Sau khi cửa mở ra, một nữ trợ lý bước tới đón tiếp bọn họ.
“Hai vị, mời đi theo tôi.”
Đi thẳng đến văn phòng Tôn tổng, nữ trợ lý gõ cửa, bên trong vọng ra một tiếng “Mời vào”, trợ lý mở cửa rồi đứng sang một bên.
Giang Tầm đi vào trước: “Tôn tổng, chào ông.”
Tôn tổng cũng đứng dậy nghênh đón, mỉm cười nói: “Xin chào, cô Giang, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nói xong, ánh mắt ông ấy lại lướt qua cô rồi dừng lại trên người Tần Dĩnh Xuyên đang đứng phía sau.
Giang Tầm xoay người giới thiệu: “Tôn tổng, vị này là Tần tổng của công ty chúng tôi, anh ấy cũng là người đồng sáng lập công ty Truyền thông Nghịch Phong.”
Tần Dĩnh Xuyên đi lên trước bắt tay: “Tôn tổng, xin chào.”
“Chào cậu.”
Tôn tổng buông tay rồi lại nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không có nhiều, chúng ta cứ vào thẳng vấn đề nhé.”
Giang Tầm lập tức lấy bản photo BP ra: “Tôn tổng, đây là bản kế hoạch kinh doanh của chúng tôi, mời ông xem.”
Tôn tổng nhận lấy tập giấy, ngồi xuống lật xem vài tờ, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Cô có thể nói rõ một chút không?”
Giang Tầm biết lời này nói ra chính là lúc thời cơ đã tới.
Trong quá trình mở file, cô cố gắng nhớ lại những điều ngày hôm qua Phó Dĩ Hành chỉ dạy cho mình.
Giang Tầm lấy lại bình tĩnh, bắt đầu giải thích.
“Tôn tổng, đây là Truyền thông Nghịch Phong chúng tôi……”
Trong suốt quá trình, Tôn tổng đặt ra vài vấn đề và được cô giải đáp một cách chi tiết.
Chỗ nào thiếu sót sẽ được Tần Dĩnh Xuyên bổ sung kịp thời.
Tôn tổng lắng nghe, liên tục gật đầu.
Hai mươi phút sau, thuyết trình kết thúc.
“Được, nhìn chung khá tốt, phần giải thích vừa rồi của hai người cũng rất rõ ràng, tôi không có gì thắc mắc nữa.” Tôn tổng gần như không cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định, “Quyết định vậy đi. Còn nữa, ngoài số tiền đầu tư ban đầu ra, cá nhân tôi sẽ đầu tư thêm năm trăm vạn tệ nữa.”
Đây là điều hoàn toàn ngoài ý muốn.
Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên đưa mắt nhìn nhau, không thể che giấu sự vui mừng trong ánh mắt.
Tần Dĩnh Xuyên lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: “Cảm ơn Tôn tổng đã đánh giá cao chúng tôi, tôi vô cùng biết ơn.”
Tôn tổng cười nói: “Không cần khách sáo, tôi thực sự xem trọng hai người. Nếu Phó tổng…”
Trong lòng Giang Tầm nhảy dựng lên, vội vàng ngắt lời: “Phải rồi Tôn tổng, tôi có vài vấn đề muốn hỏi ông.”
Tần Dĩnh Xuyên khó hiểu, đưa mắt nhìn Giang Tầm.
Lực chú ý của Tôn tổng bị dời đi: “Ồ, cô nói đi.”
Vẻ mặt Giang Tầm rất tự nhiên: “Chính là…”
Ánh mắt Tầm Dĩnh Xuyên hơi tối lại, như có điều suy nghĩ.
***
Ra khỏi văn phòng Tôn tổng, tâm trạng Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên đều rất tốt.
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Tiểu Tầm, bản BP này em viết rất khá, phân tích cũng rất tỉ mỉ. Thật sự vượt quá sự mong đợi của anh.”
Giang Tầm có chút ngượng ngùng, vội khiêm tốn nói: “Thật ra em cũng chẳng có kinh nghiệm viết BP gì đâu, là một người bạn cho em không ít ý kiến rồi giúp em sửa đổi đấy.”
“Vậy sao?” Tần Dĩnh Xuyên giống như giật mình, sau đó lại cười nói: “Vậy phải cảm ơn người bạn tốt của em rồi.”
