Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 16: 16: Không Cầu Xin Anh





Lòng ngực Lâm Thanh Nha nặng nề đi vì những lời này, hiếm khi sự bối rối hiện lên trong mắt cô, cô ngơ ngác nhìn hắn.
Giờ phút này, lý trí và nhân quả đều bị nghiền thành bột mịn, cô chỉ có thể trơ ra nhìn Đường Diệc kề sát cô như người điên với ánh mắt ảm đạm cố chấp.
Sự bi thương ở sâu trong đôi mắt hắn ôm chặt lấy Lâm Thanh Nha, khiến cô không thể lùi lại dù chỉ là một bước.
“Tít tít tít!”
“——”
Một âm thanh nhỏ nhất giữa sự im lặng chết chóc cũng đủ để đánh thức người ta khỏi bên bờ vực thẳm của giấc mơ.
Đột nhiên Lâm Thanh Nha lùi một bước, xoay đầu lại nhìn.
Âm thanh phát ra từ phía lối ra vào, đó là tiếng xác minh không thành công khi khóa mật khẩu bên ngoài cửa bị quẹt sai thẻ phòng.
Thế nhưng đối phương cũng chẳng có ý định từ bỏ.
“Tít tít tít!”
“Tít tít ⎯ tít tít tít!”
Tiếng sau càng dồn dập hơn tiếng trước.
Lúc này Lâm Thanh Nha mới hoàn hồn, cô nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn người phía trước.
Không ngoài dự đoán.
Chỉ nhìn đôi mắt tối tăm đến có thể vắt ra mực của Đường Diệc là biết hắn có thể phát điên lên bất kỳ lúc nào.
Đường Diệc đứng cứng đờ vài giây, không nói gì lập tức đi vòng ra ngoài cửa.
Ánh mắt như muốn xé nát người ta ra.
Lúc này để tên điên gặp người khác, chẳng khác gì thả con sói hung dữ ra khỏi lồng.
Lâm Thanh Nha không yên tâm nói: “Để tôi.” Cô nghiêng người ngăn hắn lại, bước chân bước nhanh hơn, đi ra cửa.
Còn chưa tới trước cửa phòng, Lâm Thanh Nha nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện ở bên ngoài.
“Sao lại thế này, thẻ phòng này có vấn đề?” “Không đâu, đã xác nhận rồi!”
“Chẳng lẽ người chạy mất rồi?”
“Không thể nào! Mau quẹt lại đi, trì hoãn mãi lát nữa có người lên đây mất!”
“Hay là đập khóa luôn đi?”
“Điên rồi hả? Ở đây là Tinh Hoa, trực thuộc Thành Thang đấy! Vả lại, lấy cái gì để đập khóa chống trộm cao cấp này?”
“…”
Lâm Thanh Nha vươn tay mở cửa phòng ra.
“Tít tít”
Tiếng báo động ở cửa đột nhiên im bặt.
Lâm Thanh Nha nhìn mấy người đàn ông đứng ngẩn ra ở ngoài cửa.
Bầu không khí bỗng nhiên im ắng.
Mấy người ngoài cửa ngơ ngác nhìn.
Một cô gái mặc đồ trắng đứng ở sau cửa phòng khách sạn, khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa, cảm xúc nơi giữa mày thản nhiên hờ hững, không hề có vẻ tức giận hay không vui vì bị làm phiền.
Cô lặng lẽ nhìn bọn họ, đôi mắt trong veo không có lấy chút lạnh lẽo nào, khiến người ta liên tưởng đến những ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng phản chiếu lên mặt hồ mùa xuân.
Im lặng vài giây không thấy đối phương lên tiếng, Lâm Thanh Nha tốt bụng nhắc nhở: “Xin hỏi, tìm ai vậy?”
Mấy người đàn ông nọ giật mình hoàn hồn, ai cũng có vẻ xấu hổ: “Là người này à?”
“Không giống lắm…”
“Đúng phòng không đấy?”
“Chắc chắn đúng.”
“Thế thì ra tay đi?”
“Ừ!”
Mấy người nọ bàn bạc, ai cũng nghiêm mặt quay đầu lại.
Người cao lớn nhất trong số bọn họ, gồng hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, ra vẻ hung thần: “Cô chính là kẻ… Kẻ thứ ba quyến rũ chồng sắp cưới của cô Tôn…”

