2179.
Bận rộn hết hai mươi mấy phút, trán Tô Lạc Lạc đã lấm tấm mồ hôi, sau khi lau xong, sắp xếp cho bọn trẻ yên vị hết rồi, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm nhìn trừng trừng mình.
Cô lập tức có chút hoảng hốt liếc anh ta, “Anh nhìn gì mà nhìn?”
Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Nhìn cô là phúc phần của cô.”
“Vậy tôi thà không cần loại phúc phần như vậy, anh vẫn cứ đi nhìn người phụ nữ khác đi nhé!” Nói xong, Tô Lạc Lạc bưng thau nước đi ra ngoài.
Phía sau, Long Dạ Tước rầu rĩ nhìn theo bóng người cô, sau đó, lại cẩn thận đắp chăn cho bọn trẻ, cúi người hôn lên mái đầu nhỏ rồi mới ra cửa.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, việc làm đầu tiên là bấm khóa trong, cô không muốn xảy ra chuyện nguy hiểm gì.
Bọn trẻ buồn ngủ rồi, cô cũng buồn ngủ rồi, nghĩ đến sáng sớm mai cô còn phải đi gặp Dạ Trạch Hạo, nhất định phải ngủ sớm.
Trong một căn phòng khác, Long Dạ Tước sau khi tắm rửa xong, gối tay nằm nhưng lại không thấy buồn ngủ, trong đầu anh nhớ lại lần đầu tiên nổi giận với cô, anh thật không ngờ rằng Tô Ngữ Phù có thể tự mình tát vào mặt để vu oan cho cô, và khi đó, trong lúc nóng giận anh đã nói ra những lời rất nặng nề.
Hóa ra cô ta bị hàm oan.
Chỉ là tính cách cô ta vừa ngang vừa cương, rõ ràng không phải cô ta làm, vậy mà cũng nhận bừa, đúng là ngốc mà.
Nhưng không quan tâm là như thế nào, trong lòng Long Dạ Tước cảm thấy có chút yên tâm, cô không phải loại người làm sai không chịu nhận, nghĩ đến việc phẩm cách của cô khá tốt, anh lại cảm thấy vui, như thể điều này có liên quan gì đến anh vậy.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mở mắt ra nhìn thời gian một cái, bảy giờ rưỡi sáng, Tô Lạc Lạc vừa mới dậy, điện thoại của Dạ Trạch Hạo đã gọi đến hối rồi.
“A lô!” Cô nghe điện thoại.
“Đến đây trong vòng mười phút!”
“Vừa mới dậy, cho tôi hai mươi phút được không?”
“Ở đâu có loại nhân viên trả treo lên xuống như cô chứ.” Dạ Trạch Hạo giận.
“Tôi cũng phải mặc đồ đàng hoàng mới qua đó được chứ!”
“Cô có thể không mặc gì cũng được.” Bên kia truyền lại giọng cười bỡn cợt.
Tô Lạc Lạc trực tiếp ngắt luôn điện thoại, cô phóng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi cô đi xuống lầu, tưởng hai nhóc con còn đang ngủ, nhưng không ngờ là đều đã dậy cả rồi, bây giờ con gái đã biết tự mặc đồ, thế nên cô bớt được rất nhiều việc.
“Tại sao dậy sớm thế?”
“Mami, mami muốn đi đâu vậy?” Tô Tiểu Hinh nhanh mắt phát hiện cô mặc quần áo dùng để đi ra ngoài.
“Mami phải đi làm rồi.” Tô Lạc Lạc không có nói dối con gái.
“Đúng rồi, mami phải đến nhà chú Dạ làm việc rồi.”
“Tụi con có thể cùng đi không?” Tô Tiểu Sâm lập tức hỏi.
“Cái này…”
“Ba đang làm việc trong thư phòng, hôm nay ba rất bận, chắc chắn không có thời gian chơi cùng bọn con.” Tô Tiểu Sâm đang tìm cớ.
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi mới nói nhỏ, “Được thôi, mami có thể dẫn các con qua đó, nhưng tụi con phải đảm bảo không làm phiền chú Dạ.”
“Tụi con đảm bảo.”
Tô Lạc Lạc lập tức dẫn hai đứa trẻ ra cửa, ở đây cách nhà Dạ Trạch Hạo cũng chỉ khoảng mười phút đi bộ, Tô Lạc Lạc cùng bọn trẻ chạy bộ qua đó.
Buổi sáng, không khí trong lành, ba mẹ con vừa nói vừa cười vô cùng ấm áp vui vẻ, chạy giữa các lùm hoa.
“Một hai một, một hai một… cố lên, Tiểu Hinh.”
Tô Tiểu Hinh tức khắc bước đôi chân ngắn chạy theo.
Mười lăm phút sau, đến trước cổng nhà Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc bấm chuông cửa, hai nhóc tì nhìn màn hình chuông cửa liên tục kêu, “Chú Dạ, mở cửa, chú Dạ….”
Cửa phát ra tiếng tách mở ra.
