2168.
Anh chỉ biết hai đứa trẻ này là do cô sinh ra, nhưng có thể thông qua bức hình thấy được hai đứa trẻ vừa mới sinh, Long Dạ Tước mới cảm nhận được mấy năm qua cô có vẻ sống rất cực khổ.
Long Dạ Tước xem từng tấm hình, đều là hình ảnh sinh hoạt đời thường của bọn trẻ,bất ngờ, đập vào mắt anh hình ảnh nhóc con đang bú sữa, chụp rất rõ nét, còn Tô Lạc Lạc hoàn toàn không che đậy gì, toàn thân trên trắng nõn nà chụp ra rõ ràng.
Long Dạ Tước lập tức hiểu ra, xem ra cô ta muốn giữ riêng những tấm hình này lại, nếu không, cô không thể nào đến bức hình rõ nét không che như vậy cũng không thèm xóa.
Tuy biết cô bây giờ cũng rất đầy đặn, nhưng không ngờ tấm hình khi cô cho con bú lại có thể khiến người ta có không gian tưởng tượng lớn đến thế.
Tô Tiểu Sâm đã về phòng của nhóc chơi đồ chơi rồi, thế nên, lúc này đây, chỉ có Long Dạ Tước ngồi chiêm ngưỡng một mình.
Tiếp theo đó, vẫn còn vài tấm Tô Lạc Lạc cho con bú nữa, và cả hình ảnh tự chụp của cô, chúm chím miệng tạo dáng, hoàn toàn giống một cô nữ sinh chưa trưởng thành, Long Dạ Tước lặng lẽ chiêm ngưỡng từng tấm hình, nhìn thấy mỗi góc trưởng thành của bọn trẻ, lòng anh lại trở nên càng dịu dàng….
Có lẽ, anh nên thông cảm cuộc sống của cô ta trong mấy năm qua, nói chính xác hơn, anh muốn bồi đắp lại.
Tô Lạc Lạc thổi khô tóc cho Tô Tiểu Hinh xong, nhóc con chạy đi tìm anh hai chơi, còn Tô Lạc Lạc nhớ đến, hôm nay ở cùng với Dạ Trạch Hạo, có khi nào cô thực sự sẽ xuất hiện trên mạng không? Cô vừa nghĩ vừa tìm Ipad mở xem.
Nhưng rõ ràng cái Ipad cô để trên bàn, giờ lại không thấy đâu.
Sao có thể? Chẳng lẽ bọn trẻ lấy đi xem hoạt hình rồi? Tô Lạc Lạc vội mở cửa bước ra, cô đẩy cửa phòng bọn trẻ, nhìn thấy hai nhóc đang ngồi chơi dưới sàn.
“Ipad của mami có ai thấy không?” Tô Lạc Lạc hỏi.
“Mami, con đem Ipad của mami cho ba xem hình rồi.
“Hình gì?” Gương mặt Tô Lạc Lạc tức khắc đỏ ửng.
“Là hình hồi nhỏ của tụi con á!” Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không biết mami đang căng thẳng chuyện gì.
Tô Lạc Lạc cả người run rẩy. Trời đất! Có chết người không chứ, “Con lấy cho ba khi nào thế?”
“Tắm xong là con đem cho ba rồi.”
Tô Lạc Lạc nghe vậy, vội nói, “Tụi con chơi một chút là lên giường đi ngủ nhé, không được chơi thêm nữa.” Nói xong, cô đóng cửa phòng, tiếp theo đó, lập tức vội vội vàng vàng đi đến trước cửa phòng ngủ chính của anh ta, cô đưa tay gõ cửa.
“Vào đây.” Bên trong truyền đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của anh.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thân người dài ngoằng của anh ta ngồi thượt trên ghế sofa, trong tay cầm ipad của cô xem hình, mặt Tô Lạc Lạc đỏ như gấc, đây toàn là hình ảnh rất riêng tư của cô, trừ cô và Hạ Thấm ra, cô không hề có ý định cho người thứ ba xem.
Vì, trong những bức hình đó, ngoài ghi lại quá trình trưởng thành của bọn trẻ, còn có hình ảnh thường ngày của cô, hơn nữa, nếu cô không nhớ lầm, thì còn có cả ảnh cho con bú nữa.
“Trả ipad cho tôi.” Tô Lạc Lạc một bước là xông đến trước mặt anh ta, đưa tay muốn giựt lại.
Đôi tay dài của Long Dạ Tước đưa cao lên, cô chụp hụt.
Tô Lạc Lạc tức khắc phát bực, “Mau trả cho tôi.”
“Sao thế? Bên trong có hình ảnh gì tôi không được xem sao?” Long Dạ Tước nở nụ cười trêu ngươi, cái nên xem, anh đều xem cả rồi.
Tô Lạc Lạc nghe xong, lập tức có chút hi vọng le lói, “Anh vẫn chưa bắt đầu xem hình nhỉ!” Nói không chừng con trai đưa ipad cho anh xong, anh vẫn còn làm những chuyện khác, bây giờ mới cầm lên xem hình thôi thì sao!
Cô thực tình hi vọng là vậy.
“Xem rồi, xem hết toàn bộ rồi.” Long Dạ Tước lại tàn nhẫn đánh tan suy nghĩ này của cô.
Tô Lạc Lạc lập tức muốn sụp đổ, cô mặt đỏ như gấc nói, “Trả cho tôi.”
