Lời này nói ra thật nhẹ nhàng, tựa như một cọng lông chim nhè nhẹ phất qua tai.
Không để lại chút dấu vết nào nhưng lại đủ làm nhiễu loạn lòng người.
Giang Tầm mờ mịt mấy giây mới phản ứng lại: “Anh mới vừa… nói cái gì? Con cái gì?”
Phó Dĩ Hành nhắc lại: “Chúng ta sinh em bé đi, em thấy sao?”
Mặt cô đỏ ửng, tay chân hơi luống cuống: “Sao… Sao lại đột ngột như vậy…”
Anh nói: “Chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, chúng ta sẽ bồi dưỡng nó từ nhỏ, sớm giao lại công ty và tập đoàn vào trong tay nó. Sau đó chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới giống như ba mẹ.”
Giang Tầm:???
“Phó tổng, bộ anh muốn biến con mình trở thành người công cụ(1) sao?” Cô nhịn không được hỏi.
(1)Người công cụ hay con người công cụ là thuật ngữ trong ngành giáo dục ý chỉ những người không có hoặc có rất ít bản sắc cá nhân, được coi như một bộ phận nhỏ bé trong cả một hệ thống lớn, hướng đến một mục tiêu lớn.
“Sao có thể vậy chứ?” Phó Dĩ Hành thề thốt phủ nhận.
Cô rất hoài nghi Phó Dĩ Hành đã có âm mưu từ lâu, nhưng cô không có chứng cứ.
Giang Tầm suy nghĩ một chút, lại không kìm được hỏi: “Nhỡ đâu sau này con không thông minh như anh, vậy phải làm thế nào?”
Phó Dĩ Hành nhướn mày: “Vậy thì sinh thêm mấy đứa!”
“Thế nhưng…”
Không đúng không đúng, vấn đề này vẫn chưa xem bát tự mà cô đã lo lắng đến chuyện sau này làm gì chứ?
“Anh đột nhiên nói với em chuyện như vậy. Em… em có chút…” Đầu óc Giang Tầm hỗn loạn, nhất thời nói năng lộn xộn: “Cho dù anh nói như vậy, em cũng… lúc này đột ngột như vậy, em cũng không biết…”
“Dù sao em cũng cần thời gian suy xét! Suy cho cùng thì chuyện này cũng rất nghiêm túc, nhất định phải thận trọng.”
Cô hơi đỏ mặt, đưa mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Hơn nữa, em… còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Phó Dĩ Hành không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, anh không nhịn được khẽ cười.
“Anh cười cái gì?”
Giang Tầm xấu hổ, lúng túng kéo tay áo anh một cái.
“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta nhanh vào trong thôi.”
Thở ra một làn khói trắng, Giang Tầm mặc kệ anh, dẫm lên tuyết mà chạy vào trong nhà.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành dịu dàng nhìn cô chạy vào trong nhà. Anh nhàn nhạt nở một nụ cười, cất bước đi theo.
Bọn họ ăn xong bữa cơm với Phó Minh Kiến và bà Lâm rồi mới ra về.
Trở lại chung cư, Giang Tầm tắm rửa xong thì đi thẳng vào phòng.
Cô nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, cố gắng loại bỏ đề tài mới vừa rồi ra khỏi đầu.
Nhưng không biết thế nào, trong đầu cô toàn là lời Phó Dĩ Hành nói.
Mãi cho đến khi người nói những lời kia cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong lòng.
Giang Tầm đột nhiên tỉnh táo lại, cảnh giác co về phía sau: “Anh muốn làm gì?”
Phó Dĩ Hành chặn cô ở đầu giường, kéo áo sơ mi của cô ra, nghiêm túc nói.
“Đêm muộn rồi, muốn ăn thịt mèo.”
Lưng Giang Tầm tựa lên đầu giường, cả người căng thẳng: “Không phải đã nói là em cần thời gian cân nhắc mà.”
“Cân nhắc và ăn thịt mèo là hai việc khác nhau. Buổi trưa đã nói rồi mà, mèo phải giữ lại buổi tối ăn.”
“Ai đồng ý với anh chứ… ưm.”
Anh hôn lên người cô khiến thân thể Giang Tầm rơi vào trạng thái căng thẳng.
Có lẽ do quá căng thẳng, cô không thể nào buông lỏng được.
Cô không buông lỏng, Phó Dĩ Hành cũng khó chịu.
Anh cố gắng nhẫn nại, giọng cực kỳ khàn khàn: “Đừng căng thẳng. Em cứ như bình thường đi, tiếp theo giao cho anh là được.”
