Ngọt Ngào Đùa Tình

Chương 10



"Cậu kia chính là người mà cậu của con nói?" Bành Giai Du ngồi ở trên giường của con gái, sau khi trải qua một hồi nhiệt liệt ôm nhau, làm người mẹ đây là bức thiết muốn biết nhất.

"Vậy cậu nói thế nào?" Cô không có ngốc đến cho xem lá bài tẩy trước.

"Nó nói con đang cùng ông chủ của nó yêu đương."

Bành Tiểu Mạn không có đáp lời.

Lúc đó, Chương Câu cũng không có xuống xe; Bởi vì tình hình lúc đó siêu cấp lúng túng, thiếu chút nữa anh ở trước mặt mẹ của cô hôn cô, cho nên anh lựa chọn trốn tránh, hơn nữa mẹ của cô xuất hiện quá đột ngột, anh cùng cô đều không có một chút chuẩn bị tâm lý.

"Có chuyện này sao?" Bà lén nhìn người con trai đó, rất có phẩm chất lãnh đạo, ngoại hình cũng xứng đôi với con gái bảo bối của bà, chẳng qua là, một người ở New York, một người ở Đài Loan, cái loại yêu đương khoảng cách xa này phải làm thế nào để duy trì tiếp nữa?!

"Mẹ......"

"Có thì thú nhận."

"Tại sao đột nhiên mẹ chạy tới Đài Loan?" Dường như cô muốn biết chính là điều này. "Ba......"

"Nguy cơ đã giải trừ rồi." Bành Giai Du buông lỏng nói.

"Giải trừ rồi?"

"Những phần tử khủng bố kia đã bị bắt, hơn nữa ba của con cũng quyết định chuyển làm nhân viên văn phòng, không còn vì chính phủ nước Mỹ vào sinh ra tử nữa, cho nên đã không có lo ngại về an toàn." Bà mặt mày hớn hở nói, dường như nhặt được về một người chồng.

"Cho nên?" Cô hỏi tiếp.

"Con có thể về nhà rồi."

"Về nhà......"

"Về nhà ở New York của con."

Nếu như đến sớm hơn 2 - 3 tuần, cô sẽ không cân nhắc quá nhiều, thu lại hành lý liền lập tức cùng mẹ quay về New York, nhưng hiện tại......

"Ba con rất nhớ con." Bà cười nhìn con gái. "Đáng lẽ ông ấy cũng muốn đến Đài Loan, nhưng ở trong CIA ông còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên ông ấy muốn mẹ đến đưa con trở về."

Bành Tiểu Mạn không lên tiếng. Cô đương nhiên phải trở về, hơn nữa cô là "nhất định phải trở về".

"Tiểu Mạn, không có vấn đề gì chứ?" Bành Giai Du nhìn nhìn con gái.

"Sẽ có vấn đề gì?" Cô gượng cười.

"Vậy mẹ đặt vé máy bay!"

"Nhất định phải nhanh như vậy sao?" Cô nhịn không được bắt đầu tam tâm lưỡng ý[1] rồi. "Ách, ý của con là nói vậy không còn 2 - 3 ngày, con...... Mẹ, Cát Liệt cùng con không hẹn mà gặp, chúng con cùng đi uống rượu, con uống say bí tỉ, thiếu chút nữa thì......" Bành Tiểu Mạn bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.

[1] Tam tâm lưỡng ý: đứng núi này trông núi nọ, không chuyên tâm.

"Con có thể lớn lên một chút hay không, đừng tùy hứng như vậy nữa, Cát Liệt cũng thiệt là!" Mà Bành Giai Du cũng thực sự bị chuyển sự chú ý. "Lớn hơn con mười tuổi hẳn là lý trí hơn con, hẳn là càng phải vững vàng hiểu biết hơn con, về sau con không được tiếp tục uống như thế nữa."

"Con...... phải chào từ biệt."

"Một cuộc điện thoại là được rồi."

"Còn có...... những đồng nghiệp khác."

