Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 36



Chương 36: Giản Ninh di chuyển nhanh chóng, cuộn tròn trên giường rồi trượt xuống.

Cứ thế cho đến buổi chiều tan học, Giản Ninh đều mặt nặng mày nhẹ với Hứa Trạch. Người này quá đào hoa, cô cứ nhìn anh là thấy phiền, nhất là nhìn đến khuôn mặt đẹp tê tái lòng người của anh lại càng muốn cầm con dao vạch lên đó mấy đường, xem anh còn thu ong hút bướm bằng cách nào nữa.

Giản Ninh cầm cây bút bi trên tay giơ lên vẽ vài nét trên mặt Hứa Trạch. Hứa Trạch cũng không tránh, để mặc cho bạn gái mình vẽ bậy. Giản Ninh vẽ một hình mặt trời bên má trái và một bông hoa bên má phải. Sau khi vẽ xong lại lấy gương đưa qua.

“Sao trên đời này lại có người có được những kỹ năng hội hoa tuyệt vời vậy chứ, đường nét, màu sắc, cả cách xử lý sáng tối nữa.” Hứa Trạch vừa nhìn vừa thở dài: “Nhất là lại nằm trên gương mặt đẹp trai như vậy.”

“Tự luyến.” Giản Ninh trợn mắt với anh.

“Đại sư, cho xin chữ ký đi.” Hứa Trạch vừa nói vừa đưa cây bút bi vừa rồi qua.

Giản Ninh cầm bút đang định ký tên mình lên. Nếu ký tên lên thì chẳng phải người khác sẽ nhìn thấy cả sao, đây đang là ở trường học, nếu để giáo viên nhìn thấy thì không hay.

“Vậy ký lên tay vậy.” Hứa Trạch nhìn ra suy nghĩ của cô liền vươn tay ra, nói: “Đặt em trong lòng bàn tay anh.”

Giản Ninh viết tên mình lên đó, rồi ấn ngòi bút trên tay anh một cái.

“Hứa Trạch thương hiệu Giản Ninh.” Hứa Trạch hôn lên tên cô trong lòng bàn tay mình một cái.

Giản Ninh mỉm cười nhìn Hứa Trạch một lúc, sau đó lấy tờ khăn ướt đưa tới: “Lau đi, chuẩn bị tan học rồi.”

“Không lau.” Hứa Trạch không cầm lấy: “Đây là bạn gái anh vẽ, không nỡ lau.”

“Đừng đùa nữa, mau lau đi.” Giản Ninh vừa nói vừa cầm giấy lau lau trên mặt anh vài cái.

“Hai người phía trước lại bắt đầu ngược đãi cẩu rồi, tôi phải gọi điện cho Hiệp hội bảo vệ Động vật để khiếu nại.” Triệu Dã vô cùng chua xót nói.

Giản Ninh và Hứa Trạch đồng thời quay đầu lại nhìn Triệu Dã.

“Bạn trai ơi.” Giản Ninh nhìn Hứa Trạch bằng ánh mắt trìu mến.

“Bạn gái ơi.” Hứa Trạch hôn gió với Giản Ninh.

“Em Ninh, em thay đổi rồi.” Vệ Thành Thành đau khổ nói: “Anh Trạch, cậu dạy hư em Ninh rồi!”

“Đánh cậu ấy.” Triệu Dã và Vệ Thành Thành đồng lòng thỏa thuận.

Hôm sau là cuối tuần, thời tiết khá đẹp, ánh nắng chói chang. Giản Ninh dọn dẹp đồ đạc trong phòng, cô cũng không có nhiều đồ để mà dọn, chỉ cần một chiếc vali là cũng gần đủ, những thứ không hay dùng đến thì không cần mang theo.

