Ngọt, Chính Là Ngắn

Chương 8: Thất niên chi dương* có chút ngọt



Tác giả: Long Thất

Editor: Q

Công: Hạ Lăng

Thụ: Cung Cầm

– (*) "Thất niên chi dương" (七年之痒) ý chỉ tình cảm sau bảy năm sẽ bước vào một giai đoạn nguy hiểm. "Thất niên chi dương" xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1955 trong một bộ phim điện ảnh của Mỹ.



Hạ Lăng và Cung Cầm kết hôn bảy năm, sự nghiệp của cả hai đều vô cùng thành công, là một đôi thần tiên quyến lữ trong mắt tất cả mọi người.

Hôm nay Hạ Lăng về nhà muộn, hắn gọi điện thoại cho Cung Cầm, nói với y rằng mình có việc bận.

Cung Cầm đáp lại, nhưng đảo mắt lại nhìn thấy Hạ Lăng cùng một tiểu thịt tươi đang nổi ở bên nhau trong một câu lạc bộ.

Bạn bè của Cung Cầm khó xử, rốt cuộc vẫn nói ra: "Hạ Lăng rất gần gũi với cậu trai kia".

Cung Cầm dừng một chút, rũ mắt nói: "Chỉ là công việc thôi."

Hạ Lăng về nhà rất muộn, một thân toàn mùi rượu lẫn thuốc lá, muốn hôn Cung Cầm, Cung Cầm lại đẩy hắn ra.

Cung Cầm không chịu nổi nhất chính là cái mùi này, vừa định bảo mình đã chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm rồi, Hạ Lăng lại tức giận, áp lên người y, động tác thô bạo.

Cung Cầm cũng không phải người dễ bắt nạt gì, đánh qua một quyền, mắng: "Bớt mẹ nó uống say phát rồ đi."

Khóe miệng Hạ Lăng rỉ máu, tỉnh rượu.

Hắn nhìn chằm chằm Cung Cầm nhìn một hồi lâu, tất cả sức lực giống như bị rút sạch, khàn giọng nói: "Chúng ta ly hôn đi."

Trong đầu Cung Cầm "ong" một tiếng, nhớ tới một màn nhìn thấy ở câu lạc bộ, nhớ tới cậu trai trẻ tuổi kia, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cậu ta...... Y nhắm mắt nói: "Được, ly hôn đi."

Rõ ràng người đề nghị ly hôn là Hạ Lăng, Cung Cầm không những không có chút níu kéo nào, mà còn lưu loát đáp ứng, thế nhưng Hạ Lăng lại giống như lão ba nhà mình chết vậy: "Vậy, tôi đi......"

Cung Cầm nói: "Không cần, nhà là của anh, phải đi cũng là tôi đi."

Hạ Lăng ngây dại.

Cung Cầm sửa sang lại một chút cổ áo bị hắn kéo loạn, bình tĩnh nói: "Sự tình cụ thể để ngày mai luật sư nói đi."

Sắc mặt Hạ Lăng trắng bệch: "Tốt, rất tốt."

Cung Cầm một giây cũng không chờ nổi nữa, xoay người liền rời đi.

Hạ Lăng hỏi y: "Đồ của em......"

"Nếu chướng mắt, " Giọng điệu của Cung Cầm không có chút gợn sóng nào, "Thì đốt hết đi."

Hạ Lăng cắn chặt hàm răng, cố nặn ra từng chữ: "Cũng đúng, mấy thứ này, em cũng đâu để ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.