Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 94



2194.

Những lời Long Dạ Tước vừa nói trong nhà vệ sinh đối với cô mà nói là điều rất nguy hiểm, rất đáng sợ.

Vị hôn phu của Tô Ngữ Phù bất ngờ nói muốn lấy cô? Còn có việc gì đáng kinh tởm hơn việc này nữa?

Tô Lạc Lạc cảm thấy rất bực bội, đây rõ ràng là đang sỉ nhục cô, cô có thiếu đàn ông đến thế nào thì cũng không đến nỗi phải đi nhặt đồ thừa của Tô Ngữ Phù chứ?

Xem ra cô thà gả cho Dạ Trạch Hạo ở phía đối diện này, cũng không thèm gả cho Long Dạ Tước.

Đương nhiên, tiền đề là cô đã chuẩn bị cả đời không cưới rồi.

“Ăn no rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi!” Dạ Trạch Hạo đứng dậy một cách tao nhã, lướt ánh nhìn sang Long Dạ Tước, cùng Tô Lạc Lạc bước ra khỏi nhà hàng.

Tô Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, Dạ Trạch Hạo bèn hỏi cô, “Vừa nãy em làm gì trong nhà vệ sinh lâu thế?”

“Không có gì!”

“Không lẽ Long Dạ Tước chặn em lại uy hiếp em gì nữa rồi!” Dạ Trạch Hạo đoán mò.

Đầu óc Tô Lạc Lạc vẫn còn đang rối rắm lắm, nhưng cô không muốn nói nhiều, cô chỉ nhếch mày cười, “Anh ta có thể uy hiếp được tôi cái gì chứ? Đừng có nhắc đến anh ta trước mặt tôi, tôi thấy phiền lắm.”

Dạ Trạch Hạo nhếch môi cười, không nhắc đến nữa.

Cả một buổi chiều Tô Lạc Lạc đều như người trên mây, lời nói của Long Dạ Tước đã gây hoang mang cho cô, bốn giờ rưỡi, tên của Long Dạ Tước hiện ra trên màn hình điện thoại.

“A lô!” Cô tìm một góc lạnh lùng bắt máy.

“Đi đón các con.” Giọng Long Dạ Tước vang lên.

“Anh ở đâu?” Tô Lạc Lạc hỏi ngược lại.

“Tôi vẫn còn ở đây, đến cửa lớn tìm tôi.” Long Dạ Tước nói xong, cúp máy.

Tô Lạc Lạc nhíu mày, anh ta sao lại biết cô vẫn còn ở trong câu lạc bộ? Nhưng mà đón bọn trẻ là việc quan trọng hàng đầu, cô nhìn về phía Dạ Trạch Hạo vừa cưỡi hết mấy vòng ngựa, nói “Tôi phải đi đón bọn trẻ rồi, một lát anh tự mình về được không?”

“Vừa chuẩn, anh cũng tính về, anh đưa em một đoạn vậy.” Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười.

“Không cần đâu, Long Dạ Tước đợi tôi ở trước cửa.” Tô Lạc Lạc không muốn phiền anh ta.

“Dù gì anh cũng đi ngang trường học, em muốn ngồi xe anh hay là xe của anh ta?” Dạ Trạch Hạo hỏi ngược lại.

Tô Lạc Lạc nghĩ ngợi một lúc, dù gì cũng sẽ đi ngang cổng trường, cô nói với Dạ Trạch Hạo, “Tôi ngồi xe của anh vậy!”

Nếu mà ngồi xe của Long Dạ Tước cô nhất định sẽ ngồi buồn chán cả đoạn đường, Dạ Trạch Hạo dẫn cô đi đến trước xe anh, lái đến trước cửa lớn, thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ở đó, Tô Lạc Lạc mở cửa sổ, còn Dạ Trạch Hạo thì cũng cố ý dừng ngay vị trí ghế lái của siêu xe.

Tô Lạc Lạc nhìn vào cửa xe đã mở xuống một nửa, nói với anh ta, “Tôi ngồi xe của ông chủ tôi về, gặp nhau ở trường.”

Nói xong, Dạ Trạch Hạo còn không quên ở trước mặt Long Dạ Tước khoe mẽ kỹ năng lái xe của mình, hoàn hảo diễn xuất bộ phim Fast and Furious.

Tô Lạc Lạc bị dọa đến tim gan muốn nhảy ra ngoài, đợi Dạ Trạch Hạo khoe mẽ xong, cô tức giận nói, “Lái xe đàng hoàng, sớm biết vậy tôi không ngồi xe anh rồi.”

Dạ Trạch Hạo cười ha ha rồi mới lái xe ổn định hướng về phía trước.

Còn siêu xe ở phía sau, sắc mặt Long Dạ Tước u ám, nhìn trừng trừng chiếc xe thể thao ở phía trước, sắc bén, lạnh tanh, đôi ngươi như vực sâu nhíu lại đầy đe dọa.

Năm giờ hai mươi, vừa kịp đến trước cổng trường, Tô Lạc Lạc bước xuống từ xe Dạ Trạch Hạo, vẫy tay tạm biệt với anh ta, và Dạ Trạch Hạo lái xe về phía biệt thự của anh. Không bao lâu sau, xe của Long Dạ Tước đến nơi, Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, lúc này, cửa lớn của trường học đã mở ra rồi, không ít phụ huynh học sinh quẹt thẻ đi vào, Tô Lạc Lạc cũng lấy thẻ ra, phía sau, một thân hình mang khí áp nặng nề đi đến, Tô Lạc Lạc thót tim, những lời nói của Long Dạ Tước vẫn khiến cô cảm thấy căng thẳng.

