Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 46: 46: Diệc Trong Đường Diệc





Thứ sáu.
Truyền thông văn hóa Nhiễm thị, bộ phận công nghiệp truyền thông mới.
“Ding.”
Thang máy đi xuống mở ra ở tàng hội nghị, Nhiễm Phong Hàm mặc vest đi giày da bước ra khỏi thang máy, trợ lý hành chính đi theo phía sau anh ta.
“…Trước khi tan ca tối nay, bên bộ phận marketing phải đưa ra ba kế hoạch quan hệ công chúng, bộ phận lập kế hoạch và bộ phận quảng cáo sẽ theo dõi.

2:30 chiều bảo trưởng nhóm IDC và các kỹ sư lập trình PHP mới đến phòng họp mở họp.”
“Vâng, giám đốc Nhiễm.”
Trợ lý vừa đuổi theo vừa cúi đầu ghi thật nhanh vào sổ ghi chú.
Đang là buổi trưa, khu làm việc trong tầng vắng tanh, đa số các nhân viên đều đã đi nhà ăn ăn cơm, tổ trợ lý chỉ còn lại một trợ lý trực ban.
Thấy Nhiễm Phong Hàm và trợ lý hành chính đi từ phía thang máy lại đây, cô trợ lý lập tức đứng dậy: “Giám đốc Nhiễm.”
“Ừ,” Nhiễm Phong Hàm giơ tay lên xem đồng hồ, anh ta quay đầu lại nói với trợ lý ở bên cạnh, “Buổi chiều sắp xếp biên bản họp và mang cho tôi một bản.

Không còn sớm nữa, cậu đi ăn cơm đi.”
“Buổi trưa của giám đốc vẫn đặt bên nhà hàng tư nhân hôm qua?”
Nhiễm Phong Hàm suy tư một giây, thờ ơ gật đầu: “Ừ.”
“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay.”
Nhiễm Phong Hàm xoay người, đang định đi đến cửa phòng làm việc: “Đúng rồi.” Anh ta dừng lại, xoay người lại.
Trợ lý hành chính vội ngẩng đầu lên: “Giám đốc cần gì ạ?”
Nhiễm Phong Hàm: “Lát nữa cậu bảo chi nhánh bên nước M điều tra xem tin tức Trâu Bội về nước là thật hay giả.”
Hành chính trợ lý sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh: “Giám đốc đang nói đến tin đồn về nhà họ Đường vào thứ sáu tuần trước…”
“Đi đi.”
“Vâng, giám đốc.”
Nhiễm Phong Hàm quay người lại, giơ tay nới lỏng cà vạt.
Trợ lý trực ban đứng bên cạnh đỏ mặt, vừa định cúi đầu xuống đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Giám đốc Nhiễm, chuyện là, có một cô phóng viên của tờ báo kinh tế tài chính Hưng Nam đang ở trong phòng làm việc của giám đốc.

Nửa tiếng trước cô ấy đã đến đây, bây giờ đang ở phòng nghỉ đợi giám đốc.”
Giày da của Nhiễm Phong Hàm dừng lại, nhíu mày: “Không phải tờ báo kinh tế tài chính Hưng Nam hẹn ngày mai mới đến lấy tin sao?”
“Cô ấy gọi điện thoại tới, nói là nhận được thông báo điều chỉnh thời gian từ phía chúng ta,” cô trợ lý nói, “Tôi tưởng là giám đốc điều chỉnh lịch hẹn.”
“Bên quầy lễ tân kiểm tra lịch hẹn rồi đẩy thời gian lên?”
Cô trợ lý sửng sốt: “Bên phía quầy lễ tân không có gọi điện đến nhưng cô ấy có cho tôi xem thẻ công tác của cô ấy…”
Cô trợ lý càng nói càng hoảng.
Nhiễm Phong Hàm không nói gì, áo vest nơi cánh tay kéo căng, vẻ ôn hòa trên mặt biến mất, hắn cất bước đi đến phòng nghỉ với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi đi hỏi.”
Cô trợ lý vội vàng chạy ra khỏi khu văn phòng, chạy nhanh lên trước Nhiễm Phong Hàm, kéo cửa phòng nghỉ ra cho anh ta.
Trong phòng.
Một bóng người đang ngồi trên sofa bọc da màu đen mềm mại.

Người nọ mặc áo sơ mi màu đỏ dịu dàng tôn lên bờ vai gầy, chân váy đen ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, búi tóc gọn gàng, đang đưa lưng về phía bọn họ.
Dường như nghe thấy tiếng mở cửa, người phụ nữ không nhanh không chậm đặt ly cà phê trong tay xuống.

Người nọ cũng không đứng lên, chỉ xoay người lại, khóe mắt không cần kẻ cũng cong lên, mỉm cười nhìn hai người.
“Đã lâu không gặp, giám đốc Nhiễm?”
Cô trợ lý ngây ra, nếu nói trước khi vào cửa vẫn còn chưa chắc chắn, giờ trông thái độ không hề giống phóng viên đến lấy tin.