Hứa Trạch giúp Giản Ninh kéo vali sang nơi mà trước đây bà nội Giản sống. Căn nhà đã được người giúp việc quét dọn lại một lượt, những bài trí và đồ đạc căn bản không có gì thay đổi, Giản Ninh nghĩ như vậy cũng tốt, như thể bà nội vẫn đang còn sống vậy.

Hứa Trạch ngồi trên ghế sofa, tại vị trí mà bà nội Giản thường ngồi. Giản Ninh rót một cốc nước rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

“Đáng lẽ em nên chuyển sang đây từ lâu để ở cùng bà.” Giản Ninh dựa vào vai Hứa Trạch nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Hứa Trạch vuốt tóc cô.

“Trưa nay em nấu cơm nhé.” Giản Ninh đứng lên, nói.

Giúp việc mới thuê vẫn chưa tới làm việc, thím Lâm thì hầu hết thời gian đều ở bên nhà ba, ba không có nhà, Giản Ninh cũng không muốn về bên đó.

“Anh giúp em một tay.” Hứa Trạch vừa nói vừa đi cùng Giản Ninh vào phòng bếp.

“Mì trứng cà chua được không?” Giản Ninh thấy thực phẩm không có nhiều, nói.

“Em nấu món gì anh cũng thích.” Hứa Trạch mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà.

Giản Ninh bắt đầu rửa cà chua, sau đó ngâm với nước nóng để phần vỏ bên ngoài mềm ra, lát nữa sẽ dễ lột.

“Bạn gái của anh đúng là cao thủ việc nhà.” Hứa Trạch thán phục, nói.

“Đây là việc bình thường được không, Hứa thiếu gia.” Giản Ninh vừa nói vừa bắt đầu cắt cà chua: “Ra ngoài đợi đi.”

Hứa Trạch lại đi chuẩn bị bát đũa.

Rất nhanh, một tô mì trứng cà chua thơm phức đã được nấu xong. Hứa Trạch cầm đũa nếm thử một miếng.

“Đây là món mì ngon nhất mà anh từng ăn.”

“Lần sau sẽ làm mì hương cá thịt bằm, mì rau xanh thịt bằm, mì rau cải muối, mì sườn… cho anh.” Giản Ninh mỉm cười, nói: “Em nấu mì giỏi lắm.”

“Vậy anh phải làm thế nào để báo đáp em đây.” Hứa Trạch nhìn cô, nói.

Giản Ninh vừa nhìn đã biết người này chẳng có ý đồ gì tốt đẹp, nên xua tay: “Không cần báo đáp.”

“Vậy thì anh sẽ ngại lắm.” Hứa Trạch nói: “Không lấy thân hẹn ước anh sẽ không yên tâm.”

“Biến đi.” Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch một cái: “Muốn có lý do để lợi dụng người khác hả?”

Sau bữa ăn, Hứa Trạch dọn dẹp bàn, cho bát đũa vào máy rửa bát rồi bắt đầu giúp Giản Ninh sắp xếp hành lý.

Phòng Giản Ninh ở đã được bà nội dọn dẹp từ trước, căn phòng gọn gàng sạch sẽ có tông màu hồng nhạt, Giản Ninh rất thích.

“Em đợi anh một lát.” Hứa Trạch vừa nói vừa đi ra cửa: “Anh về nhà lấy cái này, nhanh thôi.”

“Cái gì?” Giản Ninh hỏi.

“Lát nữa em sẽ biết ngay thôi.” Hứa Trạch mỉm cười với cô rồi ra ngoài.

Giản Ninh bắt đầu sắp xếp tủ quần áo và bàn học của mình. Quả nhiên, chẳng bao lâu Hứa Trạch đã quay lại. Anh cầm trên tay một chiếc khung ảnh. Giản Ninh nhìn vào, là ảnh chụp chung của cô và Hứa Trạch cạnh khu cảnh bên sông trong khu biệt thự. Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống hai người họ, cô tựa đầu vào vai anh, cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc trước ống kính. Triệu Dã và Vệ Thành Thành đã giúp bọn họ chụp mười mấy kiểu mới chọn ra được một tấm như vậy.

