Ngọt Ngào Em Trao

Chương 94



Có thai?

Câu nói này giống như một quả bom bất ngờ ném xuống.

Bầu không khí trong phòng bếp trở nên quái dị.

Không một ai nói chuyện.

Giang Nhuy trộm liếc cái bàn bên cạnh, nghĩ đến khả năng chui vào đó trốn.

Sau vài giây lặng ngắt như tờ.

Giang Lăng dẫn đầu phá tan sự im lặng: “Tiểu Nhuy, sao em hiểu rõ mấy chuyện này thế?”

Giang Nhuy sợ toát mồ hôi lạnh, không tự chủ được mà nắm chặt củ cải trắng trong tay: “Chuyện này… bình thường em đều thấy các nữ diễn viên diễn như vậy đấy, chẳng lẽ cái này không đúng sao?”

“Chuyện này không có khả năng.” Giang Tầm phủ nhận: “Sao có thể nhanh như vậy chứ? Từ đợt lễ Giáng Sinh đến bây giờ mới hơn mười ngày, cứ coi như là mỗi ngày đều…”

Cô phản ứng hơi chậm, vội vàng ngừng nói.

Phó Dĩ Hành bước tới nắm tay của cô, ánh mắt anh rất phức tạp. Giang Tầm nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng ấp úng nói tiếp: “Cũng không có khả năng nhanh đến như vậy.”

Năm người trong phòng đều không có kinh nghiệm với chuyện này, nhất thời đều cảm thấy không chân thực.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Giang Lăng liếc mắt nhìn Phó Dĩ Hành, lại nhìn về phía Giang Tầm, hỏi: “Trong nhà có que thử thai không?”

Giang Tầm lắc đầu.

Chuyện như vậy quá bất ngờ đối với cô và cũng xảy ra quá đột ngột. Cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, ai lại chuẩn bị sẵn thứ này trong nhà cơ chứ?

Bầu không khí trong phòng bếp lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồ ăn trong nồi kêu “xèo xèo”.

Giang Nhuy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai nói chuyện liền chủ động đề xuất: “Không thì như vậy đi, bây giờ em ra tiệm thuốc mua cho chị mấy que thử thai nhé?”

Cảm nhận được mọi ánh mắt trong phòng lại đổ dồn vào cậu, cậu vội vàng bổ sung: “Lúc em vừa mới vừa tới thấy bên ngoài khu nhà có một tiệm thuốc.”

Lần đầu Giang Tầm từ chối đề nghị của cậu: “Không được, em không thể đi. Em quên thân phận của mình rồi sao? Lỡ đâu để cho cánh săn tin chụp được ảnh thì phải làm sao bây giờ?”

Thân là tiểu sinh đang nổi, chỉ cần cậu bước vào tiệm thuốc, đoán chừng không đến nửa giờ tin tức đã leo lên hot search.

Ngay cả tiêu đề cô cũng đã tưởng tượng ra: “Tiểu sinh đang nổi Giang Nhuy xuất hiện tại tiệm thuốc mua que thử thai, nghi vấn bạn gái của cậu ấy có thai?”

Phó Dĩ Hành lạnh nhạt lên tiếng: “Để anh đi cho.”

Anh vừa nói xong liền định đi ra ngoài.

Giang Tầm vội vàng vội vàng giữ anh lại: “Anh cũng không được đi.”

Giang Lăng cũng mở miệng: “Hay là để chị đi cho, chị là phụ nữ, đi mua que thử thai sẽ tiện hơn.”

“Đợi đã, tất cả mọi người yên tĩnh một chút.” Giang Tầm có chút sốt ruột, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Ai cũng không cần phải đi.”

Cô nhìn về phía Giang Lăng: “Chị, chị đừng hồ đồ theo bọn họ.”

