽ mất vui rồi. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.