Ngọt Ngào Em Trao

Chương 90



Giang Thiệu Quân?

Tại sao ông ta lại muốn đến tìm cô?

“Giang tổng?”

Trần Tuyết lại gọi cô một tiếng.

Giang Tầm thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh hỏi: “Đây là lần đầu tiên ông ta đến đây sao?”

Trần Tuyết lắc lắc đầu: “Không, trước khi nghỉ tết Nguyên Đán, ông ấy tới đây hai lần rồi.” Nhớ ra điều gì đó, cô ấy lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, lúc đó chúng tôi đều nói là cô không có ở đây, ông ấy vẫn không tin, khẳng định là cô không chịu gặp ông ấy.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Giọng Giang Tầm bình tĩnh: “Mời ông ấy tới phòng họp đi.”

Mười phút sau, Giang Tầm đi vào phòng họp.

Tất cả đèn đều đã bật, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Giang Tầm nhìn người đang ngồi trong phòng họp- bố của cô và Giang Lăng, Giang Thiệu Quân.

Giang Thiệu Quân ngồi trong phòng họp, thuận tiện để áo khoác lên lưng ghế của chiếc ghế bên cạnh. Một tách trà nóng đặt bên cạnh tay trái ông ta, hơi nóng tỏa ra từ bên trong tách trà.

Giang Tầm đi qua: “Ba, ba tìm con có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy Giang Tầm, Giang Thiệu Quân đứng lên, cười hiền từ: “Tầm Tầm à, dạo này con sống thế nào?”

Giọng của Giang Tầm lãnh đạm: “Nhờ phúc của ba, con sống rất tốt.”

Dáng vẻ tươi cười của Giang Thiệu Quân dần biến mất, bày ra thái độ một người cha nghiêm khắc: “Đã lâu không gặp, con lại có thái độ này với ba sao?”

Nghĩ tới điều gì đó, ông ta ho nhẹ một tiếng, giọng điệu lại dịu đi: “Người kết hôn với con là Phó Dĩ Hành, tại sao không nói chuyện này với ba sớm chút?”

“Nói với ba thì sẽ thế nào?” Giang Tầm bình tĩnh hỏi: “Sau đó đối tượng kết hôn đổi thành Phó Dĩ Hành sao?”

Giang Thiệu Quân thấy ánh mắt cô trở nên sắc bén, giọng điệu tràn đầy trách móc: “Nếu như con sớm nói cho ba biết, quan hệ giữa ba con chúng ta không đến nỗi bế tắc như thế này…”

Giang Tầm không muốn đôi co với ông ta thêm nữa, ngắt lời: “Được rồi ba, ba có chuyện g, cứ nói thẳng ra đi, con vẫn còn việc chưa làm xong, không thể trì hoãn quá lâu.”

Giang Thiệu Quân dừng lại một chút, nói: “Nếu chuyện kết hôn đã là một cú phản lưới, vậy ba cho phép con trở về nhà họ Giang.”

Ông ta nói với giọng bố thí: “Sau này con phải giúp đỡ em con nhiều chút, hiểu không? Công ty của em con vừa mới thành lập chưa lâu, con kêu Phó Dĩ Hành giúp đỡ nó chút.”

Giang Tầm bị thái độ cao cao tại thượng của ông ta làm cho tức cười: “Ba, ba có nhầm không vậy? Con chỉ có một người chị gái và một người em họ, không có đứa em trai nào khác.”

Giang Thiệu Quân giận tái mặt: “Con nói kiểu gì vậy? Vỹ Ngọc cũng là em trai của con.”

Ông ta lại nói: “Sản nghiệp của nhà họ Giang sớm muộn gì cũng là của em trai con, chị em các con nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Bây giờ giúp đỡ nó, cũng là giúp chính các con, chị gái con bây giờ cũng chỉ là đang giúp em trai con quản lý công ty thôi.”

“Giang Vỹ Ngọc là con trai của ba, vậy con với chị thì sao? Ba có xem bọn con là con gái không?” Giang Tầm bình tĩnh nói.