Cô trợ lý sốt ruột đến đỏ mặt: “Cô này rốt cuộc cô là ――”
“Cô đi ra ngoài đi.”
“?” Cô trợ lý nghe thấy tiếng nói ở phía sau, ngơ ngác quay đầu lại, sau đó cô ta thấy giám đốc của cô ta chậm rãi đi từ bên cạnh qua kia, “Đóng cửa lại.”
“Vâng.”
Cửa phòng ở phía sau Nhiễm Phong Hàm đóng lại.
Anh ta dừng ở trước cửa, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sofa, ngừng một hai giây, anh ta nở nụ cười ôn hòa, đi đến bên cạnh sofa: “Tờ báo kinh tế tài chính Hưng Nam à cô phóng viên?”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ cầm thẻ công tác trước ngực mình lên huơ huơ trước mặt anh ta.
Nhiễm Phong Hàm không nhìn, anh ta nhìn chòng chọc người phụ nữ.

Anh ta tiện tay đặt áo vest lên chỗ tựa lưng, cách một chiếc bàn trà nhỏ, ngồi xuống sofa đối diện người nọ.
Sau đó Nhiễm Phong Hàm mới giương mắt lên, cười như không cười: “Cô Tu, tội làm giả giấy tờ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đừng phạm sai lầm.”
“Làm giả?” Đường Hồng Vũ cố tình chầm chậm chớp chớp mắt, vô tội hỏi, “Giám đốc Nhiễm nói gì vậy, tôi mới nhận việc tuần trước thôi.”
Nhiễm Phong Hàm không nói gì.
Anh ta dựa vào sofa nhìn Đường Hồng Vũ, dường như đang đoán xem lời cô ta nói là thật hay giả.
Đường Hồng Vũ cũng bất động, mặc kệ anh ta nhìn chằm chằm, như là sợ không đủ, còn cố tình chống tay vịn sofa đến tay vịn lõm xuống, bày ra đường cong hoàn mỹ nhất.
Sau đó Đường Hồng Vũ chớp chớp đôi mắt to.

“…”
Nhiễm Phong Hàm thấy vậy không khỏi bật cười, cụp mắt xuống: “Mưu hay kế giỏi của cô Tu tôi đã được lĩnh giáo rồi, xem ra đành phải tìm giám đốc của tờ báo kinh tế tài chính Hưng Nam xác nhận một chút ―― xem coi cuộc hẹn phỏng vấn của bọn họ có bị hoãn lại hay không.”
“Hả?”
Đường Hồng Vũ không ngờ không lâu trước đó tên đàn ông chết tiệt này còn chiếm tiện nghi của mình mà giờ lại tuyệt tình thế này, thấy Nhiễm Phong Hàm cầm lấy áo khoác anh ta để trên chỗ tựa lưng sofa muốn rời đi, cô ta vội vàng đứng dậy, thuận thế nằm xuống bàn trà ở giữa hai người.
Lạnh, lạnh quá.
Đường Hồng Vũ lén trừng mắt liếc nhìn bàn trà bằng kính dán sát chân cô ta.
Lạnh như băng vậy.
Quả nhiên vật y như chủ, giống hệt người đàn ông chết tiệt trước mặt lúc nào trên mặt cũng treo cái mặt nạ ôn tồn lễ độ.
Cái liếc trộm kia bị cô ta kéo về một cách quyến rũ, nhìn theo cánh tay vươn ra trước của cô ta, rơi xuống bàn tay đang đè trên đùi của Nhiễm Phong Hàm.
Những ngón tay sơn nước sơn bóng lấp lánh đang nhẹ nhàng trêu ghẹo.
Nhiễm Phong Hàm cứng đờ.
Anh ta nghiêng đầu lại nhìn, ánh mắt nông sâu chìm nổi nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ cong đôi môi đỏ lên, nở nụ cười vừa vô hại lại vô tội với anh ta.
Nếu không phải bàn tay kia vẫn còn vẽ vòng tròn trên đùi anh ta với đôi mắt quyến rũ xinh đẹp ấy thì anh ta thật sự tin rằng cô ta vô hại.
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ.”
Thấy động tác cầm di động của Nhiễm Phong Hàm dừng lại, Đường Hồng Vũ cười ngày càng chịu dàng hơn.