Trước đôi mắt trong veo đầy bao dung của người bên trong cánh cửa, khi nói lời này người đàn ông lực lưỡng kia càng nói càng chột dạ.
Lâm Thanh Nha không biết làm sao, đành nói: “Có lẽ các anh đi nhầm phòng rồi.”
“Không thể nào? Trước khi đến đây chúng tôi còn cố tình gọi điện thoại xác thực với cô! Đại ca đánh ót em làm gì?”
“Đồ ngu, ra phía sau đi!” Một người đàn ông nhỏ con vóc dáng như khỉ ốm đẩy người nọ, quay lại, nghi ngờ đánh giá Lâm Thanh Nha, “Thưa cô, chúng tôi là thám tử do cô Tôn mời đến, chúng tôi đã chụp được bằng chứng cô và chồng sắp cưới của cô Tôn mở cửa phòng, chúng tôi không nhầm đâu, đi vào chụp mấy bức ảnh là biết.”
Nói xong, người này hất đầu bước đi: “Đừng nói nhảm nữa, mau vào chụp đi, hẳn người đàn ông kia còn ở trong nhà tắm!”
“Này.”
Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh vuốt cái ót kêu lên, buồn bực hờn dỗi kêu lên một tiếng rồi lao lên mở cửa phòng mà Lâm Thanh Nha đang vịn.
“Rầm.”
Cửa phòng run lên, đóng chặt.
Người đàn ông lực lưỡng giật cả mình, dù gã không dùng lực thì cô gái yếu ớt phía sau cửa cũng không thể nào ngăn cản được người vạm vỡ như gã.
Mấy người đàn ông ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bàn tay với năm ngón tay thon dài đang nắm chặt bên cạnh cửa.
“Chạm vào cô chưa?” Ai đó ở phía sau cửa thấp giọng hỏi.
Cô gái tóc đen mặc đồ trắng lắc đầu.
Sau đó tầm nhìn của bọn họ được bàn tay kia mở ra.
“Rầm” một tiếng động vang dội, cửa phòng bị sập mạnh đập vào chân tường.
Mấy người ngoài cửa tận mắt nhìn thấy cánh cửa dày nặng bị va đập run run lên một lúc lâu mới được bàn tay trắng nõn lạnh lẽo kia kéo về lại.
Nhìn ngang theo cánh tay, bọn họ bắt gặp một đôi mắt đen như mực.
Ở bên cạnh người đẹp cũng là người đẹp.

Tuy nhiên, khác với cô gái như tuyết trắng hết sức dịu dàng bên cạnh, người này từ đầu tóc đến đôi mắt và cảm xúc đều chỉ có một màu đen khiến người ta kính nể.
Chiếc cổ trắng nõn lộ khỏi chiếc áo len màu đen, đáng tiếc trước cổ hắn còn có một hình xăm màu máu trông rất dữ tợn.
Mỹ nam mỉm cười, ánh mắt càng thêm khiếp người.
“Gây rối ở Tinh Hoa, muốn chết à?”
“…”
Ở trước mặt tên điên, mấy người nọ vô thức rùng mình.
Người đàn ông lực lưỡng lùi lại một bước, nghiêng đầu hỏi: “Đại, đại ca, hình như người này không phải vị hôn phu của cô Tôn.”
“Sao trông có chút quen quen?”
“Đường, Đường Diệc…”
Không biết ai nhỏ giọng kêu lên một câu, nhóm người ngoài cửa đều hoảng hốt, sợ hãi quay đầu lại.
Gã trông như khỉ ốm nuốt một ngụm nước bọt, xoa tay cười gượng: “Hóa ra là sếp Đường?”
Đường Diệc lạnh lùng nói: “Bắt gian thì sang bên cạnh, cút.”
“Ối, vâng vâng, quấy rầy hai vị rồi, quấy rầy hai vị rồi, đi mau đi mau.”
Mấy người nọ rối rít rời đi.
Đường Diệc kéo cửa phòng về muốn đóng lại, Lâm Thanh Nha giơ tay ngăn lại: “Đợi đã.”
“Đợi cái gì?”
“Cách vách sẽ xảy ra chuyện.” Lâm Thanh Nha nhỏ giọng nói.
“?”
Đường Diệc nhìn xuống.
Từ góc độ này của hắn nhìn xuống, Lâm Thanh Nha đang nghiêng người, làn da trắng trẻo mịn màng, đôi con ngươi màu trà trong veo như thể nhìn thấy được tận đáy.
Lại còn long lanh, ngẩng lên nhìn hắn.
Ánh mắt của Đường Diệc càng thêm sâu, nhưng bị hắn ép xuống, “Cô muốn quản? Quản cái gì, quản như thế nào?”
Lâm Thanh Nha cứng họng.
Yết hầu của Đường Diệc khẽ trượt, hừ một tiếng, cười lười biếng: “Tâm Bồ Tát của tiểu Quan Âm lại dao động rồi? Người khác bắt gian, muốn đánh muốn chết là chuyện của bọn họ, cô muốn quản chuyện chết sống của bọn họ?”
Lâm Thanh Nha: “Dù sao cũng là khách sạn của anh.”

