Ngọt Ngào Em Trao

Chương 61



Âm thanh ngoài cửa phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng họp.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đi vào, vẻ mặt trầm ổn.

“Triệu tổng?” Giám đốc Hoàng vội vàng đứng lên nghênh đón, cười xòa hỏi: “Sao, sao ông lại tới đây?”

Triệu tổng xoay đầu nhìn ông ta, hỏi với giọng nghiêm túc: “Vừa rồi tôi nghe người khác nói ông đuổi một nhân viên nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Giám đốc Hoàng nở nụ cười nịnh nọt: “Triệu tổng, đây cũng không phải là chuyện gì ghê gớm…”

“Quả thật không phải chuyện gì ghê gớm.” Giang Tầm ung dung đứng lên, mỉm cười nói: “Chào Triệu tổng, tôi là Giang Tầm, CEO của Truyền thông Nghịch Phong. Chuyện vừa rồi tôi vẫn đang thương lượng giải quyết trong hòa bình với giám đốc Hoàng, nhưng vẫn chưa bàn xong điều kiện.”

Giám đốc Hoàng gật đầu không ngừng: “Đúng đúng, chính là như vậy.”

Nhưng không ngờ Giang Tầm lại nói tiếp sang chuyện khác: “Có điều, người yêu của tôi vừa hay lại làm việc ở Tập đoàn Quân Trạch, vị giám đốc Hoàng này nói nếu tôi không đồng ý với điều kiện ông ta đưa ra thì ông ta sẽ đuổi người yêu tôi.”

“Mà giám đốc Tô lại nói sau khi người yêu tôi bị đuổi có thể còn bị các công ty, tập đoàn lớn cho vào danh sách đen, sẽ không tìm được việc làm nữa.”

Cô quay về phía giám đốc Hoàng với vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi nói: “Nhưng tôi đã suy nghĩ rất kỹ, điều kiện như vậy tôi không thể nào chấp nhận được.”

“Giám đốc Hoàng, nếu ông vẫn giữ quan điểm muốn đuổi người yêu tôi, vậy cũng không sao. Cùng lắm thì sau này tôi bán xe bán nhà nuôi anh ấy thôi.”

Triệu tổng có chút sửng sốt, đang định nói gì đó thì đột nhiên có một tiếng cười khẽ vang lên: “Không biết người yêu của Giang tổng là ai trong tập đoàn chúng tôi vậy nhỉ?”

Căn phòng lập tức yên tĩnh không chút tiếng động.

Động tác của Giang Tầm cứng đờ, tim đập lệch một nhịp.

Trương Viên Viên nhìn ra cửa, bỗng che miệng lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Giọng nói này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi không cần ngẩng đầu cô cũng biết là ai.

Phó Dĩ Hành sải bước đi vào phòng họp, đi cùng anh còn có quản lý của các phòng trong bất động sản Quân Trạch.

Giang Tầm từ từ ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của anh, cười nói: “Người yêu của tôi hả? Không phải Phó tổng cũng biết rồi sao? Tôi nhớ hôm qua chúng ta mới gặp mà.”

Phó Dĩ Hành ý vị sâu xa nhìn cô, ngừng lại mấy giây mới tiếp lời: “Không sai, ngày hôm qua quả thật có gặp một lần.”

Giám đốc Hoàng vội vàng phản ứng, lật đật chạy tới, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ: “Chào Phó tổng! Thật không ngờ Phó tổng cũng tới.” Ông ta xoa xoa tay, cười xòa: “Hôm nay anh tới chỗ chúng tôi khảo sát sao?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn ông ta một cái, trả lời với thái độ lạnh nhạt: “Ông là ai?”

Giám đốc Hoàng hơi sững sờ, vội vàng tự giới thiệu mình: “Phó tổng, tôi là giám đốc bộ công trình của bất động sản Quân Trạch, Hoàng Vu Hà.”

Phó Dĩ Hành lại liếc về phía Tô Khả Lam: “Vậy cô ta?”

Tô Khả Lam hơi trố mắt, mới nở nụ cười miễn cưỡng: “Phó tổng, tôi, tôi là Tô Khả Lam, giám đốc đầu tư của công ty Đầu tư Hạo Phong, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi mà, anh không nhớ sao?”

“Cho nên, giám đốc Tô của công ty Đầu tư Hạo Phong này, cô cũng không phải là nhân viên quản lý của công ty chúng tôi mà lại nói muốn đuổi nhân viên của tôi ngay trước mặt tôi, chuyện này có chỗ không đúng nhỉ?” Giọng Phó Dĩ Hành vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại mang theo sự áp bức và uy hiếp vô hình.

Khuôn mặt Tô Khả Lam đầy vẻ khẩn trương: “Phó tổng, anh nghe tôi giải thích đã, tôi chỉ đùa với cô Giang một chút thôi, không có ý khác.”

“Đùa?” Ánh mắt Phó Dĩ Hành chuyển sang giám đốc Hoàng, hỏi: “Vậy ông thì sao, giám đốc Hoàng, ông cũng đùa sao?”

“Phó tổng, Triệu tổng, mọi người nghe tôi giải thích đã.”