"Tiểu Man, con sẽ không nói với mẹ, con không trở về New York chứ?" Thực ra thì Bành Giai Du lo lắng chính là điểm này, mà giờ khắc này bà cũng bắt đầu lo lắng không ngừng.

"Con sẽ trở về." Cô phiền não không dứt.

Không muốn ép con gái, bà chú ý tới tâm tình bất an cùng khó mà dứt bỏ kia của cô, huống chi chính bà cũng không phải là không có trải qua tuổi trẻ.

"Được rồi, mẹ sẽ đợi thêm vài ngày, tiện thể gặp gỡ bạn bè cũ cùng thân thích." Làm mẹ rốt cuộc lui một bước.

"Mẹ, cám ơn mẹ!"

"Nếu như con không muốn trở về, mẹ có thể cưỡng ép áp giải con trở về sao?"

"Con sẽ trở về."

"Được rồi."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Cả ngày Chương Câu đều ở bên ngoài cùng người phụ trách của tập đoàn tài chính khác bàn bạc về công việc mua bán gia sản, anh định bán đi phương diện truyền thông và hãng khoa học kỹ thuật cho phía bên kia, nếu như đàm phán được thành công, ít nhất anh sẽ có 2 - 3 tỷ vào doanh thu, trước mắt mục tiêu quan trọng nhất của anh chính là tiếp tục giảm bớt thiệt hại.

Trở lại phòng làm việc của mình đã gần mười giờ đêm, ngày hôm nay anh vẫn tìm không được cơ hội gọi điện thoại cho Bành Tiểu Mạn, mặc dù anh rất nhớ cô ấy, nhưng là cố ép mình lấy công việc làm trọng. Lúc anh ngồi xuống ổn định, lập tức bấm máy điện thoại ở văn phòng cho Bành Tiểu Mạn, đoán rằng nói không chừng cô vẫn còn ở đây.

Nhưng điện thoại vẫn chưa có kết nối, bóng dáng của cô đã xuất hiện tại cửa phòng làm việc của anh, anh lập tức cúp điện thoại.

"Quả nhiên em ở đây!" Anh hưng phấn nói.

"Có muốn theo em đi ăn một chút gì hay không?" Cô thấp giọng hỏi, nhưng là vẻ mặt buồn rầu thê thảm.

"Không có tệ như vậy chứ?" Anh trực giác nói.

"Em không biết tâm tình của anh cùng tâm tình của em có giống nhau hay không, không biết góc độ nhìn sự việc của anh cùng góc độ nhìn sự việc của em có giống nhau hay không?" Cô có vẻ giống như là vè đọc nhịu.

"Em thực sự muốn ăn gì đó sao?" Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Chương Câu hỏi thẳng.

"Không muốn!"

"Vậy hà tất phải đi ra ngoài, có chuyện gì có thể nói ở đây là được rồi."

Vì vậy cô đi vào, nhưng không có đi về phía bàn làm việc của anh, ngược lại đi tới phía trước bức tranh treo ở trong văn phòng làm việc của anh, dường như cô là một nhà giám định và ngắm nghía, giống như là đang chuyên tâm nhìn bức họa kia.

Chương Câu đứng dậy, anh vốn không có quá lo lắng, lúc này cũng bị nhiễm ủ rũ thậm chí là...... tuyệt vọng của cô. Anh đi tới bên cạnh người của cô, cùng cô cùng nhau đứng ở trước bức hình, cùng nhau thưởng thức.

Bành Tiểu Mạn vốn là thở dài, "New York có rất nhiều phòng trưng bày nghệ thuật cùng viện bảo tàng cỡ nhỏ."

"Anh biết, anh đã từng đến New York không dưới 6 - 7 lần."

"New York là một thành phố mê người......" Cô nói thêm.

"Anh biết."

"Em phải trở về." Cô nói ra khỏi miệng.