Giang Thiệu Quân sắc bén đáp: “Các con đều là người nhà họ Giang, nhà họ Giang cho các con điều kiện, bồi dưỡng các con, vào lúc thích hợp các con cũng nên vì nhà họ Giang mà đóng góp.”

Giang Tầm ung dung đáp lại: “Vậy hiện giờ chị đang quản lý tập đoàn Giang thị rất tốt, ba nên cảm thấy vui mừng cho chị ấy mới đúng.”

“Con…” Giang Thiệu Quân rõ ràng đã bị chọc tức, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Ông ta chỉ Giang Tầm, tức giận nói: “Ba nuôi con lớn đến từng này, con báo đáp ba như vậy à?”

Giọng điệu của Giang Tầm hết sức bình tĩnh: “Ba, nếu như ba cảm thấy con có nợ ba thứ gì, ba có thể liệt kê danh sách ra đưa con, nếu như có, con liền dựa theo từng thứ trên danh sách, từng món từng món hoàn lại gấp đôi cho ba.”

“Và con sẽ dùng năng lực của con để trả, mong ba đừng đi làm phiền Phó Dĩ Hành.”

Phó Thiệu Quân chỉ vào cô, tức giận đến nỗi bàn tay run rẩy: “Mày, thứ nghịch nữ! Mày cũng giống như chị mày, đều là loài lang sói!”

“Đợi xem, bọn mày sớm muộn cũng có ngày phải hối hận.”

Giang Thiệu Quân tức giận mắng một tiếng, kéo áo khoác ở bên cạnh, đạp cửa đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động trong phòng họp, Trương Viên Viên vội vàng chạy vào, kết quả bị Giang Thiệu Quân hung hăng trừng mắt nhìn. Cô ấy sững lại tại chỗ, đợi sau khi ông ta rời khỏi mới phục hồi tinh thần.

Trương Viên Viên liếc nhìn ra bên ngoài rồi lại vội vàng chạy vào phòng họp: “Giang tổng, cô không sao chứ?”

Giang Tầm lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”

“Chú vừa nãy là ba cô đúng không?” Cô ấy có chút khó tin.

“Đúng vậy.”

Giang Tầm gật đầu, giọng điệu hờ hững: “Có điều, nếu sau này ông ta lại tới thì cứ bảo rằng tôi không có ở đây.”

“Vâng…”

Trương Viên Viên đang muốn nói gì đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Giang Tầm.

Giang Tầm thấy hiển thị cuộc gọi đến: “Tôi đi nghe điện thoại trước.”

Cô bước tới sân thượng rồi ấn trả lời, khóe miệng thoáng có ý cười: “Phó tổng, sao anh lại rảnh gọi cho em vào lúc này vậy?”

“Bên em có tài liệu liên quan tới công trình AI không?” Ngữ khí của Phó Dĩ Hành nghiêm túc hiếm thấy.

“Tài liệu?” Giang Tầm đột nhiên nhớ ra, sáng hôm nay dậy muộn, lúc ra khỏi cửa cô đã tiện tay đem hết tài liệu trên bàn nhét hết vào trong túi công văn…có lẽ là lẫn bên trong đó.

Bọn họ hôm qua mới về nước, qua ngày hôm sau đã phải làm việc nên không chú ý tài liệu có phải bị lẫn với nhau hay không.

“Em vào phòng làm việc tìm xem.”

Giang Tầm lập tức trở về phòng làm việc, mở kẹp tài liệu sáng nay mang từ nhà tới ra, quả nhiên ở bên trong đống tài liệu có tài liệu mà Phó Dĩ Hành nhắc tới.

Cô nhanh chóng trả lời: “Ở chỗ của em.”

“Vậy bây giờ em có tiện mang qua không?” Phó Dĩ Hành nói: “Anh bên này hơi gấp.”

“Được, bây giờ em qua.”

Cúp điện thoại, Giang Tầm bàn giao công việc cho Trương Viên Viên xong liền lập tức rời đi, gọi xe tới tập đoàn Quân Trạch.

Ra khỏi xe taxi, Giang Tầm đi vào đại sảnh.