Cô ta ngồi dựa vào bàn trà bằng kính, váy ngắn màu đen bị tư thế của cô ta kéo lên một chút, để lộ đôi chân trắng như tuyết.
Đường cong trơn bóng hoàn mỹ kéo dài tới mắt cá chân, cô ta chống lên bàn trà xoay người ―― nhấc mũi chân thành vòng cung xoay qua bàn trà, rơi xuống bên phía bên này của Nhiễm Phong Hàm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đường Hồng Vũ dựng hai ngón tay trắng nõn tinh tế rất không nghe lời ngón trước ngón sau “đi” lên chiếc quần tây dài.
Đi đến phía dưới phần quần tây mỏng manh, cơ bắp của ai đó bắt đầu căng cứng.
Nụ cười của Đường Hồng Vũ ngày càng sâu vô cùng quyến rũ.
Cô ta nâng nửa người trên lên.
“Bộp.”
Không nhẹ không nặng, hai ngón tay còn muốn đi lên nữa của Đường Hồng Vũ bị nắm lấy.
Nhiễm Phong Hàm ngước mắt lên, sự ôn hòa dưới đáy mắt bị xé nát, đôi mắt thâm trầm đục ngầu.

Thế nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười dịu dàng như một quý ông.
“Cô Tu làm gì vậy?”
“Không biết nữa,” Đường Hồng Vũ rũ hàng mi dài và mảnh xuống, bày ra vẻ vô tội đáng thương, “Dạo gần đây tay của tôi không nghe lời lắm.”
“…”
Giống như là phối hợp với lời này, cổ tay nhỏ nhắn bị nắm lấy không giãy giụa mà trái lại còn trở ngược tay lại hùa theo lời nói nắm lấy cổ tay của người đàn ông.
Đầu ngón tay của cô ta chậm rãi mở khuy áo kim cương trên cổ tay áo sơ mi, nghe thấy một tiếng cạch nhỏ, khuy tay áo rơi xuống sofa bắn sang một bên.
“Ôi trời,” Đường Hồng Vũ khẽ hô lên không hề có chút thành ý nào, “Khuy tay áo rơi rồi, chắc là quý lắm nhỉ? Tôi tìm giúp giám đốc Nhiễm nhé.”
Nói xong, Đường Hồng Vũ lập tức dựa vào Nhiễm Phong Hàm, giống như không cố ý lại như cố tình áp sát.
Nhiễm Phong Hàm cụp mắt xuống, đột nhiên khẽ cười.
Đường Hồng Vũ dừng lại: “?”
Cô ta có chút không xác định được có phải tên chết tiệt này đang cười nhạo cô ta không, giống như lần trước Đường Hồng Vũ không chắc liệu tên này có thật sự mắc bẫy của cô ta không.
Không được, không thể vội.
Đây là một tên hồ ly thành tinh, vội vàng quá chỉ làm kế hoạch của cô ta chết non…
“Ơ!”
Bất ngờ quá nên không kịp đề phòng, Đường Hồng Vũ còn đang dừng động tác lại tự hỏi thì bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy kéo quỵ xuống về phía trước ――
Ngã thẳng vào trong lòng ngực của Nhiễm Phong Hàm.
Chiếc váy ngắn bị kéo lên đến độ cao nguy hiểm nhất, cô ta trừng to mắt ngồi trên đùi Nhiễm Phong Hàm giống như con ếch xanh với chân trước ngắn ngủn bị xách lên.
Quần tây thật sự rất mỏng, chất vải lành lạnh nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể thiêu đốt.
Gần trong gang tấc, Nhiễm Phong Hàm mỉm cười dịu dàng.
“Cô Tu và tôi quen biết đã lâu, quan hệ thân thiết, không cần phải vòng vo thế này, thẳng thắn trực tiếp là được ―― vậy đã đủ chưa?”
Đường Hồng Vũ: “…”
Đủ cái đầu anh.
Dựa vào tố chất tâm lý siêu mạnh mẽ và trình độ chuyên nghiệp, Đường Hồng Vũ cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng đáng yêu: “Giám đốc Nhiễm sao vậy, tôi thật sự chỉ muốn đến phỏng vấn giám đốc Nhiễm thôi mà?”
Vừa nói cơ thể mềm mại không xương của người phụ nữ từ từ mềm nhũn ra, dựa sát vào lòng ngực của người đàn ông trước mặt.
Cà vạt trước đó bị Nhiễm Phong Hàm kéo lỏng, lúc này đang lủng lẳng bám víu trên áo sơ mi, bị Đường Hồng Vũ quấn lấy chơi đùa.

Hơi thở như hoa lan của cô ta phả vào yết hầu của Nhiễm Phong Hàm, khe khẽ thì thầm thân mật mang theo chút trêu chọc.
Hơi thở ngày càng nặng nề, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.
Nhiễm Phong Hàm giữ gáy của Đường Hồng Vũ hôn sâu, không biết từ khi nào tay Đường Hồng Vũ chỉ còn lại tay trái, cách lớp áo sơ mi những ngón tay trắng nõn bắt đầu vuốt ve.
Bàn tay phải giấu ở sau lưng Nhiễm Phong Hàm nhẹ nhàng lặng lẽ chậm rãi di chuyển đến chỗ chiếc áo vest Nhiễm Phong Hàm để trên chỗ tựa lưng của ghế.
―― Tìm được rồi.
Mắt Đường Hồng Vũ sáng lên.
Khi cô ta đang cẩn thận lấy chiếc di động trong áo vest thì cảm thấy nụ hôn bên cổ đột nhiên dừng lại.
Tiện đà chuyển thành một tiếng cười trầm khàn.