Chương Câu không có nhảy dựng lên, cũng không có phản ứng quá kịch liệt, đây cũng là chuyện trong dự trù, anh và cô đều biết rõ sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về New York, chẳng qua là giờ phút này thực sự đến thì anh và cô vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, sầu não như vậy.

"Nhanh như vậy sao?" Anh qua lo nói.

"Mẹ của em không muốn xa ba em quá lâu." Cô nói, "Em phải trở về với mẹ của em rồi."

"Nhất định?"

"Ý của anh là gì?" Cô hỏi lại anh.

"Anh là nói, em nhất định phải quay về New York sao?" Anh vuốt vuốt sau gáy của mình, vẻ mặt có vẻ có chút tức giận. "Tính tự chủ của rm không phải là rất mạnh mẽ sao? Em vốn là luôn muốn làm gì thì làm? Nếu như em không muốn trở về, anh tin là cho dù một đội quân đến cũng không mang em đi được!"

Nói là nói như vậy, nhưng——

"Chương Câu, vậy anh cho rằng em phải nói thế nào với mẹ của em?" Cô không nhịn được cũng nổi giận, "Em ở Đài Loan có công việc tốt, tiền lương là『2,5 ngàn 』, biểu hiện tốt còn có thể sẽ điều chỉnh lương?"

"Không phải anh muốn em nói như vậy." Anh trừng mắt nhìn cô.

"Vậy anh bảo em nên nói như thế nào!" Cô thét lên với anh.

"Tiểu Mạn, chẳng lẽ em không thể nói...... Em gặp phải một người trong lòng của em, sau đó......"

"Sau đó em muốn ở lại Đài Loan, em muốn bỏ lại mọi thứ ở New York, muốn bỏ lại mẹ của em, ba của em, ở lại Đài Loan bắt đầu lại từ đầu?" Cô rất bất mãn cách nói của anh.

Chương Câu không nói.

"Anh rất ích kỷ!" Cô khàn gọng gào thét.

"Tiểu Mạn, vậy em hy vọng anh làm thế nào?" Anh chịu đựng sự tức giận sắp bộc phát trong lòng của mình. "Bỏ lại sự nghiệp gia tộc còn đang hao tổn, bỏ lại mấy trăm nhân viên, sau đó đi cùng em quay trở về New York, ở đâu không ăn qua khói lửa cuộc sống nhân gian?"

"Không ai bảo anh không ăn khói lửa nhân gian!"

"Nếu như anh thực sự đi New York, vậy coi như là một loại trốn tránh, anh không thể không chịu trách nhiệm." Anh không chút thỏa hiệp nào nói.

"Anh có thể thiết lập trụ sở chính ở New York."

"Tại sao em không thể ở lại Đài Loan?"

"Nhưng New York là...... Nhà của em ở nơi đó."

"Vậy nhà của anh ở chỗ này......" Anh cũng gào thét lớn, "Đài Loan."

Bành Tiểu Mạn không phải là một cô gái tùy hứng, cố tình gây sự, đương nhiên cô biết rõ anh khó xử. Nhưng là...... Nhưng là có thể vì người yêu của mình làm chút hy sinh không phải là có ý nghĩa sao?

"Chương Câu, anh là con gái một, cho nên......"

"Anh cũng là con một."

"Nhưng là......" Cô chính là hy vọng anh có thể nhượng bộ, anh có thể đứng ở góc độ của cô suy nghĩ cho cô.

"Tiểu Mạn, nếu như hai chúng ta thật sự có cảm tình, nếu như em có cảm giác thích anh nhiều hơn một chút, thì em ở lại, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, em đừng quên em còn có cả nhà cậu của em đang dẫn dắt em.

"Em muốn ở cùng với ba và mẹ của em."

"Em đã ở chung với họ hai mươi mấy năm rồi."

"Cho nên bây giờ em nên vì anh mà rời khỏi họ?"

"Đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao?" Chương Câu bày ra một vẻ mặt vì sao cô khó trị như vậy. "Sớm muộn gì em cũng phải lập gia đình."