“Em biết, nhưng mà…”
Phó Dĩ Hành dứt khoát ôm cô ngồi thẳng dậy: “Hình như lâu rồi không kiểm tra từ ngữ chuyên ngành của em.”
“Lúc này nhắc tới từ ngữ chuyên ngành làm gì chứ?”
Tên đã trên dây, cái tư thế này cũng thực sự khó chịu, Giang Tầm vô thức ôm chặt hông của anh, để cho mình không xuống thêm nữa.
Phó Dĩ Hành khẽ hôn lên khóe môi cô, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Ngoan! Nói cho anh biết, mã hóa nói như thế nào?”
“Ưm… Encoding.”
Phó Dĩ Hành: “Chính xác, vậy giải mã thì sao?”
Giang Tầm đổi sang bám vào bờ vai của anh, thở hổn hển: “Decoding.”
“Nguồn?”
“Source.”
“Tin tức dư thừa thì sao?”
“Redundancy.”
…
Phó Dĩ Hành liên tiếp hỏi cô mấy từ ngữ chuyên ngành, sau cùng anh kề gần bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, em yêu anh nói như thế nào?”
Giang Tầm trong lúc hỗn loạn, hoàn toàn không ý thức được anh hỏi cái gì, vô thức thốt ra: “I love y…”
Âm thanh khựng lại, cô bỗng ý thức được chỗ không đúng.
Thế nhưng, anh đã cúi đầu hôn lên môi cô. Âm thanh của cô hoàn toàn bị cuốn vào trong miệng, biến mất triệt để.
Anh đặt môi mình trên môi cô, giọng nói trầm thấp.
“Anh cũng yêu em.”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
***
Qua hết tết Nguyên Đán ở nước M, Giang Tầm và Phó Dĩ Hành khởi hành về nước.
Ba ngày nghỉ Nguyên Đán, hơn nữa lần này thời gian Giang Tầm “Đi công tác” hơi dài, công ty tồn đọng không ít công việc.
Sau khi về nước, Giang Tầm lại bắt đầu bận rộn với công việc.
Nhưng mà ngày đầu tiên nghỉ Nguyên Đán, dưới sự chỉ đạo từ xa của Giang Tầm, một tập mới nhất của <Chó tiếp thị cũng có mùa xuân> cũng được trình chiếu.
Nội dung tập mới nhất là “Chó tiếp thị và thực tập sinh”.
Sau ngày nghỉ Nguyên Đán, Tiểu Tiêu vừa trở lại công ty đã nhận được thông báo của ông chủ.
Ông chủ nói: “Mấy ngày nữa có thực tập sinh sẽ tới công ty thực tập, cậu hướng dẫn người mới một chút.”
“Tuân mệnh! Ông chủ!”
Ông chủ đi rồi, trong lòng Tiểu Tiêu mừng rỡ đến nở hoa: Quá tốt rồi, bị ông chủ ức hiếp lâu như vậy, cuối cùng cũng có thực tập sinh đến để anh bắt nạt, cuối cùng anh cũng có thể xoay người làm chủ rồi, khà khà.
Ngày thứ hai, Tiểu Tiêu trở lại công ty, nhìn một thanh niên đội mũ xuất hiện ở phòng làm việc.
Anh ta lập tức gọi người trẻ tuổi kia lại: “Này, này! Cậu chính là thực tập sinh mới tới à?”
“Cậu tới vừa đúng lúc, làm hết những việc này cho tôi trước đi.”
“À, phải rồi! Buổi trưa đặt cơm cho tôi, còn có…”
Tiểu Tiêu ngồi xuống ghế, tiêu sái bố trí một đống nhiệm vụ vô lý.
Thanh niên vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Cậu còn ngây ra đó làm cái gì? Thân là thực tập sinh thì phải có dáng vẻ của thực tập sinh, còn không nhanh chân đi làm việc đi? Còn nữa, nhớ phải cung kính với tiền bối một chút.”
Thanh niên liếc nhìn anh ta một cái, không nói câu gì, đi làm theo lời anh ta.
Vị thực tập sinh này chịu mệt nhọc liên tiếp vài ngày, Tiểu Tiêu đều nằm ở trong phòng làm việc tìm tòi chơi game, làm ông chủ vung tay rất tiêu sái.
Trong lòng anh ta thầm nói, cậu thực tập sinh này thực sự quá có ích.
Mãi đến vài ngày sau, ông chủ dẫn một cô gái đeo kính tới giới thiệu cho Tiểu Tiêu.