“Tôi suy nghĩ mãi, cô trốn nhiều ngày như thế tại sao lại tự đưa đến cửa.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng,” Nhiễm Phong Hàm hôn xuống xương quai xanh của Đường Hồng Vũ, cười nói, “Trâu Bội về nước, cô muốn liên lạc với Đường Diệc nhưng lại không tìm thấy anh ta ―― đúng không?”
Đột nhiên Đường Hồng Vũ sững người.
Di động lấy được nửa chừng chợt dừng lại, cô ta quay đầu lại nhìn cổ tay mình bị người nọ nắm lấy giữ trên chỗ tựa lưng sofa.
Nhiễm Phong Hàm đặt nụ hôn cuối cùng lên xương quai xanh Đường Hồng Vũ, sau đó mới thẳng người lên, chậm rãi kéo cổ tay của cô ta đến trước mặt mình, lấy đi chiếc di động đang kẹp ở giữa kẽ tay cô ta.
Anh ta nhướng mày, nhìn Đường Hồng Vũ cười ôn hòa: “Lấy di động của tôi là muốn gọi cho Lâm Thanh Nha nhỉ?”
“…”
Đường Hồng Vũ lạnh nhạt đi, liếc nhìn Nhiễm Phong Hàm.
Bị vạch trần trắng trợn ra như thế, cô ta thật sự không còn đường ngụy biện nữa.
Tư liệu điều tra ban đầu cũng quá loãng.
Lột bỏ lớp vỏ dịu dàng, phía dưới là một tay ăn chơi, kết quả tay ăn chơi này cũng là một lớp vỏ bọc, sau khi lột bỏ vẫn còn một lớp nữa.
Cậu nhỏ nhà họ Nhiễm thế mà lại có bản chất như thế ―― lúc được sinh ra, e là phần mộ tổ tiên của bọn họ hương khói nghi ngút ba ngày liền nhỉ?
Sau khi oán giận ghi nợ một trăm bộ Chanel lên trên đầu Đường Diệc, Đường Hồng Vũ vẫn không buông tay, cô ta vòng tay qua cổ Nhiễm Phong Hàm, ngồi trên đùi anh ta từ từ hạ eo cụp mắt xuống.
Bỏ đi dáng vẻ phóng túng không kiêng kỵ, dáng vẻ lường biếng chân thật của cô ta càng quyến rũ hơn, giống như yêu tinh vậy.
“Nói đi, chỉ cần tôi trả nổi,” Đường Hồng Vũ câu lấy cổ tay Nhiễm Phong Hàm, “Đổi lấy một cuộc gọi từ di động của anh.”
Nhiễm Phong Hàm nhìn đôi môi đỏ tươi và đầu lưỡi di chuyển giữa môi khi nói của Đường Hồng Vũ.