Cô gật đầu: “Em sẽ cảm ơn sau.”
Tâm trạng Giang Tầm vô cùng vui vẻ, không nhịn được mở WeChat gửi cho Phó Dĩ Hành một biểu tượng cảm xúc hình con mèo vẫy tay.
Vừa gửi đi chưa được bao lâu, anh đã trực tiếp gọi tới.
Giang Tầm sửng sốt, vô thức lật màn hình điện thoại sang chỗ khác, nói với Tần Dĩnh Xuyên: “Xin lỗi đàn anh, em nhận điện thoại chút đã.”
Tần Dĩnh Xuyên gật đầu, mặt không đổi sắc nói: “Vậy anh xuống dưới trước chờ em.”
“Được.”
Chờ Tần Dĩnh Xuyên đi vào thang máy, cô mới bắt máy.
Giọng nói trêu chọc của Phó Dĩ Hành truyền đến: “Thế nào rồi, Giang tổng? OK rồi chứ?”
Cách gọi này khiến mặt Giang Tầm không khỏi nóng lên, cô lập tức phản bác: “Không được xưng hô như vậy!”
Phó Dĩ Hành: “Ồ, vậy hóa ra em vẫn thích tôi gọi em là phu nhân.”
“Này, đủ rồi nha.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ.
Giang Tầm hít sâu vài hơi, lấy bình tĩnh nói: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”
Giọng nói Phó Dĩ Hành mang theo ý cười: “Nếu muốn cảm ơn thì buổi tối em đích thân đến nhà tôi cảm ơn đi.”
Tay nắm điện thoại của Giang Tầm thoáng cứng đờ, sau đó lại nghe anh nói: “Hoặc là tối nay mời tôi đi ăn cơm.”
Giang Tầm trả lời không chút do dự: “Được, tôi sẽ đặt nhà hàng rồi gửi địa chỉ cho anh.”
Cô đáp lại rất nhanh như sợ anh phản bác, nói xong liền tắt máy. Từ tốc độ nói chuyện có thể nghe ra vẻ ngượng ngùng của cô.
Phó Dĩ Hành khẽ cười một tiếng, xoa nhẹ lông mày, cất điện thoại đi.
“Phó tổng.”
Từ Minh Ngạn đi vào văn phòng, đứng trước bàn làm việc đẩy một lá thư mời tới: “Tập đoàn Chu thị gửi thư mời đính hôn đến. Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào tháng sau, có cần phải sắp xếp vào lịch trình không? ”
Phó Dĩ Hành cầm lấy thư mời, nhìn xuống phần tên người mời ——
Ra khỏi tòa nhà, Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên đề nghị: “Tiểu Tầm, tối nay chúng ta đi ăn bữa cơm để chúc mừng nhé?”
Giang Tầm ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Xin lỗi đàn anh, tối nay em có hẹn với bạn rồi.” Sợ anh ấy hiểu lầm, cô lại giải thích: “Chính là người bạn giúp em sửa BP hôm qua, em tính mời anh ấy đi ăn để cảm ơn.”
“Không sao, đây là điều nên làm.” Tần Dĩnh Xuyên cười nói: “Vậy lần sau có cơ hội mình lại đi ăn cơm.”
Giang Tầm cũng mỉm cười gật đầu: “Được.”
Thời gian vẫn còn sớm, họ bắt xe trở lại công ty mới.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Giang Tầm đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng Đào Nhiên, gần tập đoàn Quân Trạch.
Cô gửi địa chỉ và số phòng cho Phó Dĩ Hành, sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.
Chớp mắt đã đến tối.
Giang Tầm thu dọn đồ đạc, đứng dậy ra về. Nhưng vừa mới ra khỏi khuôn viên công ty, cô đã nhận được tin nhắn của Phó Dĩ Hành.
Mặt người dạ thú:【Em đang ở đâu?】
Giang Tầm đứng ở ven đường trả lời:【Tôi vừa tan làm, đang định bắt xe qua đó.】
Mặt người dạ thú:【Gửi định vị cho tôi.】
Giang Tầm có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gửi định vị cho anh.
Mặt người dạ thú:【 Chờ đó, đứng im tại chỗ đừng di chuyển.】
Giang Tầm đứng bên đường, vài phút sau, một chiếc Bentley màu đen dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Phó Dĩ Hành nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lên xe đi.”