Tô Lạc Lạc đẩy ra, hai nhóc con tranh nhau chạy vào, Tô Lạc Lạc chỉ còn biết lắc đầu cười, xem ra hai nhóc con này thật sự rất thích Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo lại nằm trên ghế sofa với dáng vẻ lười chảy nước, biểu cảm khuôn mặt như chưa ngủ dậy.
“Tối qua lại thức nguyên đêm chơi game rồi sao?” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta bất lực.
Dạ Trạch Hạo ngồi dậy, nhìn hai nhóc con đang đi vào, nở ngay nụ cười, “Sao lại dẫn theo hai nhóc tì đến rồi này?”
“Bọn trẻ nhất định đòi theo.” Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo, nếu anh không thích bọn trẻ làm phiền anh, vậy bây giờ tôi dẫn chúng về.”
Hai nhóc con tức khắc mở đôi mắt to, có chút tội nghiệp như là sợ Dạ Trạch Hạo không hoan nghênh chúng vậy đó.
Dạ Trạch Hạo nhìn chừng hai đứa trẻ, đúng là máu huyết trong người bọn họ còn có chung một nguồn cội nữa cơ! Anh cười, “Đừng lo, chú dĩ nhiên hoan nghênh các con rồi, hôm nay tụi con có thể ở nhà chú chơi cả ngày.”
“Yeah!” Hai nhóc con lập tức vui như hoa.
“Được rồi, mami đi chuẩn bị bữa sáng cho tụi con, tụi con đi chơi trước đi.” Nói xong, Tô Lạc Lạc quăng túi lên ghế sofa, cô đi vào nhà bếp.
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ ở kế bên, hỏi, “Có muốn chơi game cùng chú không?”
“Muốn ạ!”
Dạ Trạch Hạo cầm cái điều khiển ti vi lên, lại ném cho Tô Tiểu Sâm một cái điều khiển xe đua, nhìn Tô Tiểu Hinh nói, “Đợi chú và anh con chơi một lúc, rồi mới cho con chơi, được không nè?”
“Dạ được ạ.” Tô Tiểu Hinh trả lời rất ngoan, hơn nữa, bây giờ nhóc cũng không biết chơi, chỉ có thể nhìn bọn họ chơi trước thôi.
Dạ Trạch Hạo chuyển sang một giao diện khác, Tô Tiểu Sâm lập tức kích động và hưng phấn hẳn, đôi mắt to lấp láy sự quyết tâm, muốn so cao thấp với Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo nhìn biểu hiện hưng phấn của nhóc con một cái, ngồi gần hơn để dạy nhóc cách sử dụng, nhóc con vô cùng thông minh, vừa dạy là hiểu ngay, nhìn màn hình là cảnh xe đua đã được chuẩn bị xong, Dạ Trạch Hạo mở miệng nói, “Chuẩn bị nhé, chúng ta bắt đầu đây.”
“Dạ, con chuẩn bị xong rồi.” Tô Tiểu Sâm cầm nút bấm của máy điều khiển.
Khi vừa bắt đầu, Tô Tiểu Sâm cứ đụng xe và phải bắt đầu lại mãi, Dạ Trạch Hạo cũng có chút cố ý nhường cậu nhóc, nhưng sau này, anh phát hiện Tô Tiểu Sâm có thiên phú, không ngờ có thể vượt qua anh rất nhanh, trên đường đua, xe của cậu nhóc chạy vừa nhanh vừa vững, bo cua cũng không bị lật xe nữa.
Dạ Trạch Hạo cũng phải ngạc nhiên, xem ra, anh không nhường được nữa, anh không thể thua một đứa nhóc con được! Nếu truyền ra ngoài thì mất mặt đến dường nào cơ chứ, thế nên, hai người họ một lớn một nhỏ, hai khuôn mặt có nét hao hao giống nhau, đều chăm chú cùng nhìn vào màn hình, bắt đầu một cuộc đua kịch liệt.
Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh cũng không làm phiền họ, ngược lại cũng tập trung xem dữ lắm.
Ở biệt thự tại một nơi khác, Long Dạ Tước đi ra sau khi giải quyết xong vài bức thư khẩn cấp trong thư phòng, không nghe thấy tiếng của bọn trẻ.
“Bọn trẻ đi đâu rồi?” Anh nhìn sang người hầu đang quét dọn, hỏi.
“Tô tiểu thư dẫn hai người họ ra ngoài rồi ạ.”
“Đi đâu?”
“Cô ấy không có nói, ngài gọi điện thoại xem sao ạ!”
Long Dạ Tước có một dự cảm không tốt, chả lẽ cô ta lại dẫn bọn trẻ sang nhà Dạ Trạch Hạo rồi sao! Nghĩ vậy, khuôn mặt anh tuấn của anh tức khắc u tối khó coi nữa, anh về thư phòng cầm điện thoại trên bàn gọi ngay cho số của Tô Lạc Lạc. Điện thoại Tô Lạc Lạc reo lên trên ghế sofa của Dạ Trạch Hạo, trong túi của Tô Lạc Lạc, Tô Tiểu Hinh ngòi kế bên, nhóc lục điện thoại của mami ra, lấy điện thoại từ trong túi ra, mau chóng chạy đến nhà bếp tìm mami.
Xem thêm...