“Tôi cũng có quyền xem hình ảnh của con tôi.” Long Dạ Tước nói xong, đôi tay dài lại đưa cao cái ipad, đưa đến một độ cao mà Tô Lạc Lạc hoàn toàn không thể giành lại được.
Thân hình anh đã cao ở mức cô phải ngước nhìn rồi, bây giờ anh ta lại đưa cao tay, Tô Lạc Lạc nhìn ipad trong tay anh ta, giận dỗi đạp chân, “Long Dạ Tước, anh muốn xem, tôi có thể chép ra cho anh xem, nhưng bây giờ mong anh trả lại cho tôi.”
“Cầu xin tôi đi.” Long Dạ Tước nhớ đến cảnh tượng cứng đầu của cô khi trong phòng cô, anh lại muốn trị cô một vố.
Tô Lạc Lạc giận đến muốn giết anh ta, nhưng mà lúc này đây, Ipad ở trong tay anh ta, cô không thể không cúi đầu, cắn môi nói, “Cầu xin anh trả lại cho tôi.”
Long Dạ Tước nheo mắt nói, “Không đủ thành khẩn, tiếp tục.”
Tô Lạc Lạc vốn đã chịu đựng đủ rồi, nghe lời nói đáng ghét của anh ta nữa, cô tức khắc nắm lấy tay anh, giận dữ nói, “Anh có trả hay không, không trả là tôi cắn anh đó.”
Long Dạ Tước nheo mắt, tính khí ngang bướng của anh cũng nổi lên, đôi môi mỏng lạnh lùng mở ra, “Không đấy.”
Tô Lạc Lạc lập tức nắm lấy khuỷu tay anh, Long Dạ Tước cũng không giựt ra, để cho cô cúi người mở ra chiếc miệng anh đào, cắn vào bàn tay anh, Tô Lạc Lạc lại dùng hàm răng của mình cắn sâu hơn chút nữa.
Giống chú cún con vậy, cắn tay anh không buông.
Long Dạ Tước nheo mắt điềm tĩnh như không, thậm chí lông mày cũng không nhăn lấy một cái, để cho đôi môi mềm mại của cô ngậm lấy da thịt anh, cảm nhận cảm giác hàm răng cô đính chặt vào da thịt.
Tô Lạc Lạc thì đã dùng hết sức mình, nhưng mà cô dù gì cũng không dám cắn anh đến rớt một miếng thịt ra, cô cắn đến mức lưu lại một dấu răng thật sâu, nhưng vẫn chưa buông ra, ngước mắt hung dữ nhìn anh, “Tùy anh muốn xem gì thì xem.”
Long Dạ Tước thấy cô từ bỏ rồi, nhíu mắt chậm rãi nói, “Tối nay tôi xem thêm một đêm nữa, mai trả cho cô.”
Tô Lạc Lạc lại căng như dây đàn, nói vậy, hình cô cho con bú, còn phải cho anh ta chiêm ngưỡng cả đêm rồi?
“Anh không được tùy tiện xem hình của tôi, không được biến thái như thế.” Tô Lạc Lạc cảnh cáo.
Long Dạ Tước nhếch miệng hừ một tiếng, “Là suy nghĩ của cô không trong sạch, tôi chỉ muốn xem hình của các con, cô nghĩ tôi còn có thể làm gì chứ? Xem hình cô để giải tỏa à?”
Tô Lạc Lạc săp nghẹn chết rồi, mặt cô đỏ gay, “Sáng mai tôi sẽ đến lấy.”
Nói xong, khi cô bước ra cửa, vốn muốn dập cửa thật mạnh để giải tỏa cơn phẫn nộ của cô cơ, nhưng nghĩ đến bọn trẻ sắp ngủ rồi, cô lại chỉ có thể nhẹ nhàng khép cửa lại.
Quá đáng quá mà, tức chết rồi mà.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng bọn trẻ ra, toàn bộ nộ khí đều ép xuống, nở nụ cười hối thúc, “Ngủ thôi nào.”
“Mami, kể chuyện cho bọn con nghe nhé? Con muốn nghe.” Tô Tiểu Hinh kéo áo cô nói.
“Được thôi! Mami kể chuyện cho các con nghe.” Tô Lạc Lạc chỉ muốn dỗ hai nhóc tì này vào giấc thôi.
Khoảng chín giờ rưỡi, hai nhóc con ngủ say rồi, Tô Lạc Lạc nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của các con, cũng nghĩ đến những chuyện thú vị của chúng khi nhỏ.
Hai nhóc con chỉ mười tháng tuổi là biết đi rồi, va đập vấp ngã tùm lum, đứa này đứng lên thì đứa kia ngã xuống, sau đó, đụng đây vấp đó vậy nhưng cũng lớn rồi.
Trong tim Tô Lạc Lạc tràn đầy sự mãn nguyện. Sau khi ra khỏi cửa, Tô Lạc Lạc thật tình muốn nửa đêm đi trộm Ipad về, tránh để cho anh ta chiêm ngưỡng hết lần này đến lần khác, trong đó toàn là hình ảnh khá mát mẻ của cô, hơn nữa, còn rất nhiều hình cô tự chụp, còn có một số hình ảnh xấu xí, không gọn gàng nữa. Ài! Một từ nói không hết mà.
Xem thêm...