“Em cảm thấy bây giờ nói chuyện này hơi sớm rồi. Cứ coi như bây giờ có kết quả thì phải làm thế nào đây?” Giang Tầm phân tích: “Sắp tới giờ ăn cơm rồi, em không muốn vì chuyện của em mà làm phiền tới sự vui vẻ của mọi người.”

“Vả lại, có khi em chỉ gặp xui xẻo thôi thì sao?”

Vì muốn chứng minh lời mình nói, Giang Tầm lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong miệng.

Sau khi cô nuốt xuống thì hiện tượng buồn nôn khi nãy lại không hề xuất hiện.

“Mọi người nhìn xem, em thật sự không sao.”

“Được, chị không đi nữa.”

Giang Lăng dừng một chút: “Chị cảm thấy Tầm Tầm nói rất có lý. Que thử thai cũng có lúc không chính xác, tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra sức khỏe chi tiết.”

“Anh đi sắp xếp.”

Phó Dĩ Hành nói xong liền đi vào trong phòng, gọi điện thoại cho Từ Minh Ngạn, bảo anh ta hẹn trước lịch đi khám sức khỏe.

“Này, Phó Dĩ Hành…”

Giang Tầm còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Giang Lăng giữ lại.

“Tầm Tầm, em vào phòng khách ngồi đi, ở đây giao cho chị và anh rể em là được rồi.”

Nói xong, cô ấy lại bảo Giang Nhuy: “Tiểu Nhuy, em đi nói chuyện với Tầm Tầm đi.”

“A, vâng.” Giang Nhuy như người mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng gật đầu.

Giang Tầm: “…”

Mấy lời cô vừa mới nói thật sự là vô ích rồi.

Cứ như vậy, Giang Tầm và Giang Nhuy bị “đuổi” ra khỏi phòng bếp.

Ngồi xuống trên ghế sofa, Giang Tầm nhìn lên tầng hai, cô có chút thất thần.

Nếu thật sự đã có…

Cô vô thức nhìn xuống bụng của mình.

Không ngờ lần trước ở nước M “ăn mèo” đã để lại hậu quả thế này.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Giang Nhuy ngồi bên cạnh nhìn về phía bàn trà, cầm lấy một quả nho, cẩn thận nói: “Chị, chị muốn ăn nho không? Em lột vỏ cho chị nha.”

Giang Tầm thuận miệng trả lời: “Không cần, em tự ăn đi.”

“Vâng.”

Giang Nhuy thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, cũng cùng cô rơi vào trong trầm tư.

***

Cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Khi ngồi vào bàn ăn cơm, bầu không khí cuối cùng cũng dịu xuống.

Cũng không ai nhắc tới chuyện vừa rồi.

Giang Tầm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vui vẻ dùng cơm.

Chu Dư Ngôn lấy ra một tập tài liệu, đẩy về phía Phó Dĩ Hành.

“Phó tổng, có qua có lại.”

Anh ta hời hợt nói, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như mọi khi: “Lần trước cậu đưa tôi một món quà lớn như vậy, đây là đáp lễ.”

Phó Dĩ Hành nhìn liếc qua, vẻ mặt bình thản nhận lấy: “Cảm ơn.”

Khóe miệng của anh nhàn nhạt cong lên: “Nhưng tôi cảm thấy trong buổi sinh nhật hôm nay tôi đã nhận được món quà tốt nhất rồi.”

“Thật sao?”

Chu Dư Ngôn khẽ “xùy” một tiếng, không quan tâm.

“Có lẽ Chu tổng phải nhanh chân hơn rồi.”

Phó Dĩ Hành nói một câu đầy ẩn ý, quay đầu gắp cho Giang Tầm một cái cánh gà: “Ăn nhiều thịt một chút.”

Giang Tầm hoàn hồn, chớp mắt vài cái, gắp cho anh một miếng thịt sườn: “Anh cũng ăn nhiều một chút, đừng chỉ mải gắp cho em.”

Phó Dĩ Hành nở nụ cười: “Được.”

