Hứa Trạch kẹp chặt hai chân, khóa cửa sổ, kéo rèm lại sau đó mới cảm thấy an toàn hơn nhiều. Anh ngồi trên giường, nhìn chăm chú vào mảnh giấy nhỏ, đằng sau là một lớp băng keo hai mặt hơi nhăn, có lẽ là được bọc vào một viên đá hay thứ gì khác giống như vậy rồi bắn sang. Chẹp, cái đầu nhỏ nhắn ấy cũng linh hoạt đó chứ.
Sáng sớm hôm sau, Giản Ninh thức dậy học từ vựng tiếng Anh, cô nhìn thời gian, sắp đến bảy giờ rồi. Cô xách theo chiếc túi giấy, bên trong có áo sơ mi cùng chiếc dép lê, chuẩn bị ra ngoài giao dịch với anh.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đang định xuống lầu, Giản Ninh lại thấy Diêu Tĩnh Vân ngồi trên sofa, không nhìn thấy mặt bà ta, nhưng cô có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.
Diêu Tĩnh Vân nghe thấy tiếng động trên lầu, liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô con gái ngoài giá thú kia đang xách túi đồ ra ngoài rồi lại lén lén lút lút trốn vào trong phòng.
Giản Ninh lại giấu áo sơ mi cùng chiếc dép vào vị trí cũ, rồi mới đi xuống.
“Chào buổi sáng, dì Tĩnh.” Giản Ninh mỉm cười nói.
Bắt gian? Áo sơ mi của Hứa Trạch bị phát hiện rồi sao? Trái tim Giản Ninh khẽ lặng xuống, ngẫm nghĩ lại thấy hoàn toàn không có khả năng này, cả một đêm cô luôn ở trong phòng, đâu có ra ngoài và chẳng có ai khác vào phòng cô.
“Chiếc vòng tay hơn một nghìn vạn.” Diêu Tĩnh Vân giơ cổ tay lên, bên trên hoàn toàn trống không, bà ta liếc nhìn Giản Ninh một cái, vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường: “Bây giờ lấy ra đây tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn không tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Dì Tĩnh, con không lấy đồ của dì.” Giản Ninh vẫn mỉm cười, trên gương mặt chẳng chút cảm xúc thăng trầm, như thể đang nói về một chủ đề không quan trọng như thời tiết hôm nay thật đẹp chẳng hạn.
“Lấy hay không lục soát một chút chẳng phải sẽ rõ sao?” Diêu Tĩnh Vân bước tới, nhìn cô nói: “Có lẽ ba ruột của cô cũng sắp xuống máy bay rồi, để ông ấy xem mình đã đón được cái loại trộm cắp đê tiện nào về nhà.”
Giản Ninh nghe thấy chữ trộm cắp, trái tim hoàn toàn chùng xuống, giống như đang bị người bóp cổ, có chút khó thở, lòng bàn chân bắt đầu phát lạnh, tựa như vết sẹo chẳng dễ gì mới kết được vảy lại bị ai đó bóc ra, máu chảy khắp nơi. Cô cảm thấy hình xăm bông hoa Hướng dương trên tay mình bắt đầu đau nhói, như thể vừa bị chườm đá rồi lại đốt trên lửa, chẳng mấy chốc toàn bộ cánh tay đã bắt đầu tê dại.
“Dì Tĩnh, con không lấy, hay là dì tìm lại xem sao.” Giản Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười, cô đang cố gắng kìm chế giọng nói của mình, để đối phương không phát hiện ra chút run rẩy nào của cô.
“Thím Cầm, lên lục phòng con bé, tìm thật kỹ cho tôi.” Diêu Tĩnh Vân hét lớn, âm thanh của bà ta toát ra một tia lạnh lẽo, giống mụ đàn bà đanh đá mất kiểm soát, hoàn toàn không còn vẻ duyên dáng, sang trọng của ngày hôm qua.
Thím Cầm đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy tên mình liền giật mình, vội vàng chạy lên lầu.
