Tên Minh Kỳ ấy, tại sao, tại sao anh ta lại có thể nhẫn tâm như vậy ? Hiểu My ngồi co ro trong một góc nhà. Gió lạnh ùa vào. Tê tái ! Ba năm về trước, anh ta là nguyên nhân khiến cô ra đi, trong đau đớn. Ba năm sau trở về, tại sao cô lại phải đối diện với anh ta lần nữa. Ông trời quả thật là trêu ngươi, đùa giỡn cô hết lần này đến lần khác. Trong đêm tối, Hiểu My khóc một mình. Cô không hề bật đèn. Những lúc thế này, cô sẽ không bật đèn. Ánh sáng làm cô thấy sợ hãi. Cô không muốn ai thấy và chính cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của mình mà lí do lại vì Minh Kỳ, một người không và sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Nhưng ước gì lí trí và con tim là một thể thống nhất thì hay biết mấy. Chỉ cần muốn quên thì sẽ quên được. Nếu quên được thì chắc chắn cô sẽ không khổ sở thế này. Quẹt ngang những giọt nước mắt, Hiểu My hít một hơi dài, lảo đảo chống vào tường đứng dậy. Cô nhất định không được khóc, không được rơi một giọt nước mắt nào nữa vì anh ta. Chính vì lúc trước, cô quá hiền lành nên mới để anh ta đùa giỡn, không phải sao? Lần này không thế nữa, nhất định là sẽ không thế nữa, nhất định, nhất định là như vậy....
- Tổng giám đốc, tổng giám đốc..... - A, là cô sao ? Tiếng gọi của thư kí Đinh làm Minh Kỳ thức giấc. Đêm qua, anh không hề về nhà. Giấc ngủ chập chờn nên sáng nay thức dậy, thấy trong người uể oải vô cùng. Lấy hai tay xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, Minh Kỳ làm vệ sinh vệ sinh cá nhân, chỉnh sửa lại quần áo rồi ngồi ngay vào bàn làm việc. Anh chẳng còn bận tâm là mình phải về nhà thay quần áo mới, cứ như thế dán mắt vào tạp tài liệu dở dang từ đêm qua. - Anh muốn dùng gì buổi sáng không ạ ? - Giọng thư kí Đinh lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt phờ phạt của ổng giám đốc. - Không cần đâu, cô cứ làm việc của mình đi.........à, mà này, cô Hiểu My...à, cô ấy...có đi làm không ? - Dạ vâng, cô ấy đi làm sớm nhất đấy ạ !, hôm nay tâm trạng có vẻ rất vui, chắc là....Thư kí Đinh đang thao thao bất tuyệt chợt khựng lại vì phát hiện ra," hình như mình nói hơi nhiều thì phải" - Sao vậy ? chắc là gì ? Thư kí Đinh có chút ngạc nhiên." Không biết từ bao giờ, tổng giám đốc lại có hứng thú nghe những chuyện như thế này. Không phải là anh ấy và Hiểu My....là thật rồi. Nhưng mà không đúng, Hiểu My một mực chối cãi, phủ nhận lúc báo đưa tin, thân thiết như thế, lẽ nào cô ấy lừa mình. Thật kì lạ, rốt cuộc...." - Này, thư kí Đinh. - À vâng, à, cũng không có gì đâu ạ, tôi, tôi xin phép tổng giám đốc, tôi ra ngoài làm việc. Nói xong, Đinh tiểu thư lập tức phóng ra ngoài, lỡ nói gì không đúng thì ngày vào quan tài của cô chắc sẽ sớm hơn dự kiến nhiều lắm. Tính mạng là trên hết. " Tâm trạng vui sao ?" Cả ngày, Minh Kỳ như ở trên mây. Câu nói của thư kí Đinh ám ảnh anh từ sáng tới trưa, rồi cả buổi chiều, khiến anh không thể nào tập trung vào công việc. Cô ta...có thể vui trong khi cả đêm qua, anh suốt đêm không ngủ ! Cô ta...có thể vui trong khi sáng hôm nay, trái tim anh vẫn còn nhức nhối vì giọt nước mắt của ai đó ! Cô ta...có thể vui khi tối qua, anh hung hăng nói rằng sẽ không bao giờ để cô ta chạy thoát.! Chết tiệt ! Minh Kỳ đấm mạnh xuống bàn, gương mặt lạnh như băng. Cô ta dám làm như thế.... " Tôi sẽ không bao giờ tỏ ra quen biết anh....." Lẽ nào, cô ta dám làm như thế.? Dám phớt lờ đi những gì tôi nói, Trịnh Hiểu My, em to gan quá đấy ! Nếu thế, tôi sẽ bắt em mãi mãi phải ở cạnh bên tôi, mãi mãi........