Chu Dư Ngôn cũng gắp cho Giang Lăng một miếng sườn trâu: “Em thích ăn sườn trâu.”

“Cảm ơn anh.”

Giang Nhuy nhìn hai đôi vợ chồng gắp thức ăn cho nhau, cậu chỉ cảm thấy mặt ghế bên dưới vô cùng lạnh lẽo. Cậu lẻ loi ngồi một mình trong góc, im lặng ăn cơm.

Ngay sau đó, Giang Tầm chú ý tới Giang Nhuy đang im lặng cúi đầu ăn cơm trắng.

Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ: “Tiểu Nhuy, sao em chỉ ăn mỗi cơm trắng mà không ăn thức ăn? Cảm thấy thức ăn không ngon sao?”

“À, hả?” Giang Nhuy thu hồi suy nghĩ, vội vàng nói: “Có thể là gần đây thời tiết lạnh quá, trong khoảng thời gian này em không có cảm giác thèm ăn.”

“Không có khẩu vị?”

Giang Tầm gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát của cậu: “Vậy thì ăn một miếng sườn xào chua ngọt đi, ngon lắm đấy, rất hợp khẩu vị.”

“Nếm thử cái này xem, món thịt lợn kho mận này cũng rất ngon.”

Giang Lăng cũng gắp một miếng thịt lợn vào bát của cậu, quan tâm nói.

Lập tức có hai ánh mắt sắc lạnh không hẹn mà cùng rơi xuống người của cậu.

“Ha, ha ha, cảm ơn hai chị.”

Cả người Giang Nhuy cứng đờ, cậu nhìn thức ăn trong bát đột nhiên cảm thấy như gặp phải đại địch.

Bị hai ông anh rể nhìn chằm chằm vào, cậu chỉ có thể gượng ép nở nụ cười, kiên trì bưng bát lên ăn thức ăn bên trong.

“Thật sự rất ngon, ăn ngon lắm.”

Dáng vẻ kia của cậu cứ như sắp rơi nước mắt vì được ăn ngon vậy.

Về cơ bản thì hôm nay là Chủ Nhật, ngày mai vẫn phải đi làm. Lần sum họp gia đình này không được lâu như lần trước.

Sau bữa cơm trưa, Giang Nhuy như trút được gánh nặng, tìm đại một cái cớ rồi chuồn mất.

Giang Lăng và Chu Dư Ngôn cũng đứng dậy nói tạm biệt.

Khi chia tay, Giang Lăng dặn dò Giang Tầm cẩn thận: “Tầm Tầm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chú ý giữ ấm cho cơ thể.”

“Vâng, cảm ơn chị, chị yên tâm đi, em biết mà.” Giang Tầm miễn cưỡng nở nụ cười.

Giang Lăng vừa nhìn về phía Phó Dĩ Hành vừa nói: “Phó Dĩ Hành, cậu phải chăm sóc Tầm Tầm thật tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Phó Dĩ Hành nói: “Không cần chị phải nhọc lòng lo nghĩ tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Tiễn Giang Lăng và Chu Dư Ngôn ra khỏi cửa, Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại trong phòng cô cứ có cảm giác mình đã quên cái gì.

Qua một lúc lâu cô mới nhớ ra…

“Ôi, quên mất. Vẫn chưa cắt bánh sinh nhật.”

Giang Tầm vội vàng đi vào phòng bếp, mang bánh sinh nhật cất trong tủ lạnh ra.

Bánh sinh nhật không lớn lắm, chỉ cỡ 8 inch.

Chính giữa chiếc bánh ngọt cô đã dùng bơ để tạo hình mèo con và cá ướp muối.

Mèo con ôm lấy cá ướp muối – đây chính là hoạt tiết trên chiếc khăn quàng cổ cô đan.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Phó Dĩ Hành bước tới bên cạnh cô, nhìn thấy hình trang trí ở bên trên, khóe miệng anh cong lên: “Vậy cứ giữ lại để buổi tối cùng ăn đi, đây là bánh em tự tay làm, anh không muốn để cho người khác ăn.”