"Em có thể kết hôn với một người đàn ông sống ở New York." Cô tức giận đến bắt đầu nói xằng nói bậy rồi.

"Nếu như em nghĩ như vậy......" Anh khàn khàn thét lên, lại hết sức sĩ diện không chịu nể mặt. "Anh không biết mình còn có cái gì để nói."

"Cho nên anh không quan tâm em rời khỏi Đài Loan ư?"

"Nếu như em thực sự muốn rời đi......" Anh nhún vai. "Anh không thể ngăn cản ý nguyện của em."

"Chương Câu!" Cô muốn đánh anh một trận.

"Anh không thể miễn cưỡng em hoặc là ép buộc em."

"Được, em hiểu ý của anh rồi." Cô xoay người một cái liền đi.

"Tiểu Mạn, cầu xin em phải để ý tính một chút, chuyện là có thể...... dàn xếp toàn vẹn." Anh vẫn còn hy vọng.

"Toàn vẹn nhất!"

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Biết Bành Tiểu Mạn sắp quay về New York, phản ứng của Đỗ Cẩn gần giống với Chương Câu. Nếu đã cùng tổng giám đốc đang nói chuyện yêu đương, như thế thì rõ ràng cô có thể ở lại Đài Loan, tại sao không quay về New York thì không thể?

"Đỗ Cẩn, nếu như ngày hôm nay mà bảo cô đi đến...... Ả-rập Xê-út lấy chồng, cô lấy hay không lấy chồng?" Cô tùy tiện làm cái suy luận.

"Nếu như tôi yêu người đàn ông kia, cho dù bảo tôi đến Nội Mông lấy chồng, tôi cũng sẽ không có câu nói thứ hai." Đỗ Cẩn biểu lộ bộ dáng tình yêu cao thượng.

"Người nhà của cô thì sao?"

"Cũng không phải là cả đời cũng không gặp mặt."

"Nhưng là khoảng cách......"

"Cô vì người nhà mà không cần người đàn ông cô yêu, đây không phải là hơi quá cực đoan?" Cô vừa ăn miếng cá sống vừa nói. Bởi vì bữa ăn này có thể xem như là bữa tiệc chia tay Tiểu Mạn, cho nên Đỗ Cẩn mời cô ấy ăn đồ ăn Nhật cao cấp. "Ba của cô có mẹ của cô, mẹ của cô có ba của cô, vậy cô có cái gì?"

"Tôi có......" Cô vẫn cứ gắt gỏng một hơi nói: "Tôi có ba và mẹ."

"Nhưng cuối cùng ai sẽ cùng cô đi hết chặng đường của cuộc sống? Là ba, mẹ của cô, hay là...... người đàn ông yêu cô và cô cũng yêu anh ta?" Đỗ Cẩn cảm tính hỏi.

Bành Tiểu Mạn đột nhiên không nói nên lời. Thật ra thì đạo lý này rất rõ ràng dễ hiểu, lại đơn giản, nhưng cô ấy vừa nói như vậy, dường như là lại có một sức mạnh mới.

"Tổng giám đốc yêu cô."

"Anh ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình."

"Không, anh ta nghĩ đến rất nhiều người," Đỗ Cẩn không thể không nói lời công đạo, "Nếu như anh ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, vậy đại khái anh ta có thể cùng cô đi định cư ở New York, bất kể bỏ lại cục diện rối rắm ở Đài Loan, nhưng anh ta có ích kỷ như thế sao?" Cô lắc đầu nói. "Anh ta cũng không có."

"Cô thực sự sẽ nói thay cho anh ấy."

"Đây là sự thật."

"Tôi thực sự rất mâu thuẫn, bây giờ ba của tôi đang nóng lòng chờ tôi về nhà, tối hôm qua ông gọi ít nhất 5 - 6 cuộc gọi điện thoại quốc tế thúc giục tôi quay về." Cô vốn cũng thích ăn cá sống, nhưng đêm nay cũng không chút thèm ăn." Ông luôn luôn coi tôi như là bảo bối, yêu thương như là một công chúa......"