- Alo, tôi là Trịnh Hiểu My, xin hỏi, ai đầu dây đấy ạ ? - Chào cô Hiểu My, tôi là Lí Kiết Tường, có thể cho tôi vinh dự mời cô dùng bữa được không, bây giờ đã sắp tan sở rồi, được chứ ? - À, vâng, ngài Lí ạ, xin lỗi, nhưng bây giờ tôi.... - Cô Hiểu My, có đứng khách sáo như vậy có được không, lần trước cô đã từ chối một lần rồi, không thể nào hôm nay lại thế chứ. Tôi có chuyện muốn nói với cô, rất quan trọng, nếu như cô từ chối, tôi sẽ đến công ti đón cô vậy. - À, không, không cần, ngài cứ nói địa chỉ, tôi sẽ đến, nhưng chuyện đó thật sự là rất quan trọng sao ạ ? - Đúng vậy, rất quan trọng. - Vậy được, tôi sẽ đến. Gác máy, Lí Kiết Tường nhìn xa xăm, môi nở nụ cười đẹp tựa ác ma. Lần này, hắn sẽ dùng chiêu đánh nhanh, thắng nhanh, nếu như không được nữa, lúc đó mới tính sau. Nhưng hắn không tin, trên đời này có thể tồn tại một cô gái như thế. Hiểu My đó, chắc chắn là không thể ngoại lệ. Tiền tài, danh vọng, ngoại hình....anh đều có cả, và nhất là, anh đang thật sự chú ý đến cô, thật sự. Đấy là một vinh dự. Không phải anh đã nói rồi sao, anh, từ trước tới nay, chưa biết đánh vần chữ yêu, lại càng không bao giờ có khái niệm theo đuổi một ai đó. Lí Kiết Tường nhàn nhã uống cạn li rượu vang, thỉnh thoảng lại thích thú nhìn sâu vào chiếc li trong suốt, ngắm nhìn gương mặt như thiên thần của Hiểu My trong đó. Lại cười. Từ bao giờ, anh lại hay cười như thế chứ? Lại còn cười một mình. Thật kì lạ, thật thú vị. Cô gái ấy, rốt cuộc là có bỏ bùa không mà lại khiến anh mê muội như thế này cơ chứ ? Trịnh Hiểu My, em bỏ bùa anh rồi có phải không ? Như vậy thì em có biết hậu quả sẽ như thế nào không hả ? Ở tầng cao nhất của một tòa nhà cao cấp, một nụ cười khiến người ta ngẩn ngơ cứ ngày một sâu dần. Hôm nay, dù phải làm cách nào, anh cũng phải làm cho cô gái đó tự nguyện bên anh trọn đời. Phải rồi, bao nhiêu hoa hồng thì đủ nhỉ ? Phải dùng nhẫn kim cương hay gì đây ? À, mà nhầm, anh và cô, mới chỉ có vài ba lần gặp gỡ, ngay lập tức cầu hôn thì có lẽ hơi thất lễ. Ít nhất cũng nên để số lần gặp mặt tăng lên chút đã chứ nhỉ. Cô nên biết đến giá trị cao ngất trời của anh, phải không ? - Kiết Tường tự vỗ nhẹ vào trán mình rồi lại đứng thần người ra, cười ngây dại. Nếu bây giờ có một cô nhân viên nào vô tình đi qua mà nhìn thấy nụ cười này thì có lẽ sẽ ngất đi vì hạnh phúc mất thôi.