“Chị em đâu phải người khác.”

Giang Tầm cong môi phản đối.

Phó Dĩ Hành không trả lời, anh nhìn chiếc bánh ngọt, nói tiếp: “Nhưng mà anh cảm thấy hình như hình trang trí còn thiếu một chút gì đó?”

Giang Tầm ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Thiếu cái gì?”

Phó Dĩ Hành kề sát bên tai cô, thì thầm: “Có thêm một con mèo con nữa thì tốt quá.”

“Này!”

Giang Tầm phản ứng lại, mặt cô lập tức đỏ lên.

Cuối cùng, chiếc bánh ngọt vẫn chui vào trong bụng của hai người.

Sau bữa cơm tối, Giang Tầm ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Bởi vì có người cứ đứng trước mặt cô, liên tục quấy nhiễu suy nghĩ của cô.

Lại đi qua một lần nữa, cuối cùng Giang Tầm không nhìn được, cô cất điện thoại, nhìn về phía người trước mặt: “Phó tổng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

“Anh cứ đi từ đây sang bên đó, đã đi qua đi lại mấy lượt rồi.”

Sau khi ăn cơm tối anh cứ đi qua đi lại trong phòng, ngồi xuống được một lát xong lại đứng lên.

Phó Dĩ Hành dừng bước lại, nhìn cô, tầm mắt của anh rơi xuống dưới bụng của cô.

“Anh nhìn cái gì?”

Giang Tầm nghi hoặc, cô không khỏi giật mình nhìn theo ánh mắt anh.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Sau khi có phản ứng lại được, hai vành tai của cô phiếm hồng, trong lòng có cảm giác xấu hổ khó nói thành lời: “Anh làm gì thế?”

Phó Dĩ Hành đi tới, ngồi xổm xuống, đặt tay lên bụng cô, ánh mắt rất dịu dàng: “Em nói xem, đứa bé liệu có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện không?”

Trong giọng nói của anh có chút căng thẳng mà chính anh cũng không phát hiện ra.

“Không phải sau khi đi kiểm tra mới biết được sao? Bây giờ còn chưa có kết quả, sao anh lại chắc chắn như vậy.” Cô hơi đỏ mặt nói: “Coi như là đã có nhưng mà mới hơn mười ngày nó cũng mới chỉ là phôi thai thôi, vẫn chưa phát triển hết, sao có thể nghe được chuyện gì chứ?”

“Anh biết.” Khóe môi Phó Dĩ Hành lại khẽ cong lên.

Anh thì biết cái cọng lông gì.

Trong lòng Giang Tầm không nhịn được phản bác, đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó.

“Em nhớ trước kia không phải anh rất ghét trẻ con sao?”

Khi đó ở nước ngoài, anh mang cô đi gặp bà Lâm, tình cờ thấy mấy đứa bé nhà hàng xóm tới đó chơi.

Đối mặt với mấy đứa trẻ, Phó Dĩ Hành vẫn giữ một gương mặt lạnh lùng.

Cô nghi ngờ hỏi anh: “Đàn anh Phó, anh không thích trẻ con sao?”

Cô nhớ rất rõ khi đó Phó Dĩ Hành đã trả lời: “Không thích, ồn ào.” Vẻ mặt anh cũng cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Đôi mắt của Phó Dĩ Hành nhìn về phía cô, nở nụ cười: “Em đang nói nhảm nhí gì vậy, đây là con của chúng ta mà.”

Giang Tầm không kìm được than thở: “Phó tổng, anh đúng là tiêu chuẩn kép.”

“Đúng, em là ngoại lệ.” Phó Dĩ Hành đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, hôn lên khóe môi cô: “Tiêu chuẩn kép là đúng rồi, quá hợp với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.