"Vậy cô trở về New York vài ngày, rồi quay trở lại Đài Loan nữa là được rồi."

"Trở lại nữa......"

"Không được sao?"

"Có thể ba và mẹ của tôi sẽ không cho tôi trở lại."

"Cô lại ngoan ngoãn như vậy sao?"

"Tôi là một người con gái hiếu thảo nha!" Vừa dùng vẻ mặt tự giễu nói xong, đột nhiên vẻ mặt của Bành Tiểu Mạn không thoải mái lắm, bởi vì Đỗ Cẩn vốn là ngồi đưa lưng về phía cửa tiệm, cho nên cô không nhìn thấy người vào. "Đỗ Cẩn, trước đây cô thường cùng Lập Quốc Uy đến nhà hàng ăn kiểu Nhật này sao?"

"Chúng tôi chưa từng đến nhà hàng ăn kiểu Nhật này, nó vừa mới mở hai tháng, là A Mễ giới thiệu, tại sao cô hỏi như vậy?" Cô cũng không có lập tức phản ứng kịp.

"Vậy hiện tại cô cùng Lập Quốc Uy......"

"Xem như là chính thức chia tay rồi!" Cô cười nói. "Anh ta bị tôi làm cho tức điên, tám phần muốn ăn thịt của tôi, gặm xương của tôi, nhưng mà tôi không quan tâm, bởi vì tôi đã không phải là Đỗ Cẩn của trước kia rồi."

"Thật sự không quan tâm?"

"Tiểu Mạn, cô muốn nói cái gì?" Cô cau mày hỏi, sau đó đột nhiên hội ý lại. "Anh ta ở đây?"

"Bên trái phía sau cô."

"Một mình?"

"Là một đôi!"

Luôn luôn bảo mình không nên nhìn, nhưng cô vẫn cứ nhịn không được ngoảnh đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy vậy, lòng cô lập tức tức giận. Rõ ràng đã nói mình và Lập Quốc Uy đã chính thức chia tay rồi, nhưng mà lúc anh ta mang theo một người phụ nữ xinh đẹp, bộ ngực to lại khêu gợi vừa xuất hiện thì cô vẫn là đánh đổ một bình giấm chua.

Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của cô ấy, Bành Tiểu Mạn không muốn lại thêm dầu thêm giấm. Giữa quan hệ nam nữ thường thường chính là kì lạ như vậy, ở trên tay thì không biết quý trọng, đợi mất đi rồi mới sửa chữa, lại náo loạn khắp nơi.

"Có muốn lánh người hay không?" Cô thân thiết hỏi.

"Nên hỏi chính là chúng ta sao?" Đỗ Cẩn hung hãn nói.

"Chỉ tiếc tôi không phải là đàn ông, bằng không cô và Lập Quốc Uy coi như là thế lực ngang nhau rồi." Bành Tiểu Mạn thở dài.

"Muốn đàn ông cũng không đơn giản!" Cô giận dỗi nói.

"Chớ làm loạn đấy!"

"Anh ta cũng có thể làm loạn, vì sao tôi không thể?"

"Đỗ Cẩn, các người đã chia tay rồi, sao cô còn đi quan tâm anh ta loạn hay không chứ?" Hiện tại cho dù anh ta muốn làm 3P cũng không liên quan đến chuyện của cô." Bành Tiểu Mạn dỗ dành cô. "Ăn đi! Đừng lãng phí miếng cá sống."

"Hừ! Trò chơi này tôi cũng sẽ chơi." Cô quyết tâm giành lại sĩ diện cho mình, đòi một cái công đạo.

"Còn nói các người『chính thức』chia ta!" Bành Tiểu Mạn lại nhìn nhìn Lập Quốc Uy bên kia, thật khéo phát hiện, anh ta cũng đang len lén nhìn về phía của bọn họ ở nơi này. "Đứa trẻ ba tuổi a!"