“…”
Cái lý do này thật sự Đường Diệc không nghĩ tới, hắn bị cô nói cho nghẹn họng.
Vài giây sau, đôi môi mỏng nhếch lên, phát ra tiếng cười cợt khản đặc: “Vì tôi?”
“Ừm.”
“Hay lắm, cô cứ lừa gạt tôi như thế.”
“…”
Chế giễu quay về chế giễu, cuối cùng Đường Diệc vẫn không đóng cửa lại.
Không bao lâu sau, khoảng chừng một phút, thêm một nhóm “Khán giả” mới hoảng hốt sốt ruột chạy từ phía cửa thang máy tới.
Vở kịch bắt đầu.
Đánh, mắng, xin tha, biện giải, khóc lóc…
Một đống âm thanh hỗn loạn nhốn nháo đan xen nhau, còn kịch tính hơn cả sân khấu kịch, bạn hát xong thì tôi lên sân khấu, tới tới lui lui, nhốn nháo một lúc lâu.
Cuối cùng chỉ nghe thấy một giọng nữ lạnh như băng.
“Không bàn cãi nữa, hủy hôn!”
Lúc này mới hết chuyện.
Khá may ở đây là tầng dành cho khách quý, bình thường gần như không có khách, nói chung không gây ra động tĩnh gì lớn.
Khi tất cả đám người lộn xộn kia đều rời đi, hành lang cũng im ắng hẳn.
Lâm Thanh Nha đẩy cửa ra.
Bên cạnh là 3202.
Người phụ nữ trang điểm đậm ở trong thang máy lúc trước giờ đầu bù tóc rối, chiếc váy dài màu tím bị xé rách phần cổ, mảnh vải rũ xuống, gần như lộ ra một bên ngực trắng nõn.
Son môi cũng bị lem ra ngoài khóe miệng cô ta, lem một đường dài kéo qua má trông chẳng ra làm sao.
Lúc Lâm Thanh Nha đi ra ngoài, người phụ nữ kia đang ngồi trên chiếc thảm mềm mại ở hành lang, dựa vào vách tường, nước mắt làm lem mất lớp trang điểm.
Hiếm khi Lâm Thanh Nha nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn thế này, đứng ở cửa phòng 3201 vài giây, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.