“Lúc nào nhớ anh thì chỉ cần nhìn vào tấm ảnh này.” Hứa Trạch không biết xấu hổ, nói: “Thực ra nếu nhớ thì có thể gọi điện thoại để triệu hồi người thật.”

Sau khi Giản Ninh chuyển đến đây, anh không còn nhìn qua cửa sổ, ngước mắt lên là có thể thấy cô nữa, thật ra thì là anh nhớ cô.

“Ừm.” Giản Ninh trả lời: “Anh cũng có thể mang bài tập sang đây, làm bài xong thì về.”

“Thật không?” Hứa Trạch vô cùng cảm động trước bất ngờ đột ngột này.

“Chỉ làm bài tập không được có suy nghĩ gì khác.” Giản Ninh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung của anh một cách không thương tiếc.

“Em nói thế nào thì là thế đó.” Hứa Trạch mỉm cười, nói.

Nói xong anh lại liếc nhìn giường cô một cái, giường không nhỏ, chắc chắn có thể ngủ được hai người, còn rộng hơn cả giường trong phòng ngủ của anh.

“Đừng nhìn vớ vẩn nữa.” Giản Ninh đá vào mông anh một cái: “Càng đừng có suy nghĩ vớ vẩn.”

Hứa Trạch nhân cơ hội nằm lên giường một cái.

“Sao lại gọi là suy nghĩ vớ vẩn, anh đang nghĩ nghiêm túc mà.”

Đợi đến khi anh nhìn lại cô thì khẩu súng cao su trên tay cô đã nhắm sẵn vào người mình rồi.

“Anh sai rồi, anh không nên nghĩ ngợi lung tung.” Hứa Trạch vội vàng ôm giữa hai đùi: “Cũng không nên nghĩ nghiêm túc.”

Giản Ninh đặt súng cao su xuống và bắt đầu sắp xếp sách trên bàn.

“Anh muốn ngủ trưa.” Hứa Trạch nói.

“Sang phòng cho khách mà ngủ.” Giản Ninh liếc anh một cái: “Nếu không thì biến xuống ghế sofa dưới lầu ngủ.”

“Không đâu, anh muốn ngủ trên giường này, chiếc giường này thoải mái.” Hứa Trạch vừa trêu chọc cô vừa ngửi ngửi mùi trên giường: “Thơm thật đó, có mùi của con gái.”

Chiếc giường này cô còn chưa chạm đến, sao anh lại ngửi ra mùi con gái, đúng thật là giỏi quá rồi mà.

“Em muốn làm bài tập, anh xuống lầu ngủ đi.” Giản Ninh ngồi vào ghế mở sách ra, nói.

“Anh cũng muốn làm bài tập.” Hứa Trạch lăn trên giường hai vòng, nói: “Anh muốn nằm trên giường này làm bài.”

“Anh về nhà lấy bài tập đây.” Hứa Trạch vừa xuống giường vừa nói.

“Ừm.” Giản Ninh trả lời.

Hứa Trạch đi xuống cầu thang rồi chạy nhanh về nhà mình, được ở cùng em Ninh cả chiều lẫn tối trong một không gian không có ai quả là trải nghiệm không thể thú vị hơn.

Điều quan trọng là phải làm bài tập, nhưng nếu giữa chừng thấy mệt mỏi thì có thể giải trí một chút cũng không sao. Không giống như ở ngoài đường, đâu đâu cũng có người, muốn làm việc riêng tư cần phải chú ý an toàn và dễ dàng buông bỏ. Hứa Trạch thầm nghĩ.

Nhưng khi lấy xong bài tập và quay lại nhà Giản Ninh, trông thấy cảnh tượng trước mắt Hứa Trạch đã suýt chút nữa thì lăn ra ngất. Anh thấy Triệu Dã và Vệ Thành Thành, một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải Giản Ninh, xem ra là đang làm bài tập. Giản Ninh còn đang giảng bài cho Triệu Dã.