Anh ta híp mắt lại, ngẩng lên, nhìn vào mắt Đường Hồng Vũ: “Đường Diệc và cô có quan hệ gì?”
Đường Hồng Vũ nhíu mày, uể oải nói: “Ai cần anh lo.”
Ánh mắt Nhiễm Phong Hàm lạnh đi nhưng nụ cười lại càng ngày càng dịu dàng: “Không nói thì không có di động.”
Đường Hồng Vũ: “…”
Đường Hồng Vũ nheo mắt lại: “Tôi sẽ nói nếu đó tính là yêu cầu của anh.”
“Ừ.”
“Anh không được nói cho người khác biết.”
Nhiễm Phong Hàm rất lười nói chuyện với người khác vậy mà anh ta nhếch môi cười, vừa nhã nhặn vừa trêu đùa Đường Hồng Vũ một cách khó hiểu: “Nếu nói thì sao?”
“Tôi sẽ…” Đường Hồng Vũ cong đôi môi đỏ lên kề sát tai anh ta, hơi thở nóng rực chậm rãi phả vào bên trong: “Thiến anh.”
“――”
Ánh mắt ấm áp của Nhiễm Phong Hàm bị xé nát, rồi lại bị đè áp xuống, anh ta trở tay vòng ra sau eo Đường Hồng Vũ, kéo cô ta lại gần xóa đi chút khoảng cách cuối cùng giữa eo hai người.
“Được thôi,” anh ta cũng kề sát Đường Hồng Vũ, khẽ hôn lên mái tóc dài bên tai cô ta, “Tôi sẽ chờ.”
“…”
Khi điện thoại của “Nhiễm Phong Hàm” gọi đến, Lâm Thanh Nha đang ở phim trường ghi hình nghe các diễn viên trẻ của đoàn Phương Cảnh xướng ‘Trường sinh điện’ ở trên sân khấu.
Sau nhiều cuộc thảo luận của các diễn viên vào tuần trước, cuối cùng đã quyết định chọn ra những đoạn trích kinh điển của “Trường Sinh Điện”: Nó không chỉ là kịch bản tiêu biểu của Côn khúc mà còn là câu chuyện xưa nổi tiếng về Hoàng đế nhà Đường và Dương Quý Phi, nhà nhà người người đều biết và có nền tảng căn bản, bài thơ “Trường hận ca” được đưa vào sách giáo khoa ngữ văn trung học có thể giảm đi sự khó hiểu của người trẻ tuổi về màn trình diễn này.
Với việc bầu chọn toàn quốc thì xem như là đối tượng lựa chọn thích hợp rồi.
Ngoại trừ các diễn viên yêu cầu góp ý thì từ đầu đến cuối Lâm Thanh Nha không hề can thiệp vào.
Cho đến hôm nay, quá trình ghi hình màn trình diễn của đoàn Phương Cảnh cho kỳ này đã gần kết thúc, cô chỉ là ghi lại những ưu điểm khuyết điểm của từng cá nhân diễn viên trong đoàn suốt quá trình, chuẩn bị khi quay về đoàn thực hiện công tác giảng dạy phù hợp với trình độ của mọi người.
Khi cuộc gọi đến trên di động hiển thị “Nhiễm Phong Hàm”, Lâm Thanh Nha lộ vẻ ngờ vực hiếm thấy.
Nhiễm Phong Hàm hẳn là người đúng mực nhất trong cùng thế hệ mà Lâm Thanh Nha từng gặp.

Vô cớ gọi điện riêng cho cô thế này thật sự không phải phong cách của người nọ.
Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng Lâm Thanh Nha vẫn bắt máy.
“Anh Nhiễm?”
“Đường Diệc có ở cạnh cô không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ khiến cho Lâm Thanh Nha ngẩn ra, cô theo phản xạ lấy di động xuống xác nhận lại lần nữa, quả thật trên di động hiển thị người gọi đến là Nhiễm Phong Hàm.
Lâm Thanh Nha trầm mặc hai giây, sau đó giơ di động lên: “Là cô Đường Hồng Vũ nhỉ?”
“Tôi họ Tu không phải họ… Bỏ đi,” Đường Hồng Vũ nghiến răng mỉm cười, “Người em trai điên khùng của tôi ở chỗ cô đúng không?”
Lâm Thanh Nha ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt nhìn về phía trong góc phim trường.
Người nào đó đang họp qua video.
Người nọ đưa lưng về phía này, không nhìn thấy biểu cảm cũng không nghe thấy đang nói gì, vẫn nghe lời đội mũ lưỡi trai, hẳn chính diện đã tháo khẩu trang xuống một nửa ―― hắn luôn chê đeo khó thở.
Mấy ngày nay anh giống như chúa tể sơn lâm bị nhốt trong lồng, lúc đánh cái ngáp lười biếng cũng trông rất hung dữ, vì thế, các diễn viên trẻ tuổi của đoàn Phương Cảnh bị giám sát vô cùng chặt chẽ.

Lâm Thanh Nha biết anh không thích nơi này nhưng mặc kệ cô khuyên thế nào người này cũng không chịu rời đi.
Lâm Thanh Nha khẽ thở dài trong lòng, cụp mắt xuống: “Vâng, anh ấy đang ở đây.”
Đầu dây bên kia nghẹn vài giây, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Cậu ta cũng giỏi lắm.”
Lâm Thanh Nha hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Hồng Vũ: “Thứ năm tuần trước đã xảy chuyện, cậu ta chưa nói với cô?”
Lâm Thanh Nha: “Anh ấy không nói gì cả.”
Đường Hồng Vũ: “Hay thật đấy.


Thứ cá trong chậu* xúi quẩy như tôi chưa gì đã bị lôi đầu về, thứ chính chủ như cậu ta vẫn còn ở bên ngoài chạy nhảy á, nhà họ Đường không gọi điện thoại nổ máy cậu ta à?”
*Chỉ người vô tội gặp tai họa.
“…”
Lâm Thanh Nha nhíu mày lại.
Cô nhớ hai ngày gần đây khi Đường Diệc ở cạnh cô thường xuyên cúp điện thoại, nhưng mỗi lần cô hỏi, anh chỉ đáp qua loa, cô còn tưởng rằng đó thật sự là việc ở công ty có thể giải quyết từ xa.
Lâm Thanh Nha nắm chặt tay áo, thẳng người lên hỏi: “Chuyện gì vậy, có thể nói cho tôi biết không?”
Đường Hồng Vũ ngập ngừng nói: “Cô biết bao nhiêu về nhà họ Đường?”
Lâm Thanh Nha im lặng.
Đường Hồng Vũ hỏi: “Ví dụ như, cô biết Trâu Bội và Đường S chứ?”
Lâm Thanh Nha: “Tôi biết.