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Đêm đó sau khi cùng Chương Câu nói chuyện qua, Bành Tiểu Mạn vốn không có vào lại tập đoàn Chương Thị, mà Chương Câu nghe được Bành Trung Hằng nói đến thời gian chị gái cùng cô cháu gái của ông rời khỏi Đài Loan, cũng không có cách nào tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, cầm lấy chìa khóa xe, anh miên man chạy về phía nhà của Bành Trung Hằng.

Bành Giai Du đang bị em dâu mình ngăn cản lại, không có cùng đi ra ngoài làm kỳ đà cản mũi. Nếu vé máy bay cũng đặt rồi, hộ chiếu của con gái cũng ở trên tay của bà, bà thực sự không cần quá buồn lo vô cớ.

Chương Câu vẫn phiền não không biết nên làm thế nào để giữ lại Bành Tiểu Mạn. Anh đã từng đặt mình trong hoàn cảnh của người khác nghĩ tới, nếu như anh có con gái...... con gái bảo bối của anh đột nhiên muốn cùng một người đàn ông cao chạy xa bay, hoặc là rời đi bên cạnh mình đến nơi cách xa vạn dặm, anh chịu được sao? Anh bằng lòng để con gái tự do sao?

Nhìn đến anh giờ phút này căng thẳng, nghiêm túc, mặt lạnh lùng, hơn nữa anh lại không nói một câu, Bành Tiểu Mạn cảm thấy tất cả mọi thứ dường như lại trở về điểm bắt đầu.

"Em đã nói cho anh biết cái địa chỉ trang web truyện cười trên mạng....." anh im lặng cô trầm tĩnh nói. "Em đây hơn hai tháng qua cố gắng...... Dường như là vô ích rồi."

"Thật muốn đi?"

Cô nhìn đồng hồ. "Không tới một tiếng nữa, cậu của em sẽ quay về đón em, đưa em và mẹ của em đi ra sân bay....."

Chương Câu hít sâu.

"Đương nhiên, cậu của em là xin phép rồi, ông cũng không phải là trốn việc!" Cô nhấn mạnh.

"Thật sự không thể ở lại?" Anh lại dò hỏi.

"Chương Câu, anh cũng không cần làm khó em."

"Vậy...... Có kế hoạch khi nào thì trở lại Đài Laon không?" Hai tay của anh chọc vào trong túi quần, tác phong cùng bộ dáng phóng khoáng độ lượng, dường như nội tâm của anh một chút cũng không đau, nhưng thực ra thì......

"Anh có kế hoạch đi New York sao?" Cô cũng cố tình không cho anh dễ chịu.

"Tạm thời không có." Anh nói thật.

"Câu trả lời của em và anh cũng giống nhau."

"Sau khi trở về New York, em sẽ làm gì?" Chương Câu giống như nói chuyện phiếm hỏi. "Em đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng dường như không có việc làm, ngày thường em đã làm những gì?"

"Mua sắm, chơi đùa." Cô tự giễu.

"Chỉ làm những thứ này?" Anh nhìn cô một cái với ánh mắt không đồng ý.

"Chỉ làm những thứ này." Cô nâng cằm, bất giác có cái gì đó bất thường.

"Vậy tại sao không ở lại Đài Loan để giúp anh?" Anh thay đổi lấy hàm súc yêu cầu cô ở lại. "Em có đầu ốc!"

"Em lại có đầu óc rồi?" Cô nói xong hừ một tiếng.

"Anh thích..... có em ở bên cạnh anh."

"Làm ơn, em cũng không phải là phụ kiện của anh."

"Trước đây còn chưa nói thích em, luôn luôn cảm thấy em phiền, cho rằng em không có việc gì thoáng qua ở trước mắt của anh, cảm thấy em chỉ biết gây chuyện thị phi, biến thư ký thật tốt của anh thành như là một nữ thần gợi cảm, lại uống rượu đánh nhau, tính tình lại ngoan cố......" Anh cười nói tỉ mĩ lỗi của cô.