Hứa Trạch đứng ở cổng nhà Giản Ninh, trên tay cầm một tờ năm mươi tệ tiền mặt. Anh nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên trong, có thể nhận ra là giọng của Diêu Tĩnh Vân, anh lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy Diêu Tĩnh Vân nói chuyện với người khác như vậy.
Hứa Trạch nhìn thời gian, đã bảy giờ tám phút rồi. Anh cau mày, bấm chuông cửa, có người mở cửa, Hứa Trạch bước vào phòng khách.
Giản Ninh đang đứng bên ghế sofa, có thể thấy sắc mặt không mấy tốt của cô, mặc dù vẫn đang cười nhưng vừa nhìn thoáng qua anh đã nhận ra, cô không ổn, hoàn toàn không ổn.
Diêu Tĩnh Vân khoác chiếc khăn choàng cashmere, vẻ mặt đầy tức giận đứng trước mặt Giản Ninh, sự tức giận pha lẫn chút ghê tởm không thể che giấu.
“Tiểu Trạch, con về nhà trước đi.” Diêu Tĩnh Vân nói.
Hứa Trạch liếc nhìn Giản Ninh, anh không yên tâm, tuy nói rằng là chuyện của nhà người khác anh không có quyền xen vào, nhưng anh rất lo lắng cho cô.
Không đi cũng được, tốt nhất hãy để mọi người cùng nhìn cho rõ ở đây có kẻ trộm. Diêu Tĩnh Vân cười lạnh một tiếng, chỉ vào Giản Ninh, rồi nói với Hứa Trạch: “Con bé lấy trộm vòng tay của dì.”
“Dì Tĩnh, không có bằng chứng, vì vậy đừng vội đưa ra kết luận chứ ạ.” Hứa Trạch cau mày nói. Nói xong lại nhìn Giản Ninh. Anh thấy đôi môi cô bắt đầu run rẩy.
Hứa Trạch đi tới chỗ Giản Ninh, dùng thân mình che chắn cho cô, nhẹ giọng nói: “Để bọn họ tìm xem.”
“Áo sơ mi.” Giản Ninh dùng khẩu hình nói.
“Không sao.” Hứa Trạch mỉm cười. Anh nói bằng giọng bình tĩnh, không vội vàng cũng chẳng chậm rãi, nhẹ nhàng mà kiên định, có sức mạnh xoa dịu lòng người rất lớn.
Anh đưa tay lên, như thể muốn chạm vào mặt cô, nhưng sau khi nhận ra hành động của mình, lại hơi dừng lại rồi buông tay xuống.
Một chiếc ô tô từ bên ngoài đi vào. Diêu Tĩnh Vân nhìn Giản Ninh một cái, bà ta cuốn chiếc khăn choàng lại, bước ra cửa phòng khách, sự tức giận và khinh bỉ theo từng bước chân đã biến thành ấm ức.
Giản Thế Huân xuống xe, thư kí kéo vali theo sau.
“Thế Huân, anh vất vả rồi.” Diêu Tĩnh Vân chạy ra đón, vừa giúp ông ấy cởi áo khoác vừa nói.
Thư ký đặt vali bên cạnh ghế sofa trong phòng khách rồi rời đi.
“Ba, ba về rồi ạ.” Giản Ninh từ phía sau Hứa Trạch đi tới, mỉm cười, vẫn là giọng nói ngọt ngào ấy.
Trước đây, cô đã từng gặp người ba này, bọn họ gặp nhau một lần khi mẹ cô đem cô ra để thương lượng với ông ấy, còn một lần nữa là trong quá trình kiểm tra DNA.
“Tiểu Ninh, sống ở đây có quen không?” Ánh mắt Giản Thế Huân lộ ra nụ cười, nhìn Giản Ninh, nói.
“Dì Tĩnh và bà nội đều đối xử rất tốt với con.” Giản Ninh tiếp tục cười.
“Tiểu Trạch cũng ở đây à, đã ăn sáng chưa, ở lại cùng ăn nhé.” Giản Thế Huân nói với Hứa Trạch.
“Chào chú Giản.” Hứa Trạch cau mày, nghẹn giọng chào hỏi người lớn một câu.
