Thư Tâm bận rộn chưa đến mười phút, cô bước đến cửa kéo anh tiến vào.
Lăng Thiệu bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy, thân thể càng ngày càng nóng, cố hết sức kiềm chế, đi theo sau cô ngồi xuống ghế sofa.
Một lúc sau, nhìn thấy một tô mì trước mặt mình màu sắc cùng hương vị đều đầy đủ.
" Em không biết hôm nay sinh nhật anh" Thư Tâm có chút ngượng ngùng " Anh có thể coi đây là món mì trường thọ đi....tính nó......như một món quà sinh nhật".
Cô đưa đôi đũa qua và nhẹ nhàng nói " Sinh nhật vui vẻ".
Lăng Thiệu nhìn chằm chằm bát mì hồi lâu mới cầm đũa lên ăn.
Những ngày sinh nhật trong ký ức từ khi còn bé của anh luôn là ở nhà hàng và quán bar, tham gia với đủ loại anh em, cùng nhau vui vẻ, thỉnh thoảng có mấy đứa con gái tới cùng nhau chúc mừng.
Bánh không phải để ăn mà là để đập, sâm panh không phải để uống mà là để rưới, Quà bay khắp trời, chất đống ghế sô pha, ngóc ngách.
Anh lười mở nó mà đem vứt.
Sau này, anh nói với bọn họ rằng đừng tặng gì cả, không cần mang theo quà.
Nam nhân trưởng thành ăn sinh nhật cần gì quà chứ.
Anh đã rất nhiều năm không nhận những món quà sinh nhật.
Cùng Tống Văn ở bên nhau, cô ấy càng không bao giờ nhớ đến sinh nhật của anh, ngày nào đó tâm huyết dâng trào mới nhớ ra, thì sinh nhật cũng qua từ lâu rồi.
Từ nhỏ đến lớn sinh nhật anh luôn có bánh và nến, chưa ai xuống bếp nấu cho anh một bát mỳ, nói với anh một câu [ sinh nhật vui vẻ ].
Cảm xúc trong lòng dâng trào, cảm động khiến anh cúi đầu nghiêm túc ăn hết bát mì, ngay cả dục vọng trong cơ thể cũng dần dần lắng xuống, thay vào đó là sự ấm áp vô tận bao quanh anh.
" Ăn ngon không?" Thấy anh vẫn luôn không nói chuyện, Thư Tâm ở bên cạnh khẽ hỏi.
Anh gật gật đầu.
Ăn xong miếng mì cuối cùng, anh đứng dậy ôm lấy Thư Tâm.
Người phụ nữ này giống như một mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời anh, chỉ khi đến gần cô mới có thể hoàn thiện viên mãn.
Anh hôn lên má nói với cô " Ngủ ngon".
Theo sau anh mở cửa bước ra ngoài.
Cô không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, đa số nam giới đều không muốn đem sự yếu ớt bại lộ trước mặt nữ giới, huống chi anh là con người cứng rắn.
Kể từ ngày sau sinh nhật qua đi, cô thấy anh thay đổi ảnh đại diện, đổi luôn tiểu sử của mình.
Hình đại diện trước đó là ảnh anh đang chơi bóng rổ.
Bây giờ nó đã được thay thế bằng một trái tim màu đỏ, tiểu sử cũng đã được thay đổi từ [Nam nhân đến chết là một thiếu niên] thành [Chọn một thành phố sống quãng đời còn lại, yêu một người đến bạc đầu】
Thấy anh thay đổi ảnh đại diện, cô bấm vào xem thử, không kịp nhìn thì đã thấy tiểu sử của anh.
Mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Trong lòng như có con nai chạy loạn, công việc cũng bị ảnh hưởng, khi bình tĩnh lại cô vội vàng vứt bỏ hết thảy, nghiêm túc tập trung vào công việc.
????
Ông chủ họ Hứa, nhưng không rõ tên, các đồng nghiệp vẫn luôn gọi là Hứa tổng, Thư Tâm nhìn thấy cũng kêu Hứa tổng.
Sắp hết giờ làm việc, Hứa tổng gọi cô đến hỏi cô ngày mai có muốn đi công tác với ông để gặp khách hàng không.
Khách hàng là người Mỹ, cần phiên dịch tiếng Trung - Anh, ông chủ có quen biết với người kia, muốn đi ăn trước, sau đó đưa phiên dịch viên qua phiên dịch đồng hành cùng ông ta trong suốt hành trình.
Thư Tâm có chút bất ngờ " Tôi có thể chứ? Tôi vừa mới đến".
Hứa tổng cười khẽ " Tôi thấy cô cũng có thể, khách hàng tính tình không tồi, nếu mắc sai lầm cũng không sao".
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu " Được, tôi đi".
Cô phải nắm bắt mọi cơ hội để chứng tỏ thực lực của mình.
Mặc dù......ánh mắt của Hứa tổng làm cô có chút suy nghĩ nhiều.
Tối hôm đó phải lên máy bay, cô quay lại chỉ đơn giản là thu dọn túi đồ trang điểm của mình, cầm một chiếc túi nhỏ đi theo Hứa tổng, trên đường đi cô đã gửi một tin nhắn cho anh, nhưng Lăng Thiệu không trả lời.