Giang Tầm nhìn xung quanh một lượt rồi dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào trong xe.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Sau khi đóng cửa xe, cô vừa kéo dây an toàn xuống vừa nhìn người bên cạnh, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Phó Dĩ Hành nói: “Tôi có một hội thảo ở bên đây, nghĩ em cũng ở gần đây nên tiện đường ghé qua.”
Ánh mắt Giang Tầm có chút hoài nghi, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.
Xe nhanh chóng đến nơi.
“Để tôi vào trước xem tình hình thế nào.”
Vừa dừng xe, Giang Tầm buông xuống một câu rồi vội vãn chạy vào nhà hàng.
Tay Phó Dĩ Hành vắt trên cửa xe, nhìn theo bóng cô, bất chợt cười một tiếng.
Bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ đi đến chào đón, mặt mày tươi cười: “Kính chào quý khách, xin hỏi cô đã đặt bàn chưa ạ?”
Giang Tầm nói: “Giữa trưa tôi có đặt phòng trước rồi, phòng 8A.”
“Mời qua bên này.”
Lúc đi ngang qua đại sảnh, đột nhiên Giang Tầm bắt gặp vài hình bóng quen thuộc ——
Ở một chiếc bàn trong góc, Tô Khả Lam và Nhan Phương Phỉ đang ngồi đó, bên cạnh còn một người đàn ông trẻ tuổi, mặc vest đeo kính đen, khí chất thư sinh, nhưng nhìn rất lạ mắt.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, nhưng gần như chưa ai động tới. Ba người vừa nói vừa cười rất hứng thú, không hề chú ý tới cô.
Giang Tầm cũng không muốn dính líu đến những người này quá nhiều, cô dời mắt đi theo nhân viên phục vụ vào phòng.
Chỉ trong chốc lát, Phó Dĩ Hành cũng tiến vào.
Sau khi ngồi xuống, Phó Dĩ Hành cầm thực đơn lên lật xem: “Em muốn ăn gì?”
Giang Tầm nói: “Hôm nay tôi mời, anh chọn đi.”
Phó Dĩ Hành cũng không từ chối, anh gọi nhân viên phục vụ tới, chọn vài món nhưng đều là món cô thích ăn.
Giang Tầm có chút kinh ngạc: “Sao anh không chọn món mình thích ăn?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Phu nhân thích thì tôi cũng thích.”
Sắc mặt Giang Tầm hơi cứng lại, đành phải nói sang chuyện khác: “Nhắc mới nhớ, anh có thể đổi hình đại diện WeChat được không? Phó tổng?”
“Vì sao phải đổi? Đáng yêu mà, đúng không?” Phó Dĩ Hành nhếch miệng cười, dùng giọng điệu tương tự trả lời cô: “Giang tổng?”
“…”
Giang Tầm không còn lời gì để nói.
Vừa đúng lúc, thức ăn của bọn họ được mang lên.
Mặt Giang Tầm ửng đỏ, hừ nhẹ một tiếng, thúc giục: “Mau ăn cơm đi, Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, cầm đũa lên, không nói gì.
Bữa ăn diễn ra khá yên bình.
Ăn xong, Giang Tầm vào nhà vệ sinh.
Vừa định ra ngoài thì ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc. Cô vội vàng lùi vào phòng kế bên, khóa cửa lại.
Cửa đẩy ra, Tô Khả Lam vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.
“Alo, giám đốc Lương?” Cô ta cười hỏi: “Vâng, là tôi, tôi đang ăn cơm với bạn bè, có chuyện gì sao?”
Tiếng giày cao gót đột nhiên dừng lại, giọng điệu Tô Khả Lam trở nên bén nhọn.
“Ông nói cái gì?!”
Cô ta có chút khó tin: “Chuyện này, làm sao có thể như vậy?”
Có vẻ vì quá mức kích động, cô ta vô ý ấn bật loa ngoài.
Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức được khuếch đại lên mấy lần, vang vọng trong nhà vệ sinh.