5h chiều, các nhân viên đã ra về gần hết. Hiểu My dọn dẹp xấp giấy và bút vẽ trên bàn, cho vào một ngăn kéo rồi với tay lấy áo khoác, chuẩn bị đến chỗ hẹn. - A - Hiểu My giật mình suýt té khi vừa bước ra cửa cô đã bị Minh Kỳ dọa cho điếng người. Anh đứng đấy, người dong dỏng cao, hai tay xỏ túi quần, ngả người tựa vào thành cửa, đầu hơi cúi xuống. Tư thế hơi tùy tiện không giống ngày thường nhưng lúc này, sức hấp dẫn nam tính của anh lại có sức thu hút mạnh hơn mọi ngày. - Cô định đi đâu à ? Hiểu My không thèm trả lời anh, định cứ thế mà đi. Lúc sắp bước qua, lại bị chặn bởi một cánh tay của ai đó. Anh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt cô làm Hiểu My lại đột nhiên nhớ tới chuyện không hay tối qua, tự giác lùi ra sau. - Cô không nghe tôi hỏi ? Có phải bị điếc rồi không ? - Tôi có nghe, nhưng thưa tổng giám đốc, bây giờ là 5h chiều, như thường lệ, tôi chuẩn bị về nhà. Bây giờ, tôi có thể đi được chưa ? - Có thật là về nhà không ? - Anh muốn quản tôi ? - Hiểu My đáp lại câu hỏi ngang ngược của anh bằng một ánh mắt phản kháng, cố nghiêng người tránh không đụng vào người anh, bước ra cửa. - Đứng lại đó ! Minh Kỳ cũng đứng thẳng người dậy, sải từng bước dài, chỉ bằng mấy bước đã đuổi kịp cô. - Trịnh Hiểu My, có nghe không hả? Tôi bảo, cô đứng lại đó cho tôi ! - Giọng Minh Kỳ gắt lên - Bây giờ, cô đi với tôi. - Đi đâu ? Mà không được, tôi có hẹn, không thể đi với anh. - Cô dám từ chối tôi ! - Minh Kỳ gằng từng chữ - Đi gặp đối tác mới của công ti, cô nhất định phải đi. - Nhưng tôi có hẹn, với lại, không phải chuyện này, anh phải đi với thư kí Đinh mới phải sao ? Tôi còn chưa dùng cơm trưa, anh có quyền gì bắt ép tôi. Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ kiện anh tội bóc lột sức lao động.- Hiểu My vẫn tiếp tục nghênh mặt lên, tự tìm cách bảo vệ chính mình. Nhưng...hình như tên này chẳng bao giờ biết đến cái gì gọi là bị kiện....Cô nói cả buổi trời, lí luận hoàn toàn rất chặt chẽ nhưng có vẻ như...không có chút tác dụng gì với người như anh ta. - Hủy hẹn đi! - Minh Kỳ uy quyền ra lệnh - Tôi không thích, không muốn, tôi.... Lời còn chưa kịp nói xong, Hiểu My đã phải dừng lại, há hốc mồm khi phát hiện ra, điện thoại trong túi xách mình đã yên vị trên tay ai đó từ lúc nào. Bụt ơi !, có khi nào bụt hiện ra ngay lúc này không, hiện ra để biến cho tên này dừng tay lại ngay lập tức, bởi vì lúc này anh ta đã tự ý bấm điện thoại của cô, như là của mình. - Alo, Hiểu My, có chuyện gì? - Không phải Hiểu My, cô ấy có việc, không đến chỗ hẹn được, tôi nói cho anh biết để khỏi mất công chờ, cúp máy đây. Tút...tút...tút.... ( O_O ) ==> Hết nói nổi Ai đó làm ơn nói cho cô biết đi, chuyện gì đã xảy ra? - VŨ MINH KỲ, ANH MAU TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO TÔI !