Anh hoàn toàn khác với Giản Ninh, anh là kiểu người có gì đều thể hiện hết lên mặt, không vui là không vui. Cuộc sống của anh vô cùng tự do, thoải mái, không bao giờ phải đeo mặt nạ.
Giản Ninh lén lút nhìn anh, cô thực sự ngưỡng mộ anh. Còn cô, lại tự tô cho mình lớp trang điểm dày cộp, lúc nào cũng phải thật cẩn trọng, nếu không cẩn thận bị ai đó tạt nước sẽ lập tức hiện nguyên hình.
Thím Cầm bước ra khỏi phòng Giản ninh, cầm theo chiếc áo sơ mi và một chiếc dép lê xuống lầu, rồi đặt chúng lên bàn trà. Thím Cầm liếc nhìn Hứa Trạch một cái, bắt gặp ánh mắt anh liền lập tức quay đầu né tránh.
“Lão gia, phu nhân, trong nhà hết dầu rồi, tôi xin phép ra đi siêu thị mua chút dầu.” Thím Cầm nói xong liền đi về phía cửa ngoài phòng khách.
“Khoan đã.” Hứa Trạch đi tới tóm lấy cánh tay thím Cầm. Một chiếc vòng màu xanh lá rơi ra từ cổ tay bà ta.
“Rầm” một tiếng, thím Cầm quỳ trên mặt đất, ôm mặt khóc.
Giản Ninh đi tới, ngồi xổm xuống, tháo chiếc vòng tay từ cổ tay bà ta ra, quay người bước về phía Diêu Tĩnh Vân.
“Dì Tĩnh, tìm thấy vòng tay của dì rồi ạ.”
“Vừa rồi là dì hiểu lầm con.” Diêu Tĩnh Vân nhận lấy chiếc vòng, nở nụ cười khó xử với Giản Ninh.
Lúc này, Giản Thế Huân mới hiểu ra bầu không khí kỳ lạ vừa rồi khi ông bước vào.
“Tĩnh Vân.” ông ấy bực tức nói: “Đừng làm khó con bé!”
“Ba, không sao ạ, dì Tĩnh để thím Cầm lục soát phòng con cũng là vì muốn chứng minh sự trong sạch của con.” Giản Ninh liếc nhìn Diêu Tĩnh Vân, nói.
Cô không muốn sự việc tồi tệ hơn, càng không muốn nghe thấy mấy từ trộm cắp từ miệng người khác, kẻ trộm, mỗi lần nghe thấy mấy từ này, cô đều cảm thấy trái tim như đang phải chịu một cực hình đau đớn. Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới việc lật đổ ai, cô chỉ muốn tìm một môi trường thật an toàn, yên tĩnh để ở lại và tốt nhất là không để bất cứ ai cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Cô cũng không định ở lại nhà họ Giản lâu dài, sau khi thi đại học, cô sẽ rời đi.
Còn về phần Diêu Tĩnh Vân, cô không có hứng thú để đấu với bà ta, cũng chẳng lấy đâu ra sức lực. Năm sau nữa là thi đại học rồi, lên đại học cô sẽ không quay về nữa, tất cả những thứ ở nơi này đều chẳng liên quan gì tới cô.
Diêu Tĩnh Vân điều chỉnh lại tâm trạng, đi đến bàn cà phê, cầm áo sơ mi và chiếc dép lê lên.
“Cái này?”
Rõ ràng là một chiếc dép và áo của đàn ông mà. Bà ta nhìn Giản Ninh một cái, trông thì ngoan ngoãn hiền lành, ngây thơ, nhưng trong xương cốt lại là loại đê tiện.
Giản Ninh nói mình không có sức để đấu với bà ta, nhưng nếu ép người quá đáng, cô cũng chẳng ngại mà chơi đùa lại với con người này. Trước giờ Giản Ninh cô chưa từng “ăn chay”, nếu không đã sớm bỏ mạng ở nơi từng sống trước đó rồi, không phải là chết trong lòng mà là chết thực sự, cái chết về thể xác.
“Tiểu Ninh, đây là quà con chuẩn bị cho ba sao?” Giản Thế Huân ngồi trên ghế sofa, nhìn Giản Ninh, vẻ mặt lộ rõ sự yêu chiều.
