Anh đưa cô đi tắm, tẩy rửa xong mới đem người ôm lên giường.
Rồi vòng tay qua ôm lấy, chậm rãi hôn môi nàng, phía dưới đem côn th*t tiến vào trong cơ thể.
Thư Tâm nằm trong vòng tay anh, khẽ thút thít, và giọng nói của anh đã bị người đàn ông nuốt chửng.
Anh xoa xoa mông cô, eo và bụng dùng sức một trên một dưới mà thao lộng.
Thư Tâm bị thao liên tục dâm thuỷ chảy không ngừng, nhũ thịt lần này đến lần khác cọ xát vào bộ ngực rắn chắc của người đàn ông, đầu v* bị cơ ngực cứng rắn làm cho dựng thẳng mà rùng mình, cô bị đâm nhịn không được ngồi dậy nắm lấy tay anh, ngưỡng cao cổ vặn vẹo hông.
" Chồng ơi.....muốn tới" cô bị thao đến rùng mình, bụng nhỏ bao đến gắt gai, lại còn nhớ mình đang ở trên giường " Đi.....đi xuống dưới.....ô ô....muốn ra....."
Lăng Thiệu cười nhẹ, bàn tay to một phen bóp nàng, liền giữ tư thế cắm vào mà ôm cô xuống giường.
Thư Tâm bị anh vừa đi vừa đỉnh lộng thét chói tai ra tiếng " Ô ô ô.....tới rồi a....".
Bụng dưới của cô run lên, một cỗ d*m thủy phun ra.
Anh đặt thân trên của cô lên giường, bóp chân cô ở dưới nền nhanh chóng thọc vào rút ra.
Anh rất cao, hai chân Thư Tâm nâng lên cao đật trên eo, Cô nằm ngửa trên giường, não bộ thiếu oxy lại sung huyết, khoái cảm như thuỷ triều cuốn sạch tâm trí của cô, bị cắm liên tục, cô hét lên run rẩy, trong hoa huy*t phun ra vài cỗ thuỷ.
Anh cũng nhanh chóng rút ra và xuất tinh.
Anh ôm Thư Tâm đi tắm, cô cả người yếu ớt, mềm nhũn trong vòng tay anh.
Lăng Thiệu hôn lên miệng cô " Vợ, thoải mái không?"
Cô mệt nhắm mắt, nhưng môi cô giương lên, thanh âm khàn khàn " Thoải mái".
" Về sau, cũng vẫn luôn làm em thoải mái như vậy được không?" Anh cắn cắn vành tai cô hỏi.
Thư Tâm bị hơi thở nóng rực phả vào mở mắt ra, dòng nước ấm từ đỉnh đầu đổ xuống tưới lên bọn họ, cô nghiêng đầu nhìn anh khẽ lắc đầu " Lăng Thiệu, em không nghĩ...."
Lăng Thiệu hôn lên môi cô " Em có nghĩ".
Cô không nói lời nào.
Lăng Thiệu siết chặt tay cô, đôi môi nóng bỏng rơi trên vành tai cô, giọng nói và hơi thở đều nóng rực " Anh không nói dối em".
Giọng nói của anh có chút ngưng trọng, hơi thở vô cùng nóng bỏng, từng chữ từng chữ rơi xuống như lửa đốt, không khí chung quanh nóng rực.
" Anh nói với Tống Văn, anh nhớ em, anh muốn tới thao em".
Thư Tâm run rẩy ngước nhìn anh, ánh mắt đầy sợ hãi và lo lắng.
Anh che đôi mắt cô lại " Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ xử lý tốt".
Rồi cúi đầu hôn lên môi cô " Em yêu, đừng đột ngột liền chạy như vậy".
Trái tim cô bởi nụ hôn mà run lên.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông nói " Anh dọc đường đi đều luôn sợ hãi, anh sợ không tìm thấy em".
Cô cảm thấy đau nhói trong tim.
Hốc mắt đều đỏ "......Vâng".
Lăng Thiệu đem người tắm rửa rồi ôm trở lại giường, hai người nằm ở trên giường ôm chặt lấy nhau.
Cô mệt đến thiếp đi.
Khuôn mặt trắng nõn vẫn ửng hồng, lông mi dài đen nhánh run rẩy theo hơi thở, giống như một cánh bướm dang rộng đôi cánh, dưới mắt rơi xuống một bóng hình hồ điệp.
Môi anh hơi hé mở, hơi thở gấp gáp.
Lăng Thiệu ôm cô, cúi đầu không nhịn được hôn lên mặt.
Điện thoại trong túi của Thư Tâm vẫn đang rung, anh xuống giường, cầm lên và liếc nhìn.
Người gọi là Lý Đức Hải.
Anh nhấn trả lời.
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông nghẹn ngào nói " Vợ ơi......anh sai rồi....vợ ơi, em về có được không? Vợ à......anh thực sự không thể sống thiếu em"
Lăng Thiệu quay đầu lại nhìn cô đang ngủ say trên giường, thấp giọng trả lời.
ngôn tình hay
"Cô ấy ngủ rồi".
Lý Đức Hải ở đầu bên kia điện thoại sững sờ một hồi mới nghiến răng nghiến lợi kêu lên " Có gan thì ra gặp mặt!"
Anh đem chai rượu vang đỏ trên ghế sô pha cầm tới " tháp" đặt xuống bàn cà phê, anh vặn cổ, đầu lưỡi chọc chọc má, vẻ mặt có chút ngang ngược nói.