Anh ta không phải là nói thật chứ!

Hi vọng là giả.

Đón hai nhóc con ra, nhìn thấy cả ba và mami đều đến đón mình, bọn trẻ vui ra mặt, sự vui vẻ này lọt vào mắt Long Dạ Tước, khiến anh càng kiên định hơn với suy nghĩ trong lòng mình, cho dù anh không yêu cô ta, cũng phải lấy cô ta cho bằng được.

Đưa bọn trẻ về nhà, Tô Lạc Lạc nhận được điện thoại của Hạ Thấm, hỏi thăm tình hình của nhau, Hạ Thấm từ phía cô có được rất nhiều thông tin của thần tượng Dạ Trạch Hạo, vui mừng lắm, nên biết rằng fan hâm mộ luôn luôn hiếu kỳ cuộc sống cá nhân của thần tượng mà.

“Thiệt ngưỡng mộ cậu mà! Lạc Lạc, tại sao cậu lại may mắn đến thế? Có cơ hội thì sắp xếp cho tớ cũng được gặp thần tượng của tớ với, được không? Tớ đứng xem từ xa là được rồi.”

Tô Lạc Lạc nghĩ một lúc, “Được thôi, nếu có cơ hội như thế, tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

“Ừ ừ, nhất định phải sắp xếp đó!”

“Được thôi! Nhất định mà!” Tô Lạc Lạc cười, nhìn bọn trẻ chạy nhảy trên bãi cỏ, tâm trạng cô cũng rất tốt.

“À! Cậu và Long Dạ Tước sinh sống với nhau như thế nào?”

“Thì thế đó! Mạnh ai nấy sống, không can thiệp lẫn nhau.”

“Giữa hai người không nảy sinh tình cảm à! Rõ ràng năm năm trước hai người đã… chuyện đó mà.” Hạ Thấm không tiện nói ra.

Nhưng cách biểu đạt thì Tô Lạc Lạc hiểu ngay, cô có chút mắc cỡ nói, “Chuyện của năm năm trước tớ đã quên từ lâu rồi, đối với tớ mà nói, đêm đó xem như là bị chó cắn vậy.”

“Bị chó cắn?” Bất ngờ, phía sau vang lên một câu châm biếm.

Tô Lạc Lạc bị bất ngờ, vội quay đầu nhìn, không biết Long Dạ Tước đứng phía sau cô từ khi nào, một gương mặt anh tuấn lạnh lẽo nhìn trừng cô.

Tô Lạc Lạc vội nói với Hạ Thấm, “Tớ có việc rồi, cúp máy trước nha.”

Nói xong, cô vội cúp máy, không vui, liếc một cái người đàn ông phía sau “Nghe lén là không lịch sự đâu.”

“Vậy cô chửi sau lưng người ta cũng là một chuyện lịch sự à?” Anh ta

Tô Lạc Lạc cứng họng, hình như là chửi anh ta là chó rồi thì phải, gương mặt cô hơi hơi đỏ.

“Chuyện của năm năm trước cô thực sự quên rồi sao? Tôi thì lại nhớ rất rõ đấy.” Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, “Sự chủ động của cô, mùi vị cơ thể cô, tiếng kêu rên của cô ở dưới cơ thể tôi, tôi đều nhớ rõ cả.”

Mặt Tô Lạc Lạc y chang gan heo rồi, “Anh nhớ rõ thế làm gì?”

“Vì đêm hôm đó thực sự cũng rất tuyệt.” Long Dạ Tước cắn môi nói tình tứ.

“Anh…anh tốt nhất là nhanh chóng quên hết đi.” Tô Lạc Lạc đỏ mặt ra lệnh. “Nếu đêm đó thực sự giống như cô nói vậy, là do cô sắp đặt, vậy đèn trong phòng là như thế nào? Chẳng lẽ cô còn có thể tìm trong đường dây điện phức tạp của cái khách sạn đó, chỉ cắt điện của mỗi căn phòng đó thôi? Tôi nhớ đèn trong thang máy, hành lang đều sáng trưng, rõ ràng là có người cố ý cắt đứt. Long Dạ Tước phát hiện, không ngờ anh có thể hồi tưởng lại nhiều thông tin như vậy, mà khi nghĩ kỹ đến những chi tiết này, lại phát hiện những lời cô ta nói trước kia đều không hợp logic chút nào.

Trước kia vì anh hoàn toàn không có ý định lấy cô, còn bây giờ, khi anh đã có ý định lấy cô rồi, vậy thì trước tiên phải xóa sạch nỗi oan năm năm trước của cô.

Tô Lạc Lạc nhất thời không biết phải nói gì, chỉ nhìn anh, đúng là tất cả những điều anh ta nói cô không có lý do gì để biện hộ cả, hơn nữa, cũng không biết phải làm sao để tiếp tục khiến cho lời nói dối của mình có sức thuyết phục hơn. Bất ngờ bàn tay Long Dạ Tước bày ra, trên đó là mặt dây chuyền mà Tô Lạc Lạc để mất vào năm năm trước, Tô Lạc Lạc tức khắc đưa tay muốn giành lại, “Đây là đồ của tôi, trả cho tôi.” Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.