Là mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ của Đường Diệc.”
Đường Hồng Vũ: “Thế hẳn cô cũng biết, lý do lúc trước Đường Diệc được đón về nhà họ Đường là vì Đường S và người cha đoản mệnh của bọn tôi bị tai nạn xe, một người chết một người bị thương nặng, Người bị thương chính là Đường S, người thừa kế đã được nhà họ Đường chọn từ trước ―― sau khi trở thành người thực vật, cậu ta được mẹ cậu ta đưa ra nước ngoài chữa trị bằng phương pháp vật lý trị liệu.”
Lâm Thanh Nha: “Tôi biết.”
“Ừ,” Đường Hồng Vũ lạnh lùng nói, “Nói cho cô biết ―― thứ năm tuần trước Trâu Bội đã về nước, mang về một ‘tin tốt’ động trời, nói là có khả năng Đường S sẽ tỉnh lại.”
“!”
Lâm Thanh Nha cả kinh, chợt ngẩng lên.
“Tin tức ở Bắc Thành vẫn đang được ém, nhưng trong giới đã ầm ĩ cả lên rồi, kết quả tên điên đó còn chạy ra ngoài với cô vào thời điểm khủng khiếp này,” Đường Hồng Vũ tức giận cười nói, “Không yêu giang sơn, yêu mỹ nhân.

Sếp Đường ghê gớm đấy nhỉ?”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ cụp mắt xuống.
“Tôi biết rồi.

Cảm ơn cô Đường, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”
“…”
Ngay sau khi Lâm Thanh Nha cúp máy, cô cảm giác một bóng đen đổ từ đỉnh đầu mình xuống.
Cô buông lỏng bàn tay nắm chặt di động ra, ngước lên, không ngoài dự đoán, Đường Diệc đang đứng ở trước mặt cô.

Hắn đã kéo khẩu trang màu đen lên, tôn lên một đoạn da trắng đến lạnh lẽo lộ ra dưới vành nón.
Đôi mắt thì ngược lại, lúc nhìn cô luôn luôn giống như một ngọn lửa đen, cứ như chạm vào ánh mắt ấy là sẽ bị bỏng ngay.
Lâm Thanh Nha hỏi: “Kết thúc cuộc họp rồi à?”
“Ừ,” Đường Diệc đáp, hai tay chống lên hai bên tay vịn ghế của cô, cúi người xuống đối diện với Lâm Thanh Nha, “Ai gọi đấy?”
Lâm Thanh Nha cúi đầu đáp: “Em đã biết chuyện của nhà họ Đường rồi.”
Đường Diệc dừng lại.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Đường Diệc nói gì, Lâm Thanh Nha ngước lên hỏi: “Anh đang nghĩ gì đó?”
Đường Diệc cười lạnh: “Anh đang cân nhắc tìm một cơ hội đưa Đường Hồng Vũ đến Siberia chơi với gấu bắc cực.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, không khỏi cụp mắt xuống.
Trong lúc trầm mặc.
Bạch Tư Tư dè dặt ló đầu ra từ bên cạnh: “Giác nhi, cô bảo tôi kiểm tra vé máy bay bay đi Bắc Thành tối nay, tôi đặt xong rồi.”
“…”
Bầu không khí lặng như tờ.
Đường Diệc lạnh lùng ngẩng lên: “Vé máy bay?”
Lâm Thanh Nha: “Em và tài xế sẽ đưa anh ra sân bay, được không?”
Rõ ràng ánh mắt của Đường Diệc dịu đi nhưng vẫn còn chút căng chặt: “Các em vẫn chưa ghi hình xong.”
Lâm Thanh Nha: “Muộn nhất là ngày mốt sẽ xong.”
Đường Diệc: “Anh chờ đến ngày mốt cùng em quay về.”
Lâm Thanh Nha thở dài.
Đường Diệc: “Sao nào, không muốn quay về cùng anh?”
Lâm Thanh Nha không nói gì, cụp mắt, dường như đang do dự.
Ánh mắt Đường Diệc có chút ảm đạm: “Tiểu Bồ Tát đã quên mình đồng ý chuyện gì với anh rồi à ――”
Chợt tiếng nói im bặt.
Đường Diệc sững người ra đó, vài giây sau vẫn không nhúc nhích, hắn chậm rãi cúi đầu xuống.