Tập đoàn Quân Trạch, cô đã tới đây vô số lần, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.

“Tôi tìm…”

Cô nhanh chóng bước tới quầy lễ tân, chưa kịp nói hết lời thì lễ tân đã mỉm cười, nói: “Cô Giang, cô có thể trực tiếp lên trên.”

Giang Tầm: “…”

“Cảm ơn.” Giang Tầm cười với lễ tân rồi xoay người đi về phía thang máy chuyên dùng cho chủ tịch.

Ding…

Thang máy đến nơi.

Giang Tầm đi vào thang máy.

Thang máy đóng lại.

Cô gái vừa rồi cùng Giang Tầm nói chuyện quay đầu lại, vừa ôm mặt vừa vui mừng nói với đồng nghiệp: “A a a, phu nhân chủ tịch vừa mới cười với tôi. Cô ấy cười lên thật xinh đẹp!”

Hai người lễ tân lại nhìn về phía thang máy thăm dò rồi bắt đầu khẽ nói thầm thì.

“Không ngờ cô Giang đó lại là phu nhân chủ tịch.”

“Hèn gì mấy lần Phó tổng tăng ca, phu nhân đều ở lại.”

“Phu nhân tăng ca cùng với Phó tổng, hai người cạnh nhau suốt đêm, thật sự là tình cảm thắm thiết.”

“Lần trước cô còn nói Phó tổng chơi cái gì mà khế ước nhân tình của tổng tài bá đạo, tôi đã nói Phó tổng làm sao có thể là loại người như thế!”

“Nhưng không ngờ rằng Phó tổng vậy mà lại kết hôn sớm!”

“Đúng vậy, mọi người đều nói Phó tổng chưa có bạn gái, không ngờ tới anh ấy lại có vợ rồi!”

“Đúng rồi, cô đã báo cho người ở phòng chủ tịch chưa?”

“A, vẫn chưa, phải nhanh chóng báo một tiếng.”

Lễ tân nhanh chóng thông báo tin mật trong nhóm làm việc.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ công ty đã biết chuyện phu nhân chủ tịch “đại giá quang lâm”.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

***

Giang Tầm đi thang máy lên thẳng tầng năm mươi.

Cô vội vã đi tới phòng làm việc của chủ tịch rồi gõ cửa.

“Mời vào.” Bên trong truyền tới một âm thanh quen thuộc.

Giang Tầm mở cửa ra rồi bước vào: “Xin lỗi, em tới muộn rồi.”

Phó Dĩ Hành thấy cô, nhanh chóng đứng lên đón: “Đừng vội, nên là anh nói xin lỗi, khiến em phải đi tới đây một chuyến.”

Giang Tầm lắc lắc đầu, lấy một tập tài liệu ra từ trong túi: “Là tài liệu này đúng không?”

“Không sai.” Phó Dĩ Hành nhận lấy tài liệu, lướt sơ qua một chút: “Anh đi họp trước đã.”

Anh lại hỏi: “Em có cần quay về công ty không?”

Giang Tầm nói: “Không về nữa, hôm nay cũng không có việc quan trọng, những việc khác em đều giao cho đồng nghiệp rồi.”

“Vậy được.” Phó Dĩ Hành cười: “Em ngồi đây một lát, đợi tan làm xong chúng mình cùng đi.”

“Vâng.” Giang Tầm gật gật đầu.

Phó Dĩ Hành rời đi, đi được mấy bước, Giang Tầm vội vàng gọi anh: “Đợi chút, thiếu một thứ.”

Anh quay đầu lại, hoài nghi: “Gì vậy?”

Giang Tầm bước qua rồi kiễng chân lên, hôn nhẹ lên mặt anh một cái.

Phó Dĩ Hành ngẩn ra.

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào.

“Phó tổng, cuộc họp sắp bắt đầu…”

Tiếng nhắc nhở của Từ Minh Ngạn liền im bặt.

Trong khi anh ta bước vào, đúng lúc Giang Tầm hôn lên mặt Phó Dĩ Hành.