Sắc mặt Diêu Tĩnh Vân lập tức chùng xuống, ai cũng có thể nghe ra, Giản Thế Huân đang cố tình giải vây cho Giản Ninh.
Giản Ninh đang định thuận theo lời của Giản Thế Huân, thì lại bị động tác của Hứa Trạch cắt ngang. Anh đi tới, cởi áo khoác ngoài ra, cầm chiếc áo sơ mi mặc lên người, cài cúc, để lại chiếc cúc trên cùng không cài, hơi nghiêng đầu, chỉnh lại cổ áo, sau đó mặc lại áo khoác, mở rộng vòng tay. Một loạt động tác trôi chảy như nước, đem theo sự thanh lịch dễ chịu, như thể muốn đến tham dự bữa tiệc tối cảm động nhất thế giới vậy.
Hứa Trạch mặc xong áo, lại đặt chiếc dép lê xuống đất, xỏ một chân vào.
“Của con.” Nói xong liền cầm theo đôi giày đặt trên giá mà khi nãy anh đi tới, bước ra ngoài và không hề dừng lại.
Phía sau anh, tất cả mọi người trong phòng đều đang chết lặng, ngoại trừ Giản Ninh. Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng anh cũng không phải là một tên ấu trĩ chỉ biết trêu chọc mọi người, thực ra anh rất trưởng thành và có trách nhiệm, có thể đối phó với tình huống hoang mang, xấu hổ như vậy bằng một giọng nói vô cùng trầm ấm, nho nhã.
Còn về phần tại sao áo của anh lại xuất hiện trong phòng cô, thì anh tin rằng Giản Ninh có thể giải thích ổn thỏa, nói thẳng nói thật là việc không hề khó.
Hứa Trạch ra khỏi nhà họ Giản với một chiếc dép trên chân, chân còn lại chỉ đi mình tất, giẫm trên nền đất có chút ớn lạnh. Nhưng dù sao thì nhà anh cũng ở ngay đối diện nhà họ Giản, đi vài bước là tới rồi, lười chẳng muốn thay giày, sắp về tới nhà rồi.
“Tiểu Trạch, sao chân con lại tập tễnh thế kia?” Khi đi được nửa đường, Hứa Trạch nghe thấy có tiếng người gọi mình phía sau.
“Chào buổi sáng, bà nội Giản.” Hứa Trạch quay đầu lại nói: “Con không sao, bà mau vào đi ạ, chú Giản vừa về rồi.”
Anh biết bà nội Giản rất thương Giản Ninh, nên chắc chắn sẽ đứng về phía cô.
“Con và tiểu Trạch?” Diêu Tĩnh Vân ngồi bên cạnh Giản Thế Huân nói với Giản Ninh.
Bà ta không thay đổi biểu cảm, đánh giá Giản Ninh, mới đến đây có hai ngày đã câu được đại công tử nhà họ Hứa rồi. Tập đoàn Hứa Thị chỉ có một người thừa kế duy nhất, cô gái này không những không đơn giản mà có thể coi là một con quỷ trên trần gian này rồi. Diêu Tĩnh Vân cau mày, dấu vết của sự mỉa mai thoáng qua trên khuôn mặt.
Giản Thế Huân nhìn Giản Ninh, đợi cô đưa ra câu trả lời. Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, ông ấy không mấy tin rằng cô lại phát sinh quan hệ thân thiết với một chàng trai mới quen biết chưa tới hai ngày.
“Chuyện là thế này ạ, chiều hôm qua con làm rớt cúc áo của anh ấy, làm hỏng đồ của người khác thì đương nhiên phải đền, ba nói có đúng không ạ?” Giản Ninh mỉm cười, tiếp tục nói: “Anh Trạch chê phiền nên bọc áo bên ngoài chiếc dép ném thẳng qua cửa sổ phòng con.”
Cô gái lại tiếp tục nở nụ cười, như thể sự việc oan uổng vừa rồi chẳng hề xảy ra.
“Vậy tại sao con lại làm rớt cúc áo của người ta?” Diêu Tĩnh Vân hùng hổ dọa người, nói.