Nhìn Lâm Thanh Nha đang ôm lấy hắn, giọng Đường Diệc cứng nhắc khàn khàn: “Em… đang làm gì vậy?”
Cái ôm cứ thế kéo dài một lúc.
Tiểu Bồ Tát ngượng ngùng hạ tay xuống, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ ửng, nhưng cô vẫn nghiêm túc nhìn hắn, không hề trốn tránh: “Anh đừng sợ, Đường Diệc.”
Đường Diệc lần nữa cứng đờ.
Sau đó, hắn bối rối đảo mắt đi, giọng khàn khàn: “…Anh có gì để sợ.”
Lâm Thanh Nha dịu dàng nói: “Em đã đồng ý với anh, quyền dừng lại ở trong tay anh.

Cho nên lúc này, em sẽ không rời bỏ anh nữa.”
Cô giơ tay lên chầm chậm nắm lấy tay hắn, khẽ lặp lại lần nữa: “Anh đừng sợ.”
“…!”
Bàn tay của Đường Diệc bị Lâm Thanh Nha nắm lấy dường như đang run rẩy.
Khóe mắt hắn hơi hồng hồng, xương gò run lên vì hắn nghiến chặt răng, sau đó Đường Diệc quay lại, đôi mắt đen như ướt sũng mực nước, cảm xúc trong đó giống như không kìm được sắp trào ra.
Nhưng những cảm xúc đã bị đè nén xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại một chữ, kèm theo sự run rẩy.
“…Thật?”
“Thật.” Cô để mặc cho tên điên nắm chặt lấy tay cô với lực rất mạnh, cô chỉ dịu dàng nói, “Thật đấy.”
Khoảng cách đi xe giữa Bắc Thành với thành phố A không hề ngắn.


Chuyện của nhà họ Đường lửa sém lông mày, lại trì hoãn lâu như thế, Lâm Thanh Nha bảo Bạch Tư Tư đặt vé máy bay cho Đường Diệc, sau đó sắp xếp xe đưa bọn họ ra sân bay.
Khi đến chỗ đó, cách thời gian cách cất còn một lúc nữa, Lâm Thanh Nha ngồi chờ ở sân bay với Đường Diệc.
Có Đường Diệc ở đây, Bạch Tư Tư không dám tới gần giác nhi nhà cô ta, cách xa một khoảng khá xa, để cho bọn họ có thế giới riêng của hai người.
Đường Diệc vẫn không chịu đi, hơn nữa còn cố gắng lừa tiểu Bồ Tát về Bắc Thành cùng hắn.
Tính tình Lâm Thanh Nha rất tốt, suốt đường đi bị hắn làm phiền miết nhưng cô vẫn rất kiên nhẫn, cho đến khi chờ ở sảnh sân bay, bị người nào đó không biết xấu hổ úp mặt vào hõm cổ cô.
Tiểu Bồ Tát không nhịn được nữa, đỏ mặt quay đi tránh khỏi hắn: “Sao anh giống Tiểu Diệc thế…”
Còn chưa dứt lời, Lâm Thanh Nha ngớ người ra, mở to mắt cuống quýt hỏi Đường Diệc: “Tiểu Diệc làm sao bây giờ?”
Đường Diệc máu lạnh thuận miệng đáp: “Vứt ở đây, đỡ cho nó cứ muốn liếm tay em.”
Lâm Thanh Nha bị hắn làm cho bực mình.
Đường Diệc hừ một tiếng, cười nhạt: “Anh biết, đối với em trước giờ anh còn chẳng bằng một con chó.”
Lâm Thanh Nha hiểu ra điều gì đó: “Bên Tiểu Diệc anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi đúng không?”
“…Ừ, để tổ chức thú cưng chuyên nghiệp đưa về,” Đường Diệc nhớ ra điều gì đó, nói: “Tên Tiểu Diệc khó nghe quá.”
Lâm Thanh Nha nghẹn họng hai giây, nhỏ giọng nói: “Nhưng lúc ấy anh đã đồng ý rồi.”
“Ừm, bởi vì anh thích nghe em gọi bằng giọng mềm mại ấy nhưng em lại không gọi anh, lấy tên này là thành em gọi anh rồi.”
“…?”
Mặc dù là tiểu Bồ Tát nhưng thật sự bị lời này của hắn dọa không nhẹ.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, cô cười đến mắt cong cong: “Nhưng đó là em kêu chó mà.”
“Không phải anh giống nó lắm ư? Con chó lang thang, chó nhà có tang*.” Đường Diệc cong khóe miệng lên, không biết là đang tự giễu hay là nói đùa, “Không được em nhặt về có lẽ đã chết ở dưới cống.”
*Chó nhà có tang: Chỉ những người không có nơi nào để đi.
“…”
Tiểu Bồ Tát ngừng cười, cô nhíu mày.