Cho dù có kinh ngạc nhưng sự chuyên nghiệp tôi luyện trong nhiều năm qua đã khiến Từ Minh Ngạn vẫn giữ được bình tĩnh, anh ta vẫn nhắc nhở một cách nghiêm túc: “Phó tổng, cuộc họp sắp bắt đầu, bây giờ anh có thể đi đến phòng họp rồi”.

Chuyện như thế này bị người khác bắt gặp khiến cho toàn thân Giang Tầm đều cứng đơ lại.

Nhất thời xấu hổ tới mức không thể nói nổi.

Ngẩn người ba giây, cô nhanh chóng lùi ra rồi xoay người, vành tai bất giác đỏ bừng: “Anh, anh nhanh đi họp đi! Em, em có hơi mệt, vào phòng nghỉ của anh nghỉ ngơi một lát!”

Không đợi Phó Dĩ Hành trả lời, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước phòng nghỉ rồi mở cửa phòng trốn vào trong, lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau khi dựa vào cửa, cô ôm mặt, sắc mặt đỏ ửng.

Không ngờ rằng lần đầu tiên làm “chuyện xấu” đã bị người ngoài nhìn thấy, tuy rằng đó là trợ lý của Phó Dĩ Hành nhưng…thật sự quá mất mặt rồi.

Nghe tiếng đóng cửa lúng túng, Phó Dĩ Hành mỉm cười rồi quay người lại, thu hồi ý cười trong mắt: “Đi thôi, đi họp.”

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

***

Họp xong, lúc Phó Dĩ Hành trở về phòng làm việc là vừa vặn năm giờ rưỡi.

“Đúng giờ vậy?” Giang Tầm nhìn đồng hồ, có chút ngạc nhiên.

“Ừ, canh chuẩn thời gian.” Phó Dĩ Hành lời ít ý nhiều, lại nói: “Đi, về nhà thôi.”

“Được.” Khóe miệng Giang Tầm cong lên.

Lúc đi thang máy xuống ga-ra, Giang Tầm nhìn chữ số trên đỉnh đầu, không khỏi rơi vào trầm mặc.

Phó Dĩ Hành nhạy bén nhận ra tâm tình cô khác thường, liền hỏi: “Sao lại rầu rĩ không vui thế? Có tâm sự?”

Giang Tầm thở dài: “Hôm nay ba tới công ty tìm em.”

“Đồng nghiệp công ty em nói trước tết Nguyên Đán ông ấy đã từng đến công ty tìm em, nhưng lúc đấy bọn mình ở nước ngoài, ông ấy cũng tốn công vô ích.”

Phó Dĩ Hành hơi sững lại, vẻ mặt trở nên lãnh đạm: “Giang Thiệu Quân? Ông ấy đến tìm em làm gì?”

Giang Tầm nói: “Ông ấy nghe qua chuyện em và anh kết hôn, vậy nên mới muốn tới lấy lòng anh. Nghe ngữ khí đó của ông ấy, em đoán có lẽ là công ty của ông ấy và con trai riêng gặp vấn đề, vậy nên mới muốn anh giúp đỡ.”

“Có điều, em từ chối ông ấy rồi.” Giang Tầm nói, Phó Dĩ Hành lại trở nên trầm mặc.

Cô nhìn anh hoài nghi: “Sao vậy?”

Phó Dĩ Hành dừng lại một lát, nói sự thật: “Thật ra trước đây Giang Thiệu Quân cũng tới tập đoàn Quân Trạch tìm anh, nhưng anh không gặp ông ấy.”

“Ba em…từng đến tìm anh rồi?” Giang Tầm kinh ngạc.

Phó Dĩ Hành nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh tưởng rằng ông ấy sẽ từ bỏ ý định, lại không muốn em phiền muộn nên mới không nói với em chuyện ông ấy tới gặp anh, nhưng anh không ngờ tới ông ấy lại trực tiếp đến tìm em.”

Giang Tầm nắm lấy tay anh, vân vê lòng bàn tay của anh: “Anh xin lỗi gì chứ? Em tức giận là vì ba em ấy vậy mà lại dám đến tìm anh? Ông ấy không biết xấu hổ là gì nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.