“Tiểu Tiêu, đây là thực tập sinh mới tới.”
“Cái gì? Không phải thực tập sinh đã sớm đến rồi à?” Tiểu Tiêu có chút kinh ngạc, nhìn về phía thanh niên đang đứng trước máy in.
Ông chủ cũng phát hiện ra anh ta, nhất thời kinh ngạc: “Ô, sao ngài tới cũng không nói cho tôi biết một tiếng?”
Tiểu Tiêu nhìn dáng vẻ ông chủ vẫn luôn cung kính, trong lòng có dự cảm không tốt: “Ông chủ, vị này là?”
Ông chủ nói: “Vị này chính là con trai chủ tịch hội đồng quản trị của chúng ta.”
Tiểu Tiêu nhìn người thanh niên, thấy trời đất quay cuồng: Xong đời rồi.
Thật là không thể nhìn người từ vẻ bề ngoài.
Tập này đến đây kết thúc.
Phần cuối để lại sự hồi hộp, cực kỳ ý vị sâu xa.
Vị con trai của chủ tịch hội đồng quản trị này, tất nhiên là do Giang Nhuy đảm nhiệm vai khách mời.
Sau khi phát một tập, Giang Tầm đăng lên Weibo của công ty.
Không nghĩ tới một hành động nhỏ này lại làm cho cô nghiễm nhiên leo lên hotsearch.
【Á á á, phu nhân tổng tài rốt cục đăng Weibo mới rồi!!】
【Thật không ngờ, bây giờ xác suất nhìn thấy tình hình gần đây của Em Trai phu nhân tổng tài còn cao hơn ở bên Weibo Em Trai nữa.】
【Tôi hoài nghi phu nhân tổng tài đang có ẩn ý với chúng ta, thế nhưng tôi không có chứng cứ.】
【Có nội hàm hết đấy, cảm ơn.】
【Trải qua vài lần được dạy dỗ, sau này ăn dưa thực sự phải cảnh giác cao độ, đừng tùy tiện đứng về bên nào hết, ai biết được liệu có bị vả mặt hay không 🙂 】
Không sai, từ lần trước sau khi tập đoàn Quân Trạch tiến hành làm sáng tỏ, Giang Tầm lại có thêm một biệt danh “Phu nhân tổng tài”.
Biệt danh này thật ra xuất phát từ một bài đăng trên Weibo của Phó Dĩ Hành…
Phó Dĩ Hành V: Đã kết hôn. Trừ một người duy nhất, xin các vị không nên gọi tôi là chồng, phu nhân nhà tôi sẽ không vui.
Lần trước sau khi làm sáng tỏ chuyện này, cô đúng là không để ý chuyện anh đăng Weibo.
Lúc Giang Tầm kéo tới Weibo này, không nhịn được hỏi Phó Dĩ Hành: “Em không vui lúc nào?”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười: “Là anh không vui.”
Cô biết mà.
Giang Tầm tiếp tục lướt xem dân mạng bình luận.
Ngay cả nhóm fans của cô – Trước đây, những người ái mộ đều gọi cô là “Tương Tương” “Tương Tương đại đại” “Đại đại”, thế nhưng hiện tại, họ cũng theo dân mạng cùng nhau gọi cô là “Phu nhân tổng tài”.
Càng không nghĩ tới cô và Phó Dĩ Hành lại còn có fans CP.
Mỗi ngày fans CP đều sẽ chạy đến Weibo của bọn họ cầu xin phát đường, còn có fans viết truyện đồng nhân về hai người, thậm chí còn tự mình tìm đường ăn từ những việc nhỏ không đáng kể trên Weibo của bọn họ.
Thật là làm người ta khó hiểu.
Cũng ví dụ như…
“Tôi phát hiện! Tổng tài luôn luôn like bài của phu nhân tổng tài đầu tiên, oa oa oa, thật ngọt, thật ngọt!”
Giang Tầm: “…” Phó Dĩ Hành like cho cô lúc nào?
Cô lướt Weibo của anh, phát hiện đúng là anh thường xuyên like Weibo của mình, mà thời gian đều là trước khi hai người chính thức qua lại với nhau.
Lẽ nào, Từ lâu trước đó anh đã… lặng lẽ chú ý đến cô?
Giang Tầm như có suy nghĩ.
“Tổng tài đại nhân đăng nhiều Weibo như vậy, hầu như tất cả đều có liên quan đến Phu nhân tổng tài, thực sự quá cưng chiều!”