ÁAAAAAAAAA Ở một căn phòng trên một tòa nhà cao tầng nọ, một chàng thanh niên trẻ, đẹp trai vứt chiếc điện thoại đời mới nhất xuống sàn mà không hề thương tiếc. - VŨ MINH KỲ, tôi nhất định không để anh tự đắc lâu đâu.
Minh Kỳ ngồi trong xe, lâu lâu lại đưa mắt liếc nhìn người bên cạnh. Khóe môi cong lên, đắc ý. Hiểu My ngồi cạnh bên ghế lái, chán ghét đưa mắt nhìn ra những tòa nhà cao tầng hai bên đường, có đánh chết, cô cũng không muốn quay mặt qua bên trái đâu. Hết thở dài rồi lại vặn vẹo mấy ngón tay vô tội, Hiểu My ngồi tự kỉ một mình. Chỉ cần thoát khỏi con người đáng sợ này, cô nguyện sẽ ăn chay, tích đức. Minh Kỳ lại chẳng thèm để tâm đến chuyện này, bình thường thì thế nào anh cũng cho nhân viên này một trận vì dám làm trái ý tổng giám đốc, nhẹ thì trừ nửa tháng lương, nặng thì đuổi việc, nhưng hôm nay thì không, cô là một nhân viên đặc biệt, và còn nữa, tâm trạng hôm nay của anh đang vui nha. Minh Kỳ phấn khởi trong lòng, bật một bản nhạc thật sôi động, thỉnh thoảng lại liếc qua Hiểu My một lần, mỉm cười vui vẻ trong khi cô đang tức đến muốn nổ tung. Mặt đỏ bừng lên giận dữ, hai má phụng phịu, đưa hai tay lên bịt chặt hai tai, mặt cúi gằm, lẩm bẩm câu gì đó, anh không nghe rõ nhưng chắc chắn nhân vật chính trong đó là anh, cuộc đời anh trong câu nói của cô chắc chẳng có gì tốt đẹp. Nhưng anh chẳng thèm để ý cho nhanh già, cứ để cho cô tức tối một lúc, lại khiến anh thấy thích. Dù muốn dù không, cô cũng đang phải ngồi trong xe anh, không phải sao? Cứ để vậy đi, bây giờ mà còn nói thêm câu nào, anh sợ cô ấy sẽ tông cửa xe lao xuống mất. Hiểu My vô tình không hề hay biết rằng, những hành động của mình lại nằm gọn trong đôi mắt sâu ấm áp của một người khác. Và trong khoảnh khắc ấy, cái cách biểu hiện sự tức giận của cô lại trở thành những cử chỉ đáng yêu vô cùng với ai đó..... Xe dừng lại trước một nhà ăn sang trọng, theo phong cách châu Âu. - Đối tác đâu? - Hiểu My đưa mắt nhìn Minh Kỳ, dò xét - Không có. Tôi lừa cô đấy. - Minh Kỳ thản nhiên như chẳng có gì, kéo ghế ra cho cô rồi bước qua phía đối diện, ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt của anh lúc này, Hiểu My chỉ muốn đấm cho một cái. Những người có lỗi hay phạm tội mà đều bình thản như không thế này thì các nhân viên cảnh sát chắc sẽ mất ăn mất ngủ. Không phải trong tình huống như thế này, anh ta sẽ phải có một lí do giải thích sao cho hợp lí sao? Hay chí ít cũng phải là một lời xin lỗi thành khẩn mới phải đạo chứ. Cảm giác bị lừa, bị coi như con ngốc khiến Hiểu My không thể đủ kiên nhẫn để ngồi cùng một bàn với anh. Cô không nói không rằng, xoay người bỏ đi mà chẳng thèm ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo ra sẵn. Không thể đoán trước phản ứng của cô lại như thế, Minh Kỳ hơi ngẩn người nhưng phút sau đã đuổi theo cô. Chỉ chốc lát đã nắm được tay cô, kéo lại. - Này, không phải là chưa ăn gì sao? Nhanh vào ăn với tôi? - Bỏ tay tôi ra, tôi không ăn, có chết cũng không ăn, mau bỏ tay ra - Hiểu My không ngừng