Dừng một vài giây, Lâm Thanh Nha quay đầu lại, đôi đồng tử màu trà nghiêm túc nhìn Đường Diệc.
“Không cho phép nói mấy lời thế này.”
Đường Diệc dựa vào lưng ghế ở phòng chờ bay, mặt mày không có lấy chút khổ sở nào, còn cười hung dữ: “Trình Nhận dạy anh, cậu ta nói em lòng dạ Bồ Tát, nói nhiều vài câu kiểu này em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh nữa.”
Lâm Thanh Nha mím môi lại.
Đôi mắt màu trà buồn bực sầu não, không biết có lén ghi nợ Trình Nhận ở trong lòng không.
Đường Diệc kề sát qua, cười với chất giọng trầm khàn: “Giận thật à?”
“Ừ.”
“Vậy sau này anh không nói thế nữa, đổi cái khác.”
“?”
Lâm Thanh Nha ngước lên nhìn hắn.
Đường Diệc nhìn cô, cười bất cần: “Chữ Diệc trong Đường Diệc là Dục Tuyết đặt cho anh, em biết tại sao không?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu.
Cô biết Dục Tuyết, mẹ ruột của Đường Diệc, đã qua đời từ rất lâu về trước, cô cũng chỉ thấy một lần lần qua ảnh chụp cũ, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cũng vô cùng lộng lẫy.
“Nhà họ Đường không đặt tên cho anh, anh không được phép lấy họ Đường, cho nên bà tự đặt.

Sau này, chính miệng bà ấy nói với anh, một là bởi vì ý nghĩa của chữ ấy, Diệc, bà hy vọng sau này anh giống như Đường Dục.” Đường Diệc lười nhác nói, hờ hững cười, “Hai là bởi vì, chữ Dục trong Đường Dục còn có một cách phát âm khác, cũng đọc là Diệc.”
“…”
Lâm Thanh Nha nắm chặt tay.
Cánh tay của Đường Diệc khoát lên chỗ dựa lưng ở phía sau Lâm Thanh Nha, lười biếng hỏi: “Cô biết em trai anh tên là gì không?”
“Đường S.”
Lâm Thanh Nha thấp giọng nói.
“Đúng vậy, Đường S.

S chỉ có một ý nghĩa chính là tốt đẹp*, ngụ ý là báu vật của cha mẹ,” Đường Diệc uể oải cười rộ lên, “…Cậu ta là báu vật của cha mẹ, còn anh đây là cái gì?”
*美好: mỹ hảo (cuộc sống, tiền đồ, nguyện vọng).
“――”
Hàng mi của Lâm Thanh Nha run lên.
Giờ phút này, tất cả những lời Mạnh Giang Dao nói ở trong nhà kính của nhà họ Đường vang vọng lên, theo đó là lồng ngực đau đớn như bị kim đâm xé rách.
“Đừng cười,” cô run rẩy nói, hàng mi run run rũ xuống, “… Đừng cười mà Đường Diệc.”
Đường Diệc sững sờ, cúi đầu.
Ngay khi hắn liếc nhìn qua hắn luống cuống lên: Hàng mi của Tiểu Bồ Tát lại rũ xuống, lấm tấm những hạt nước li ti, mí mắt trắng như sứ cũng ửng hồng, giống như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
Tên điên hoàn toàn hốt hoảng, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, lần đầu tiên hắn luống cuống tay chân thế này, cúi xuống trước mặt cô nhưng lại không biết phải làm gì, muốn hôn cô nhưng lại sợ khiến cho cô khóc dữ hơn: “Anh không ―― anh chỉ nói linh tinh thôi, em đừng tin mà tiểu Bồ Tát.”
Lâm Thanh Nha ngước đôi mắt buồn bã và đau lòng lên, đôi con ngươi màu trà ướt đẫm cố gắng ngước lên nhìn hắn.

Sau đó cô nhìn thấy vết sẹo bị xăm thành hình xăm đỏ như máu ở trước cổ.
Nằm ngang trước động mạch cổ, không biết khi đó vết sẹo cắt sâu cỡ nào.
Vì thế lạch bạch một tiếng.
Nước mắt của tiểu Bồ Tát thật sự rơi xuống.
Đường Diệc thật sự sắp phát điên.

Hắn tuyệt vọng vịn lên lưng ghế sau lưng cô, giọng trầm gần như nghẹn ngào: “Anh sai rồi tiểu Bồ Tát, em đừng khóc… Chỉ cần em không khóc nữa, bảo anh làm gì cũng được, được không?”
“…Được.”
Tiểu Bồ Tát cố gắng hít vào một hơi, kìm những giọt nước mắt lại.
Cô nhìn hắn với đôi mắt ướt đẫm.
“Anh lại đây.”
Đường Diệc nắm chặt lưng ghế, kề đến gần cô, thấp giọng dỗ: “Sau này anh không bao giờ ――”
Đột nhiên giọng nói im bặt.
Lâm Thanh Nha khép hàng mi run rẩy lại, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên hình xăm đỏ như máu trước cổ hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.