"Chương Câu, em không có kém cõi như vậy chứ?" Cô không có cảm thấy tức giận, mà là buồn bã muốn được ghé vào ngực của anh.

"Nhưng là anh thích những thứ kém cõi này của em!" Nói xong, anh rút hai tay ra khỏi túi, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng của mình. "Tiểu Mạn, anh thực sự không muốn em đi."

"Vây anh đi cùng em." Cô kéo kéo áo khoác âu phục của anh. "Chương Câu, nếu như anh không muốn tách khỏi em......"

"Anh không thể." Anh thì thầm.

"Căn bản là anh cũng không quá thích em," Cô bốc đồng đánh vào lồng ngực anh một cái. "Bằng không anh sẽ không để cho em đi."

"Anh có trách nhiệm......"

"Có lẽ em trở về New York sẽ không quay về Đài Loan nữa." Cô tức giận nói, "Có lẽ em trở lại Đài Loan thì đã là chuyện của 3 - 4 mươi năm sau rồi, khi đó chúng ta cũng đã con cháu thành đàn, chỉ có điều, con của em không phải là cùng anh sinh ra, con của anh cũng không phải cùng em sinh ra."

Vừa nghĩ tới cô có thể sinh con cùng người đàn ông khác, tim của anh liền bị nhéo mạnh một cái, nhưng là trước mắt......

"Anh sẽ không sinh con với người phụ nữ khác." Anh chỉ có thể nói như vậy.

"Hù em!"

"Anh nguyện ý đánh cuộc thử." Chương Câu bình tĩnh nhìn cô. "Em vừa mới nói chỉ là nói dỗi."

"Không ai có thể cam đoan nói dỗi sẽ không thành," đột nhiên cô đẩy anh ra. "Chương Câu, anh đi đi, nếu như vận mệnh muốn an bài chúng ta như vậy, vậy em chấp nhận, anh cũng thế."

"Bảo trọng!" Sau khi Chương Câu liếc mắt nhìn cô thật sâu một cái, lên xe của mình thực sự rời đi.

Bành Tiểu Mạn nhìn xe đi mất, không có hét lên thất thanh, cũng không có kêu khóc ôm sòm, chỉ len lén lau nước mắt trên mặt.

Đứng ở phía sau cửa sổ nhìn cảnh này Bành Giai Du và em dâu của mình, hai người phụ nữ cũng thở dài thật sâu.

"Chị, cái việc chia rẽ bọn họ......"

"Tại sao tên kia lại không bất chấp tất cả giữ lại Tiểu Mạn chứ?" Bành Giai Du thì thầm.

"Chị...... Tán thành?"

"Vẫn là về New York một chuyến trước cái đã," bà nhàn nhạt nở một nụ cười. "Sẽ yên lặng xem sự tình biến hóa."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Nơi khác nhau, bạn trai khác nhau, Lập Quốc Uy không biết khi nào thì Đỗ Cẩn trở thành Hoa Hồ Điệp, khi nào thì trở nên cởi mở như vậy, tiên phong, trước kia thậm chí cô không biết phải làm thế nào nói chuyện với bạn bè của anh, nhưng nhìn xem cô bây giờ......

Lại cùng người đàn ông liếc mắt đưa tình, mặt mày lại đưa tình với đàn ông, mặc quần áo lại vừa lộ đùi vừa lộ rãnh giữa hai ngực, thoa son môi vừa sáng lại vừa tươi, dường như muốn tự quyến rũ đàn ông gây tội, rốt cuộc cô muốn nhận được cái gì trên cơ thể đàn ông?

Hơn nữa lúc nào cũng đúng dịp như vậy, bọn họ luôn sẽ chạm mặt ở một chỗ, dường như hai bên đang ra uy với nhau, một lần, hai lần anh còn có thể nhẫn nại, nhưng là ba lần, bốn lần, năm lần......