Giang Tầm: “…”
Cho đến hiện tại, Phó Dĩ Hành đăng Weibo chưa được mười bài viết, tất cả đều là trích dẫn, xem như đúng là phần lớn đều là có liên quan với cô.
“Tôi đột nhiên phát hiện có phải ‘Tầm Tinh’ trong Vốn Tầm Tinh là tên ghép của Phu nhân tổng tài và tổng tài không? Các chị em, đây tuyệt đối là đường!”
Có anti trào phúng: “Chậc chậc, thật không nghĩ tới Phó Dĩ Hành thế mà biết sợ vợ, tên công ty còn phải đặt tên vợ ở phía trước.”
Fans lập tức phản kích: “Bạn thì biết cái gì? Đây là Tổng tài đại nhân cưng chiều vợ, vừa nhìn đã biết là đồ con trai hèn mọn không có người yêu!”
Còn có ngày đó, cô và Phó Dĩ Hành bị chụp ảnh ở bệnh viện…
“Phu nhân tổng tài ngã sấp xuống, ánh mắt tổng tài nhìn cô thật đau lòng.”
“Ngày đó còn có tuyết rơi, Tổng tài đại nhân lại đưa áo khoác của mình cho Phu nhân tổng tài rồi. Động tác anh ôm Phu nhân tổng tài thực sự rất dịu dàng!”
“Tổng tài đại nhân còn xưng hô phu nhân là ‘Duy nhất’, đôi này thật sự quá ngọt mà! Ai da, tôi ship cập bến được một CP rồi!”
Giang Tầm: “…”
Mấy tấm ảnh chụp kia đều chụp từ bên gò má, cũng không biết nhóm dân mạng làm thế nào nhìn ra “Ánh mắt dịu dàng”.
Giang Tầm nhìn chằm chằm phần bình luận ba giây, hoàn toàn từ bỏ việc tìm hiểu suy nghĩ của nhóm dân cư mạng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
***
Sau khi trở lại công ty, bận rộn hết chuyện video kịch ngắn, Giang Tầm tìm Tần Dĩnh Xuyên tiến hành bàn bạc một lần.
Nói đến tương lai phát triển của công ty, cô nhắc đến việc chuyển đổi công ty với Tần Dĩnh Xuyên.
Cô vốn tưởng rằng phải tốn miệng lưỡi thuyết phục Tần Dĩnh Xuyên một phen, nhưng không nghĩ tới anh ấy rất tán thành đề nghị của Phó Dĩ Hành.
Tần Dĩnh Xuyên thẳng thắn thừa nhận: “Trên phương diện thương mại này, ánh mắt cùng quyết sách của anh đúng là không bằng Phó Dĩ Hành.”
“Nếu người đầu tư đồng ý giúp đỡ chúng ta chuyển đổi nâng cấp, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt. Dù sao kinh nghiệm của người đầu tư phong phú hơn so với chúng ta, chúng ta cũng không cần mù quáng mò mẫm vấp phải trắc trở nữa.” Anh ấy lại bổ sung: “Đương nhiên, anh đây là đứng ở trên lập trường công ty mà suy tính.”
Thế là chuyện đã được quyết định.
Chuyện chuyển đổi công ty cứ như vậy được nêu ra hằng ngày.
Nói xong chuyện của công ty với Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm trở lại phòng làm việc.
Một năm mới đến rồi, công ty thống nhất là đổi lịch bàn mới cho nhân viên.
Giang Tầm cầm lấy lịch bàn mới trên bàn làm việc, ở phía trên viết ra nhiệm vụ phải hoàn thành sắp tới.
Lúc viết đến ngày 12 tháng 1, cô bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Bây giờ đã là tháng một rồi.
Nhắc mới nhớ sinh nhật Phó Dĩ Hành cũng sắp đến rồi.
Món quà cô chuẩn bị trước kia…
Giang Tầm nhìn lịch bàn trên tay, rơi vào trầm tư.
Mất tập trung như vậy một lúc thì có người gõ cửa.
“Giang tổng.”
Đồng nghiệp Trần Tuyết đi vào phòng làm việc, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Giang Tầm hoàn hồn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Tuyết nói: “Bên ngoài có một ông chú, nói… là muốn gặp cô.”
“Ông chú?” Giang Tầm đứng lên, vô thức hỏi một câu: “Là khách hàng à?”
Nhưng cô mới từ nước M trở về, mấy ngày nay cũng không hẹn trước khách hàng.
Trần Tuyết do dự một chút rồi đáp: “Không, không phải, đối phương nói ông ta là ba của cô.”