Ngọt, Chính Là Ngắn

Chương 10: Thất niên chi dương có chút ngọt



Cung Cầm đi rồi, không hề lưu luyến, cũng không hề đau khổ, dứt khoát lưu loát giống như cái cách mà y tiến hành vô số lần đàm phán vậy, không chút lưu tình mà đánh bại đối thủ.

Lúc Hạ Lăng theo đuổi Cung Cầm, tất cả mọi người đều nói hắn điên rồi.

Bọn họ đều nói, Cung Cầm là người đàn ông máu lạnh đến mức ngay cả cha đẻ của mình cũng tính toán thì sẽ không yêu bất luận kẻ nào.

Hạ Lăng cũng cảm thấy chính mình điên rồi.

Ở một bữa tiệc tối bình thường, chỉ là một cái nhìn thoáng qua, lại khiến hắn triệt để trầm luân.

Thích một người, nếu như không gặp được người đó, thì bạn sẽ không bao giờ biết bản thân có thể thích đến mức nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cung Cầm, Hạ Lăng đã biết mình xong đời rồi.

Hắn muốn nới lỏng cổ áo thắt chặt của y, muốn hôn lên bờ môi lạnh nhạt của y, muốn làm cho khóe mặt tựa như sương thu của y nhiễm phải sắc đỏ động tình.

Hắn càng muốn làm cho ánh mắt lạnh lùng của y phản chiếu bóng hình mình.

Hạ Lăng theo đuổi Cung Cầm nửa năm, dùng hết mọi thủ đoạn, khiến toàn bộ nhóm thư ký của Cung Cầm đều cảm động đến mức trở thành hậu viện hội* của mình.

(*Hậu viện hội bạn nào đu idol Trung Quốc thì biết nè, nhóm fans có uy tín, đại diện cho fandom để tiếp ứng, cổ vũ cho idol thông qua vật chất hoặc tinh thần.)

Ngày đó Cung Cầm hỏi hắn: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

Hạ Lăng ngày thường mồm mép vô cùng nhanh nhảu, vậy mà lúc này lại bị cứng họng: "......"

Cung Cầm nhíu mày.

Hạ Lăng nói ra lời trong lòng: "Tôi muốn em."

Cung Cầm mở to mắt.

Hạ Lăng nói ra một câu thận trọng nhất cuộc đời này: "Tôi không phải đang đùa giỡn, tôi lấy kết hôn làm tiền đề theo đuổi em."

Cung Cầm ngẩn ngơ, con người màu xám từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt, bởi vì mờ mịt mà có chút đáng yêu: "Anh muốn kết hôn với tôi?"

Hạ Lăng trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy."

Cung Cầm hỏi: "Anh thích tôi?"

Hạ Lăng: "Càng ngày càng thích em." Những lời này không có một chữ là giả, thật sự là càng ngày càng thích, thích đến không có điểm dừng.

Cung Cầm nói: "Tôi là đàn ông."

Hạ Lăng: "Tôi biết."

Cung Cầm: "Anh cũng là đàn ông."

Hạ Lăng: "Tôi đương nhiên là đàn ông, nếu em không tin, tôi có thể cởi quần áo để chứng minh."

Cung Cầm hơi sửng sốt, cong môi cười: "Anh thật sự muốn kết hôn với tôi ư?"

Hạ Lăng: "Nằm mơ cũng muốn."

Cung Cầm dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Được."

Giờ khắc này Hạ Lăng cứ tưởng bản thân mình ngày nhớ đêm mong, cầu mà không được, cuối cùng phát điên rồi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.

Đương nhiên, Hạ Lăng là một người theo chủ nghĩa cho dù có là ảo giác cũng phải nắm thật chắc cơ hội: "Bây giờ chúng ta đi lĩnh chứng luôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.