Hai cái tên này, mọi lần không phải đều đợi đến tối chủ nhật không thể trì hoãn được nữa mới đến tìm Hứa Trạch để chép bài hay sao.

“Đừng có lườm tôi, Hứa thiếu gia.” Triệu Dã vui vẻ nhìn Hứa Trạch: “Em Ninh gọi tụi tôi đến, nói muốn kèm tôi học.”

“Ừm.” Vệ Thành Thành tiếp lời: “Cảm ơn em Ninh đã kèm bọn anh làm bài.”

Mơ mộng của Hứa Trạch đã tan thành mây khói, lúc này trông anh giống như con gà trống thua trận, rũ đầu chán nản mở sách giáo khoa ra.

Suốt cả buổi chiều, anh đều không có tinh thần, còn Triệu Dã và Vệ Thành Thành thì lại vô cùng nhiệt tình học tập, ở trường cũng chẳng thấy hai người đó nghiêm túc như vậy.

Cứ thế cho đến buổi chiều, Vệ Thành Thành bị mẹ gọi về nhà ăn tối, thì hai người họ mới thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi. Hứa Trạch vô cùng vui vẻ tiễn hai người họ ra cửa, còn tỏ ý lần tới sẽ không chào đón nữa.

Giản Ninh ngồi trong bàn học, vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi bổ sung cuối cùng.

“Câu này làm thế nào?” Cô quay lại hỏi Hứa Trạch.

“Câu nào?” Hứa Trạch đi tới, anh không nhìn vào đề bài mà ôm cả người cô vào lòng.

Anh đã kiềm chế cả buổi chiều, muốn cô muốn đến đòi mạng.

“Em vẫn chưa làm xong câu hỏi đó.” Giản Ninh giãy giụa.

“Hôn một cái đã rồi anh sẽ giảng cho em.” Hứa Trạch đặt cô lên giường, áp người muốn đè cô xuống.

Giản Ninh di chuyển nhanh chóng, lăn một vòng rồi trượt xuống. Nhưng trước khi kịp chạy ra khỏi phòng ngủ thì anh đã bắt được cô.

“Anh nhịn cả buổi chiều rồi, cho anh hôn một cái thôi.” Hứa Trạch tiến đến, không cho phép cô giải thích rồi hôn cô.

Mà hoàn toàn không đơn giản chỉ hôn một hai cái. Khi mẹ Hứa Trạch gọi đến cuộc điện thoại thứ năm, anh mới buông cô ra.

“Con trai, bữa tối có ăn cơm ở nhà không, sao lại không nghe máy thế?”

“Vừa có chút việc, con về ngay đây.” Hứa Trạch nhìn Giản Ninh nói.

Hứa Trạch cúp máy, ôm Giản Ninh mùi mẫn một chút rồi hai người mới cùng nhau ra ngoài. Giản Ninh đồng ý với Giản Thế Huân cuối tuần sẽ về nhà ăn cơm.

Khi Hứa Trạch về đến nhà, ba mẹ đã ngồi sẵn ở bàn ăn đợi anh.

“Con trai, vừa rồi bận gì thế, mẹ gọi năm cuộc điện thoại đều không nghe, còn tưởng xảy ra chuyện rồi cơ.” Mẹ Hứa nói.

“Không sao.” Hứa Trạch ngồi xuống ghế nhìn lên bàn ăn: “Sườn xào chua ngọt này, cảm ơn mẹ.”

Tay nghề này vừa nhìn đã biết là do mẹ Hứa làm, giúp việc trong nhà không thể tạo ra màu đỏ rượu tươi sáng như vậy.

“Lần tới, đưa tiểu Ninh đến ăn cơm nhé.” Mẹ Hứa gặp cho Hứa Trạch một miếng sườn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.