Cho nên lúc trong tai anh vừa truyền đến tiếng cười khanh khách như là của lãng nữ[2] thì anh nhịn không được bỏ lại bạn gái của mình, sau đó vọt tới bàn kia, không nói hai lời mạnh mẽ lôi cô đi.

[2] Lãng nữ: người con gái chơi bời liêu lỏng.

Đỗ Cẩn một chút cũng không sợ, cô thật không ngờ anh có thể nhẫn nại lâu như vậy, xem ra tu dưỡng của anh là tiến bộ nhiều rồi.

"Trong mắt của anh có pháp luật hay không hả?" Cô dùng ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cố ý nói: "Có thể bạn trai của tôi đã báo cảnh sát rồi."

"Cục trưởng cục cảnh sát tới cũng như thế."

"Anh là đang tự cao cái gì?"

"Anh chỉ là muốn dạy bảo người phụ nữ của anh thật tốt." Anh nói xong liền đưa tay ngăn cản chiếc xe taxi.

Nhưng dù sao lúc này cũng không thể khoe tài lái xe của mình, anh còn muốn sống đến nhìn thấy đứa con của anh và Đỗ Cẩn lớn lên.

"Người phụ nữ của anh?"

"Chính là em!"

"Từ lâu tôi đã không phải là người phụ nữ của anh!" Cô giùng giằng.

"Thật sự là như vậy sao?" Anh vừa đẩy cô lên xe taxi vừa nói: "Vậy những thứ『vô tình gặp gỡ』này coi là gì?"

"Ha ha!" Cô trợn mắt một cái. "Anh cho rằng tôi là cố ý xuất hiện ở nơi anh thường xuất hiện?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Lúc này cô không có cầu cứu với người lái xe taxi, cũng không muốn người lái xe taxi báo án giúp cô, giờ phút này trong mắt của cô chỉ có Lập Quốc Uy, chỉ nghĩ muốn cùng anh chiến đấu một mất một còn. "Chỉ có anh được phép mang phụ nữ? Chỉ có anh mới được tới những chỗ này chơi sao? Anh là Thiên Hoàng Lão Tử hả?!"

"Anh thì cho rằng em là có ý định."

"Anh bệnh thần kinh!"

"Thế nào? Chịu không nổi nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác qua lại sao?"

"Là anh chịu không nổi tôi cùng người đàn ông khác qua lại chứ?"

"Đỗ Cẩn, rõ ràng em là một người phụ nữ đứng đắng, không cần bôi xấu mình, làm bẩn!" Anh nghiêm nghị nhìn cô. "Anh đã khuất phục trước rồi, cũng đã nhiều lần muốn em trở lại bên cạnh anh, rốt cuộc em muốn thế nào? Em lại bày ra bộ dáng vênh váo đắc ý, thái độ mắt cao hơn đầu!"

"Anh tự làm tự chịu."

"Được, xem ra chỉ còn một con đường," dường như anh ăn quả cân quyết tâm. "Chúng ta kết hôn đi!"

"Anh......" Đỗ Cẩn không biết lãng tử tình trường này lại có thể biết cầu hôn với cô rồi. "Muốn kết hôn với tôi?"

"Có đồng ý hay không nói một câu." Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

"Đây chính là cầu hôn của anh?!"

"Đúng! Em đừng nghĩ lại muốn yêu cầu cái khác."

"Dừng xe!" Đột nhiên cô lớn tiếng thét lên. "Ngài tài xế, nếu như ông không lập tức dừng xe, tôi bảo đảm...... Tôi bảo đảm sẽ nhảy xe cho ông xem."

Taxi lập tức liền hãm phanh dừng lại.

"Đỗ Cẩn, trước tiên chúng ta về nhà của anh, nếu em có những lời khác——" Lập Quốc Uy biểu lộ một bộ dáng nhẫn nại tới cực điểm.

"Lập Quốc Uy......" Cô vừa nói vừa mở cửa xe bên phía của mình ra, sau đó quẳng lại một câu—— "Anh đi chết đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.