Giám đốc Hoàng nhìn hai người, vội nói: “Tôi đương nhiên không đùa, tôi nói muốn đuổi nhưng cũng không phải có ân oán cá nhân gì, mà là…”

Phó Dĩ Hành hỏi: “Mà là cái gì?”

Giám đốc Hoàng đảo mắt lên giọng: “Mà là thái độ làm việc của tên nhân viên này rất kém, luôn lười biếng trong thời gian làm việc khiến cho tiến độ công trình luôn chậm trễ, bị nói nhiều lần nhưng vẫn làm theo ý mình, thái độ đối với cấp trên vô cùng tệ. Gần đây còn bị đồng nghiệp khiếu nại tay chân không sạch sẽ, thậm chí còn nhận tiền hoa hồng riêng, việc làm của nhân viên này trái với đạo đức nghề nghiệp, còn có rất nhiều lần không tuân theo điều lệ quy chế của công ty, cho nên tôi mới quyết định sa thải anh ta!”

Nói xong ông ta còn bổ sung: “Đúng lúc hôm nay lại biết được mối quan hệ của cô Giang với tên nhân viên này nên mới thuận tiện báo cho cô ấy biết, không ngờ lại bị hiểu lầm.”

Giang Tầm đối diện với ánh mắt của Phó Dĩ Hành, trong mắt là thấp thoáng ý cười.

Ánh mắt Phó Dĩ Hành hơi trầm xuống, anh tỉnh bơ dời tầm mắt, lập lại từng câu từng chữ: “Thái độ làm việc kém? Lười biếng trong giờ làm việc? Tay chân không sạch sẽ?”

Anh mỉm cười khó hiểu.

Giám đốc Hoàng âm thầm run lên, hấp tấp nói: “Phó tổng, tôi nói đều là sự thật, đây… Có gì không đúng sao?”

“Sự thật?” Giọng Phó Dĩ Hành không chút gợn sóng: “Vậy thì ghi chép nói chuyện nhắc nhở và ghi chép thông báo không tuân theo kỷ luật đâu? Lấy ra xem một chút.”

Giám đốc Hoàng lau mồ hôi, khẩn trương nói: “Cái này, cái này… Phó tổng, đều là tôi tìm anh ta nói chuyện riêng…”

Phó Dĩ Hành cười lạnh một tiếng: “Vậy là không có.”

Anh nhìn về phía Triệu tổng sau lưng: “Triệu tổng, chỗ các ông xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại không biết giám đốc Hoàng đây có thể tùy ý quyết định việc đi hay ở của một nhân viên mà không dựa theo điều lệ quy chế của công ty thế?”

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Triệu tổng toát mồ hôi lạnh: “Xin lỗi Phó tổng, là tôi không làm tròn bổn phận. Hôm nay tôi sẽ triệu tập quản lý các phòng của công ty mở một cuộc họp, phổ biến lại điều lệ quy chế của công ty một lần nữa.”

Giám đốc Hoàng chậm chạp phản ứng lại, định giải thích: “Phó tổng, tôi…”

Phó Dĩ Hành cắt lời: “Không nói chuyện này nữa.”

Anh thoáng ngước mắt, tầm mắt lại lần nữa dừng trên người của giám đốc Hoàng: “Giám đốc Hoàng, ông có biết hôm nay tôi tới đây là muốn làm gì không?”

Giám đốc Hoàng cúi người, gật đầu nói: “Phó tổng, bất kể anh muốn làm gì thì chỉ cần anh dặn dò, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa cho anh.”

Phó Dĩ Hành cười khẽ: “Vậy nếu như tôi muốn đuổi ông thì sao?”

“Được, được, tôi lập tức…”

Giám đốc Hoàng hơi khựng lại, nụ cười trên mặt cũng gần như biến mất ngay lập tức.

Ông ta khó mà tin được: “Phó tổng, tôi, tôi đã làm gì sai?”

Phó Dĩ Hành cong môi cười châm chọc một tiếng: “Giám đốc Hoàng, ông luôn miệng nói đến quy định của công ty, vậy chính ông có từng tuân thủ chưa?”

Giám đốc Hoàng siết chặt nắm đấm, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Phó tổng, tôi không hiểu ý của anh…”

Phó Dĩ Hành hỏi: “Hạng mục cảng biển Minh Châu là ông phụ trách sao?”

“Vâng, là tôi.” Giám đốc Hoàng hơi sửng sốt.

Anh mắt Phó Dĩ Hành đầy vẻ sắc bén: “Vậy ông biết rõ hạng mục cảng biển Minh Châu có vấn đề, tại sao còn muốn nhận nó?”

Giám đốc Hoàng đột nhiên cứng người, ánh mắt dại ra: “Là bởi vì vị trí địa lý của chung cư đó vốn có rất nhiều ưu thế, cá nhân tôi cho là tiềm lực phát triển hạng mục này rất lớn. Người xưa có câu ‘Phú quý hiểm trung cầu*’, chờ sau này xây xong, nói không chừng sẽ…”

*Tìm kiếm sự giàu sang ở nơi nguy hiểm.