đánh tới tấp vào người Minh Kỳ Những cái đánh không lực của cô so với cơ thể cường tráng của anh thì chỉ như châu chấu đá xe, Minh Kỳ cứ để mặc cho cô đánh, nhất định không bỏ tay cô ra. Vì Minh Kỳ có chút xúc động nên anh hơi dùng lực ở tay. Cổ tay Hiểu My đau nhói. Cả trong tim cũng rất đau. Anh ta lại lừa cô, lại xem cô như thứ đồ chơi rẻ tiền, thích thì đem ra, chọc chọc vài cái vào người rồi sau đó sẽ vứt xó. Anh ta lại làm như thế, lại làm như thế...Hiểu My dùng chút sức lực cuối cùng, ra sức vùng vẫy. - Đau....a....Thả tôi ra, thả tôi ra - Hơi thở của cô yếu ớt hẳn, nước mắt tự nhiên chảy ra làm giọng cô nghẹn đi A, Lúc này Minh Kỳ mới nhận ra, nãy giờ, là anh làm cô đau, vội vã buông tay. Hiểu My ôm lấy cổ tay mình, nước mắt giàn dụa cúi gằm mặt xuống đường, định chạy đi trước khi bị anh bắt gặp.....cô đang khóc. ....Cô đang khóc........là vì anh ư? Anh lại làm cho cô khóc nữa sao? Hiểu My vừa quay người đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy, cô ngã vào lòng anh. - Đừng đi ! Xin em đấy, đừng đi ! Trong đêm tối, Hiểu My không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, mà mặt cô cũng đang áp sát vào lồng ngực anh, chỉ cách môt lớp áo sơ mi, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập của con tim anh. Giọng nói ấy.....rất dịu dàng.....anh....đang nói chuyện với cô sao? Chưa bao giờ, chưa bao giờ như thế. Sự thay đổi đột ngột ấy làm Hiểu My cứng người trong vài giây, nhưng sau đó, như giật mình khi nghĩ rằng" Không, không thể nào để tiếp tục bị lừa", cô lại ra sức giãy giụa, cố đẩy anh ra. Nhưng dường như càng đẩy thì cô lại càng bị anh ôm chặt hơn. Minh Kỳ siết chặt tay, không hiểu sao, nhưng lúc này, anh không muốn để cô chạy khỏi anh....như ba năm trước....... - Đừng đi, em đừng đi, Hiểu My, em đừng đi, được không? - Giọng Minh Kỳ nhẹ nhàng, có cả một chút yếu đuối vô hình xen vào từng câu chữ. - Thả tôi ra, buông tôi ra, Vũ Minh Kỳ, anh mau buông tôi ra ! - Không, không buông, Hiểu My, anh yêu em, đừng chạy khỏi anh, được không? Anh yêu em??? Anh ta vừa nói " Anh yêu em" với mình??? ....Anh yêu em...... .....Anh yêu em..... - Trịnh Hiểu My, được, tôi đồng ý, từ bây giờ cậu sẽ là bạn gái tôi - Cậu bé nói câu ấy, không hề do dự, chần chừ, đôi mắt nhìn về một góc nào đó trên bầu trời xanh thẳm . - Thật chứ? Minh Kỳ, cậu nói thật chứ? - Cô bé cười thật tươi, nét mặt hạnh phúc như vừa có được thứ gì quan trọng lắm - Ừ. - Vậy tức là cậu thích mình, đúng không? - Cô bé vẫn háo hức theo sau cậu bé, trông chờ một câu trả lời. Cậu bé nhìn cô, ái ngại, miễn cưỡng không muốn trả lời, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng, chỉ nói lí nhí, nhưng lại làm cho cô bé đi bên cạnh vui vẻ đến ngẩn người " Ừ, cứ coi là tôi thích cậu đi" A, Minh Kỳ, cậu ấy, cậu ấy nói thích mình, a, Gấu bông à, em không biết được đâu, Minh Kỳ, chính miệng cậu ấy nói thích chị đấy ! Một giấc mơ hạnh phúc, Gấu bông à, hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt, đúng không ?