Cô cụp mắt, không để lộ ra cảm xúc dư thừa nào, đi vòng qua những mảnh vỡ mảnh vụn bị xé, bị ném, bị giẫm dưới đất, đi đến trước mặt người phụ nữ ở góc tường.
Người phụ nữ cúi đầu vùi mặt vào đầu gối, không ngẩng đầu vẫy vẫy tay, giọng không cũng không còn yêu kiều như trước mà khàn đi và đầy mệt mỏi vì khóc: “Không cần đuổi, đợi lát nữa tôi tự cút.”
Khi cô ta đưa tay lên, mảnh vải bị xé rách rơi xuống, váy áo sắp trượt xuống, như là cảnh xuân có thể lộ ra bất kỳ lúc nào.
Nếu rời đi như thế để người đi đường nhìn thấy, thật sự chẳng còn chút tôn nghiêm.
Lâm Thanh Nha nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai cả, ngay khi quay đầu lại cô giơ tay lên cởi cúc áo khoác trước người.
Trước bữa tối cô thay một chiếc áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng mờ, giờ cởi ra, áo len bên trong ôm người, từ cổ đến bộ ngực hơi nhô lên xuống đến eo, tôn lên những đường cong mảnh khảnh duyên dáng.
Cô vén mái tóc dài màu đen ra trước, Lâm Thanh Nha khom lưng ngồi xuống, cởi áo khoác đặt ở bên cạnh người phụ nữ.
Sau đó, Lâm Thanh Nha không nói một lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Người phụ nữ ngồi dưới đất lau mặt, lớp trang điểm lem thêm, cô ta không quan tâm, nhìn sang người bên cạnh, thấy cổ tay trắng nõn gầy gò đặt áo khoác xuống xong lập tức thu tay về.
Người phụ nữ sửng sốt, “Đợi đã.”
Lâm Thanh Nha dừng lại, lặng lẽ ngước mắt lên.
Bị đôi mắt trong veo của Lâm Thanh Nha nhìn, người phụ nữ lắp bắp nói: “Cô là người vừa rồi đi vào phòng của Đường Diệc… Cái này là cho tôi?”
“Ừm.”
“Cô quen tôi à?”
“Không quen.”
Từ đầu đến cuối Lâm Thanh Nha hết sức điềm đạm, ánh mắt và giọng điệu ôn hòa không chút gợn sóng.
Vẻ mặt của người phụ nữ ngày càng quái dị, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha giống như phát hiện ra giống loài gì mới lạ lắm, sau vài giây mắt đối mắt cô ta mỉm cười.
“Cô biết tôi xảy ra chuyện gì mà, không sợ tôi cũng quyến rũ anh ta ư?”

“…”
Nhìn theo ánh mắt của người phụ nữ đang mỉm cười dựa đầu vào tường, Lâm Thanh Nha quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Diệc, không biết hắn đã ra khỏi phòng từ khi nào.
Khuôn mặt đẹp trai kia không có biểu cảm gì, trong mắt hắn cũng chỉ có sự lười nhác, hắn dựa vào tường, khi nghe thấy mấy lời này mới rũ mắt nhìn sang đây.
Đôi môi mỏng nhếch lên, giống như đang cười, vừa lạnh nhạt lại khinh miệt.
Hiếm khi Lâm Thanh Nha nghe thấy có người nói chuyện như vậy với Đường Diệc, huống chi so với trước đó, giờ trông người phụ nữ ở trước mặt này cứ như một con người khác hoàn toàn.
Trước giờ cô rất thông minh, sau một hai giây suy nghĩ đã hiểu ra: “Hai người biết nhau?”
“Tất nhiên.”
Người phụ nữ vịn tường đứng dậy, thuận tiện nhặt áo khoác Lâm Thanh Nha đặt ở bên cạnh cô ta lên.