“Vậy sao? Phú quý hiểm trung cầu? ‘Phú quý’ mà giám đốc Hoàng nói đến là gần ba triệu tiền hoa hồng đó sao?”

Phó Dĩ Hành hờ hững cắt ngang, sau đó ném một xấp tài liệu đến trước mặt ông ta.

Tài liệu rơi “Bộp” xuống bàn họp, tiếng động vang vọng khắp cả căn phòng.

Đáy lòng giám đốc Hoàng chùng xuống, cả người run một cái: “Phó tổng, đây, đây là cái gì?”

Phó Dĩ Hành cười cười nói: “Ông có thể xem thử.”

Giám đốc Hoàng vội vàng giơ tay mở xấp tài liệu kia ra, càng xem cơ thể ông ta càng run lên dữ dội.

“Cái này, những thứ này, sao có thể…”

Hai tay ông ta run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Dĩ Hành, há to miệng, không nói được tiếng nào.

Phó Dĩ Hành đón lấy ánh mắt khiếp sợ của ông ta, hờ hững nói: “Nể tình ông nhiều năm qua vất vả vì công ty, tôi cho ông một ngày, chủ động xin thôi việc với bộ phận nhân sự, nếu không đừng trách tôi làm theo quy định.”

Giám đốc Hoàng ngã ngồi dưới đất, hai mắt ngây dại.

Phó Dĩ Hành nói tiếp: “Hạng mục cảng biển Minh Châu, bất động sản Quân Trạch sẽ rút vốn vô điều kiện.”

Tô Khả Lam chợt lấy lại tinh thần, cuống cuồng nói: “Không phải, Phó tổng chuyện này…”

Phó Dĩ Hành không để ý đến cô ta mà nhìn về phía Giang Tầm: “Thỏa thuận mở rộng phục vụ hạng mục cảng biển Minh Châu trước đây sẽ hủy bỏ, còn tiền vi phạm thì sẽ bồi thường theo hợp đồng lúc đầu.” Anh hơi nhếch mi: “Giang tổng, như vậy không thành vấn đề chứ?”

Giang Tầm khẽ mỉm cười: “Nếu Phó tổng đã cam kết, đương nhiên tôi cũng không thành vấn đề.”

Tô Khả Lam bước nhanh tới, lòng như lửa đốt: “Phó tổng, tại sao anh lại rút vốn? Vậy hạng mục cảng biển Minh Châu…”

Triệu tổng ngăn cô ta lại kịp thời, lịch nói nói: “Giám đốc Tô này, chút nữa chúng tôi còn mở một cuộc họp nội bộ quan trọng, không tiện có người ngoài góp mặt. Nếu đã không có chuyện gì thì mời cô rời đi.”

“Trợ lý Lương, tiễn khách.” Sau đó ông ta nháy mắt với trợ lý phía sau.

“Giám đốc Tô, mời bên này.”

Vị trợ lý kia lập tức đi tới, mỉm cười làm động tác mời.

Tô Khả Lam không cam lòng cắn môi, đứng im tại chỗ mấy giây mới cầm lấy cái túi trên ghế lên, gần như chạy mất dạng.

Chờ cô ta đi khỏi, Triệu tổng lại xin phép với Phó Dĩ Hành: “Vậy Phó tổng, chút nữa …”

“Mọi người tới phòng họp lớn chuẩn bị trước đi, tôi có chút việc phải xử lý.”

Phó Dĩ Hành lạnh giọng phân phó, lại nhìn về phía Giang Tầm.

“Giang tổng, có thể chậm trễ một chút thời gian của cô không? Tôi có chút chuyện khác muốn tìm cô thương lượng một chút.”

Giọng của anh không khác vừa rồi là mấy, giống như thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô.

“Được.” Giang Tầm hơi do dự, quay đầu nhìn về phía Trương Viên Viên, nhỏ giọng nói: “Viên Viên, cô ở đây chờ tôi một chút.”

Trương Viên Viên còn chìm đắm trong vở kịch hay mới vừa rồi, cô gọi một tiếng này mới làm cho cô ấy lấy lại tinh thần.

Cô ấy gật đầu một cái thật mạnh: “Giang tổng, cô đi đi, tôi ở đây trông túi giúp cô.”

Giang Tầm đi theo Phó Dĩ Hành vào một phòng họp nhỏ bên cạnh, nhìn anh đóng cửa lại.

Giang Tầm hỏi: “Phó tổng, anh tìm em là muốn nói gì?”

Phó Dĩ Hành xoay người, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn chằm chằm vào cô.

Giang Tầm bị anh nhìn thì cả người không được tự nhiên, vô thức tránh né ánh mắt anh: “Phó Dĩ Hành, anh… sao thế? Nhìn em như vậy làm gì? Trên mặt em dính nhọ sao?”

“Nếu anh bị đuổi, em sẽ bán xe bán nhà nuôi anh sao?” Ánh mắt Phó Dĩ Hành sâu thẳm, anh lặp lại những lời cô nói vừa rồi, giọng điệu lại hơi nghiền ngẫm: “Thì ra phu nhân có suy nghĩ như vậy, anh thật sự… rất cảm động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.