Vào đêm Lăng Thiệu rời đi, cô mua một vé tàu ngày thứ ba đi Nam Thành.
Cô tính toán thuê một căn phòng gần trường, vừa giúp cô Dương phiên dịch, vừa tìm một công việc mới liên quan đến nó.
Ở quê của cô công việc này khá mới lạ, cô mấy năm gần đây cũng đã quên ít nhiều, may mà tài liệu của giáo sư Dương không quá gấp, mấy ngày nay cô vừa dịch vừa tra tài liệu, bắt đầu thích thú với niềm vui của công việc thay vì giống như ở quê vậy, ngồi vào bàn làm việc ngày qua ngày trải qua với sự buồn tẻ nhàm chán.
Điều cô không ngờ là Lý Đức Hải chủ động liên lạc với cô, hẹn gặp trước cửa Cục Dân Chính.
Hiếm khi Lý Đức Hải tự mình chăm chút bản thân, quần áo ăn mặc sạch sẽ, cạo sạch râu, chỉ là gương mặt vẫn mệt mỏi tiều tuỵ, trên mặt vẫn có dấu vết bị thương, như là đánh nhau.
Khi nhìn thấy Thư Tâm, miễn cưỡng cười một chút.
Cả hai không nói gì, đi vào điền thông tin ly hôn.
Bàn tay anh run rẩy kịch liệt, sau khi ký giấy chứng nhận ly hôn, anh nhìn nó thật lâu.
Sau khi cô ra ngoài, hỏi anh rằng dự định làm gì tiếp theo.
Lý Đức Hải cười khổ " Còn có thể làm gì mà tính toán nữa? Mẹ anh có bố chăm sóc, nếu ông thân thể không khoẻ.....anh sẽ thuê một y tá..."
" Anh có tiền để thuê không?" Thư Tâm hỏi.
"Có" Lý Đức Hải cúi đầu " Năm vạn kia....còn chưa dùng hết".
Cô không nói.
Anh hít vào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn cô " Anh xin lỗi, anh......đã làm chạm trễ em nhiều năm như vậy".
Nói xong câu cuối cùng, anh không kìm được hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã.
Thư Tâm ngẩng đầu nhìn trời, cố nén vào trong, nhưng nước mắt đã nhanh chóng ứa ra.
" Thực xin lỗi...." Lý Đức Hải cố nặn ra một nụ cười " Anh thực sự xin lỗi......anh vẫn luôn suy nghĩ về sau sẽ tốt, thật sự, đến nằm mơ cũng nghĩ......chắc chắn sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, nhưng phải làm sao đây, anh không làm được......!anh ta nói đúng, có quá nhiều thứ trói buộc anh, con người cũng có hạn.
Vứt bỏ những gông cùm ấy đi, mọi thứ đều đơn giản, đáng tiếc anh hiểu ra thì đã muộn....."
Anh ta?
Chỉ cần nghe, Thư Tâm liền biết anh đã gặp Lăng Thiệu.
Vết thương trên mặt có lẽ là do Lăng Thiệu gây ra.
" Anh đã nghỉ việc, chuyển sang một công việc mới ở nơi khác".
Lý Đức Hải gãi gãi cái ót " Lương cao gấp đôi ở đây, anh trước kia vẫn luôn.......không nghĩ rời xa em, cũng như bố mẹ anh, luôn muốn ở gần nhà, ít nhất anh có thể ở bên em, kết quả.....".
Anh nghẹn ngào " Thật xin lỗi, vợ"
Thư Tâm che mặt, cô đã bị người đàn ông trước mặt làm cho đau khổ không biết bao nhiêu lần, nhưng thực tế làm người ta khó thở, cô che mắt lại, nước mắt chảy ra từ ngón tay " Đó không phải là lỗi của anh".
" Là anh sai" Lý Đức Hải hốc mắt đỏ hoe nói " Nếu không lấy anh, cuộc đời em sẽ không bế tắc như vậy".
" Vợ" Anh nhẹ nhàng giang tay ra " Một lần cuối cùng, ôm một chút đi".
Thư Tâm đưa tay ra ôm lấy anh.
Anh gục đầu khóc trên vai cô " Anh xin lỗi, vợ ơi....về sau.....em phải thật mạnh khoẻ a!"
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ tràn bờ mi rơi xuống.
Cô gật đầu.
Lý Đức Hải buông cô ra, hướng cô vẫy tay " Đừng nhìn anh nữa, đi đi, không cần nhìn lại".
Cô lấy khăn trùm đầu cũng không quay đầu mà cất bước rời đi.
Sau khi lên xe, cô nhìn lại qua cửa kính.
Anh cũng quay người đi rồi, thay vì bắt xe buýt, bây giờ anh giơ tay gọi taxi.
Anh lau đi những giọt nước mắt, đứng thẳng lưng lên, như thể tạm biệt mọi thứ trong quá khứ, mỉm cười nhìn phố phường tấp nập.
Bị cuộc sống sinh hoạt áp bức quá lâu.
Anh dường như cũng có thể nghỉ ngơi tự do sau cuộc ly hôn.
Cô thu lại ánh mắt lau nước mắt trên khuôn mặt.
Tài xế nhìn thấy cô khóc nữ nở đi ra từ cửa Cục Dân Chính, đoán rằng cô tới ly hôn, liền an ủi " Không sao đâu, sau này gặp được người tốt hơn, cố lên nha cô gái".