“Xin lỗi, giám đốc Tô, tôi không ngờ Tôn tổng lại đột ngột can thiệp vào chuyện này. Cô biết đấy, từ trước đến nay Tôn tổng luôn là cấp trên của chúng tôi. Ông ấy đã quyết định việc đầu tư vào Truyền thông Nghịch Phong, tôi cũng không thể làm gì được. Thực sự xin lỗi… ”
Tô Khả Lan sốt ruột nói: “Không được, bây giờ ông nói xin lỗi thì có ích gì? Những thứ tôi tặng cho ông —— Tóm lại, ông mau nghĩ cách đi ——” Đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút tút, “Alo? Alo? giám đốc Lương, giám đốc Lương?”
Tô Khả Lam tức giận tắt điện thoại, hung hăng đá lên cửa. Vài giây sau, cô ta hùng hổ cất bước rời khỏi nhà vệ sinh.
Trốn sau bức tường, Giang Tầm khẽ nhếch khóe miệng, lặng lẽ nở một nụ cười.
***
Ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Tầm thuận đường đến quầy tính tiền.
Khi trở lại phòng, cô bỗng nhận được điện thoại của Tần Dĩnh Xuyên.
“Đàn anh, có chuyện gì sao?”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Tiểu Tầm, USB của em rơi ở chỗ anh này, bây giờ em đang ở đâu? Anh mang đến cho em.”
Giang Tầm sửng sốt: “Không cần đâu, như vậy thì phiền anh lắm. Cái USB này cũng không quan trọng mấy, ngày mai anh đưa cho em cũng được, không cần phải đưa liền bây giờ đâu.”
Tần Dĩnh Xuyên kiên trì: “Không sao, dù sao bây giờ anh cũng không bận gì.”
Giang Tầm khéo léo nói: “Em đang ở nhà hàng Đào Nhiên gần quảng trường Minh Giai, sợ đàn anh không tiện đường ấy chứ.”
Tần Dĩnh Xuyên cười nói: “Trùng hợp vậy. Bây giờ anh cũng đang ở gần quảng trường Minh Giai, tầm mười lăm phút nữa sẽ đến nơi.”
Đột nhiên Giang Tầm cảm thấy hối hận vì đã nói cho anh ấy biết tên nhà hàng.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua Phó Dĩ Hành, đành phải nói: “Được rồi, em sẽ đứng bên lề đường ngoài nhà hàng đợi anh.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Giang Tầm vẫn có chút nghi hoặc.
Vì sao đàn anh lại kiên trì muốn đến đây đưa USB?
Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.
Giang Tầm thu hồi suy nghĩ, dặn dò: “Tôi ra ngoài một chút, anh ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung đấy nhé.”
Phó Dĩ Hành không nói gì.
Giang Tầm đẩy cửa phòng bao rồi bước ra ngoài, khi đi ngang qua đại sảnh, cô vô thức liếc mắt nhìn chiếc bàn trong góc, khách ở bàn Tô Khả Lam đã thay đổi.
Ba người họ đã rời đi.
Cô thu hồi tầm mắt, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Cách mười lăm phút đã hẹn vẫn còn sớm, Giang Tấn dừng lại bên đường, đợi Tần Dĩnh Xuyên.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cô quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Sao anh cũng đi theo ra đây?”
Phó Dĩ Hành im lặng nhìn cô, ánh mắt vừa chăm chú và thâm trầm. Anh không nói gì, đột nhiên duỗi tay ôm lấy cô.
Giang Tầm ngẩn ra: “Phó Dĩ Hành, anh làm sao vậy?”
Giọng anh hơi khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Tôi hơi mệt, để tôi ôm một lát.”
Giang Tầm sực nhớ tới chuyện cả đêm qua anh thức trắng để sửa BP giúp cô, sáng ra còn phải tiếp tục công việc. Cô nhất thời mềm lòng, cũng để mặc cho anh ôm.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những bóng cây lao xao dưới ánh đèn đường.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Vòng tay của anh rất ấm áp, không biết suy nghĩ phát ra từ đâu, cô do dự đưa tay ra, ôm lấy anh.
Phó Dĩ Hành khẽ nhướng mắt, phía đối diện bên kia đường, dưới ánh đèn mờ nhạt yên tĩnh, ẩn trong đó là hình bóng của Tần Dĩnh Xuyên. Anh và Tần Dĩnh Xuyên cùng nhau đối mắt, khóe miệng đặt trên vai Giang Tầm khẽ cong lên.