Cô ta chớp chớp mắt, cười hết sức quyến rũ và tình cảm.
“Quan hệ của tôi và anh ta vô cùng, vô cùng, thân thiết.”
Lâm Thanh Nha cảm thấy bất ngờ.
Người phụ nữ kề sát cô, hơi thở như hoa lan: “Vả lại, lúc ở trong thang máy hẳn là cô cũng nghe rồi, cô thật sự cho rằng tôi nhờ quen Ngu Dao nên mới đặt được phòng trên tầng cao nhất này à?”
Lâm Thanh Nha quay lại nhìn cô ta.
Người phụ nữ mỉm cười, lớp trang điểm lem đi để lộ vẻ đẹp quyến rũ lạ kỳ: “Thật ra, bởi vì tôi có quan hệ thân thiết với Đường Diệc, cho nên mới có thể đặt phòng ở bên cạnh anh ta.”
“…”
Người phụ nữ vừa nói vừa nhìn chằm chằm xem biểu cảm của Lâm Thanh Nha, không muốn bỏ sót dù chỉ là một sự thay đổi cảm xúc nào.
Nói xong cô ta đưa áo khoác ra phía trước, cười xấu xa: “Thế, cô vẫn sẵn lòng đưa áo cho tôi chứ?”
Tuy nhiên, làm cô ta thất vọng rồi.
Mặt Lâm Thanh Nha vẫn không có chút thay đổi cảm xúc nào, vẫn ôn hòa như trước.
Thế nhưng có người lại không nhịn nổi nữa.
“Đường Hồng Vũ,” Đường Diệc u ám nói, “Bỏ cái tay dơ bẩn của cô ra khỏi người cô ấy.”
“?”
Đường Hồng Vũ cúi đầu, thấy tay mình vô thức đặt lên tay cánh tay Lâm Thanh Nha, cô bĩu môi, giơ tay lên lùi về sau một bước: “Cậu biến thái thật, loại giấm này cũng ăn.”
Nói xong cô ta nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nghiến răng nói: “Nói cả ngàn lần rồi, tôi họ Tu, không phải họ Đường!”
Đường Diệc mặc kệ cô ta.
Lúc nói câu trước hắn đã đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nha, lúc này đưa người vào lãnh địa an toàn của mình, bộ dạng hung hăng vì bị chạm đến vùng cấm trước đó quay trở về dáng vẻ lười nhác.
“Thứ yêu ma quỷ quái gì cũng đồng cảm cho được,” hắn rũ mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha đang chỉ mặc mỗi chiếc áo len trông rất phong phanh, hắn lại kìm nén cảm xúc mãnh liệt dưới đáy mắt, “Tiểu Quan Âm từ bi như vậy, không đi phổ độ chúng sinh đúng là đáng tiếc.”
Lâm Thanh Nha bình tĩnh ngước mắt lên: “Tôi không biết hai người quen nhau.”
“Biết thì sao, cô sẽ mặc kệ?”
Lâm Thanh Nha: “Ừm.”
Biết thì không cần đến cô lo.
Vậy nhưng cái từ ừm này lọt vào tai Đường Diệc lại thành có nghĩa khác.
Cảm xúc ở đáy mắt hắn trầm xuống, giọng cũng lạnh đi: “Cô muốn phủi sạch quan hệ với tôi đến thế ư, không muốn dính dáng dù là một chút?”
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Cô muốn giải thích, chẳng qua vướng bận gút mắt trước đây, lúc này nói cái gì cũng phí công.

Cho nên sau vài giây trầm mặc, cô cụp mắt nói: “Tôi sẽ mang thỏa thuận về đoàn kịch, ký xong sẽ gửi đến Thành Thang.”
Lâm Thanh Nha quay lại.
Đường Diệc không nhúc nhích, khàn khàn hỏi: “Lời tôi nói trước đó thì sao.”
Lâm Thanh Nha ngừng hai giây, “Dục Diệc,” cô khẽ nói, “Anh biết mà.”
“…”
Tất nhiên Đường Diệc biết.
Mười năm trước tại cổ trấn Lâm Lang, Du Kiến Ân đã nhận xét về học trò cuối cùng mà ông yêu thích nhất.
“Tính tình như lan, đối xử với người khác hết sức ôn hòa nhưng lại kiêu ngạo từ trong xương cốt.

Tương lai, hẳn cả đời luôn trọng lời hứa; không cầu xin người khác.”
Cả đời không cầu xin người khác.
Cho nên Đường Diệc mới hy vọng xa vời rằng cô có thể phá lệ một lần.
Cho dù lần phá này chỉ là có lệ, hắn cũng có thể lấy đó để mà an ủi một đời tê liệt của mình.
Nhưng cô không muốn.

Đường Diệc rũ mắt, một lúc lâu sau mới thấp giọng cười rộ lên: “Được thôi, đây là sự lựa chọn của cô, Lâm Thanh Nha, tốt nhất là cô làm được.

Đừng để một tháng sau tôi ném đám người kia đi, cô lại đến cầu xin tôi buông tha cho bọn họ!”
Lâm Thanh Nha cụp mắt không nói gì.
Đường Diệc kìm nén cảm xúc đi ngang qua cô, đi được hai bước thì chợt dừng lại, hắn không quay đầu lại, nói: “Thiếu chút nữa quên mất, anh chồng chưa cưới kia của cô.”
Lâm Thanh Nha ngẩng lên.
Đường Diệc: “Ngành truyền thông văn hóa, nhà họ Nhiễm đúng không?”
“…Dục Diệc.”
“Thế nào, bây giờ lại muốn cầu xin tôi? Tiếc là muộn rồi.” Đường Diệc cười nói, nụ cười vừa lạnh lùng vừa ác ý, “Vốn tôi muốn nhìn cô thủ tiết, giờ đột nhiên đổi ý rồi, như thế thì buông tha cho cô dễ dàng quá.”
Lâm Thanh Nha quay lại đối diện với tên điên vài giây, Lâm Thanh Nha thở dài trong lòng, hỏi: “Anh muốn tôi phải làm thế nào?”
Ánh mắt Đường Diệc hết sức dữ tợn: “Hủy hôn.”
“Tại sao muốn tôi hủy hôn?”
“Tại sao?” Ánh mắt của Đường Diệc càng thêm điên cuồng, “Bởi vì tôi muốn cô sống cô độc hết quãng đời còn lại.”
“…”
Lâm Thanh Nha nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau cô rũ mắt xuống.
“Tôi sẽ như anh mong muốn.” Giọng cô nhẹ nhàng và trầm lắng, “Nhưng tôi sẽ không hủy hôn.”
Thái dương của Đường Diệc giật giật.
Lâm Thanh Nha cúi đầu nên không nhận ra, Đường Hồng Vũ ở phía sau dựa vào tường thì nhìn thấy hết sức rõ ràng: Khi Lâm Thanh Nha nói câu cuối cùng, vẻ mặt của Đường Diệc vô cùng đáng sợ, giống như là một giây sau sẽ nổi điên lên.
Nhưng đã bị kiềm chế lại.
Đường Hồng Vũ đổi tư thế, vừa xem kịch vừa ngạc nhiên.
Lâm Thanh Nha không nán lại lâu thêm.
Cô quay lại đi vào phòng lấy túi xách của mình và tập tài liệu bị Tiểu Diệc cắn, lần nữa đẩy cửa ra.
Đường Diệc vẫn đứng ở chỗ cũ, dường như đã bình tĩnh lại.
Con chó săn đi sau lưng Lâm Thanh Nha nức nở mãi, Lâm Thanh Nha quay đầu lại vỗ về nó, sau đó xoay người nói: “Đêm nay làm phiền rồi.”
Đường Diệc nhấc mí mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Lâm Thanh Nha gật đầu, dịu dàng xa cách nói: “Tôi về trước.”
“…”
Đường Diệc vẫn không nói gì.
Lâm Thanh Nha cũng không cưỡng cầu, xoay người đi đến thang máy.

Bóng lưng cô vẫn mảnh khảnh như trước, bước đi vẫn chậm rãi, đến tận bây giờ Đường Diệc vẫn có thể nhớ rõ từng cái phất tay áo và ánh mắt của cô bảy năm trước.
Thậm chí là hoàng hôn một ngày nọ, ánh trời chiều chiếu lên mái tóc dài như thác của cô.
Cơn ác mộng bảy năm trời.
Ôn cố như tân*.
*Ôn lại hoặc nhắc lại để nhớ điều đã học hoặc đã trải qua.
Đường Diệc nhắm mắt lại.
“Khi nào thì kết hôn?”
“…”
Lâm Thanh Nha nhất định không quay đầu lại, hỏi: “Sao?”
“Khi nào thì kết hôn?” Đường Diệc lặp lại lần nữa, hắn cười nói, giống như vui đến phát điên, “Đợi đến hôn lễ của cô, tôi sẽ làm phù rể cho cô.”
“――”
Rầm.
Cánh cửa che giấu bóng lưng hắn trong bóng tối, cửa đóng sầm lại.
Hành lang dài lạnh lẽo và hiu quạnh.
Lâm Thanh Nha đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay, rũ mắt cười nhạt, đôi mắt màu trà ươn ướt.
“Được.”
Cô đáp lại với hành lang dài không một bóng người, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.