Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 105



Con của Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê đến trong sự bất ngờ, nằm ngoài kế hoạch.  

Dù là thời điểm nào đi chăng nữa thì hai người cũng còn rất trẻ, kết hôn đã gọi là sớm rồi huống hồ là có con.  

Sau hai năm kia, người ta phỏng đoán về quan hệ tình cảm và cuộc sống sinh hoạt của hai người không ít, nhưng cũng ít ai đoán được rằng đã đi tới hôn nhân. Ký giả chỉ chụp được một vài bức ảnh bên lề, cũng chỉ là phỏng đoán phiến diện, cộng đồng mạng nghe một chút rồi bỏ qua.  

Sau ba năm lãnh chứng cũng chính là năm thứ hai sau hôn lễ, Biên Lê thành công mở ra sự nghiệp làm nhà sản xuất tại Studio Vân Biên. Ngoài ra, cô còn chọn một chương trình phát thanh, toàn bộ quá trình đều được thu lại theo hình thức livestream, cũng coi như thực hiện theo ý thích của mình. Thời gian còn lại vẫn duy trì làm đại ngôn cho các thương hiệu trong khu vực Châu Á- Thái Bình Dương, giữ một vị trí đặc biệt trong giới giải trí.  

Về sự phát triển trong tương lai của nhóm Gemini, công ty cũng áp dụng hình thức nuôi thả như ACE. Sau khi tập hợp lại, chỉ cần đạt được ý kiến chung, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hành ca khúc mới.  

Trải qua thời đỉnh cao, nhóm đương nhiên cũng ổn định ở vị trí cao, mà thời gian vững vàng này cũng duy trì rất lâu.

Bởi vì đây năm thứ bảy từ khi Biên Lê debut.

Giá trị tồn tại của đỉnh cấp thần tượng chính là việc luôn giữ một vị trí khắc sâu trong lòng mọi người rất lâu sau này.

Lâu lâu mới xem lại, rồi mới biết được hoá ra vẫn là mấy cái tên này.  

Điều này mang ý nghĩa vượt thời gian, đồng thời trên hành trình theo đuổi ước mơ đã chia cách với không ít người hâm mộ khi họ đã trưởng thành.  

Sau khi giải trí Nhất Thiên bồi dưỡng siêu sao dưới chướng, đương nhiên sẽ suy tính đến sự phát triển của công ty. Bởi vậy công ty sẽ tập trung bồi dưỡng những nhóm nhạc nam và nhóm nữ. Mà ACE và Gemini cũng tạm gọi là hai nhóm có cấp bậc nguyên lão, không có chuyện gì cấp bách, cơ bản sẽ không trở lại công ty.  

Mấy phòng luyện tập của hai nhóm cũng nhường cho người mới sử dụng. Sau mấy năm biểu diễn trên sân khấu, Biên Lê rốt cuộc cũng cảm thấy viên mãn.  

Cô không cảm thấy mệt mỏi mà trở nên yêu quý nó.  

Nhưng cũng bởi vì đôi bạn trẻ đã có nhiều tháng ngày ngọt ngào ở nơi đây nên sự yêu quý dành cho nơi này mới càng lâu dài.  

Dù sao mới chuyển hướng từ đứng trên sân khấu trở thành nhà sản xuất, Biên Lê có chút chưa thích ứng được, cô ngây thơ hồn nhiên đã quen rồi, sau này phải tự suy tính cho bản thân mình cho nên đôi lúc cũng cảm thấy mờ mịt.  

Vào lúc đó, Hạ Vân Tỉnh luôn luôn lặng lẽ bảo vệ cô, cổ vũ cho cô.  

Nói với cô, chỉ cần làm điều mình thích.  

Biên Lê cũng đã vượt qua được rồi, mấy ngày đó thật sự là nhiệt tình như lửa.  

Hai người quá mức ý loạ,n tình mê, có mấy lần đã quên dùng biện pháp, Biên Lê cứ thế mơ hồ trúng thưởng.  

Tuy kết quả làm người ta có chút choáng váng, nhưng đối với tình huống bất ngờ này, Biên Lê lại vô cùng tò mò.  

Cưới nhau đã hai năm, hai người cũng không bàn đến việc có em bé. Thế nhưng khi thật sự đến, hai người đều cùng nhau nhất trí cẩn thận che chở.  

Biên Lê mới mang thai lần đầu, không có kinh nghiệm gì, cũng không có những biểu hiện của phụ nữ có thai, vẫn sành ăn như cũ, không có gì thay đổi. Chắc cũng vì thân thể khoẻ mạnh.  

Cũng may bây giờ cô chính là nhà sản xuất Biên, cũng có người gọi cô là cô Biên như một người có tên tuổi trong giới, tháng ngày trôi qua khá an nhàn. Biên Lê dứt khoát làm việc ở Mính Để luôn, thỉnh thoảng mới tới nơi làm việc của Hạ Vân Tỉnh chơi với anh, hai địa điểm một cung đường. Lúc trước, Hạ Vân Tỉnh sửa sang lại nhà đã làm một phòng sáng tác tại nhà, bây giờ mới thấy anh đúng là có tầm nhìn xa trông rộng.  

Khi vừa mới biết tin cô mang thai, bố mẹ hai bên cực kỳ kinh ngạc.  

Dưới cái nhìn của bọn họ, hôn lễ của hai đứa trẻ cũng mới tổ chức không bao lâu, bình thường người lớn không hối thúc, đôi vợ chồng cũng không đề cập tới chuyện này. 

Cứ lặng lẽ lại làm được chuyện lớn.  

Có điều bố mẹ hai nhà đều là những người có tư tưởng cởi mở, khi cô mang thai cũng không can thiệp quá nhiều, chỉ căn dặn một vài việc cần chú ý, sau đó tùy vào hai vợ chồng.

Như vậy Biên Lê lại được thở phào nhẹ nhõm, cô tự do đã quen rồi, không muốn bị người khác quản lý. Cũng may trưởng bối hai bên đều rất văn minh. 

Cô rất hài lòng một điểm về Hạ Vân Tỉnh, bất luận cô lựa chọn thế nào, Hạ Vân Tỉnh đều không dùng danh nghĩa muốn tốt cho cô mà ràng buộc cô.

Vào một ngày cuối tuần, đúng là một ngày nắng đẹp, mùa xuân đang tới. 

Biên Lê nằm ở phòng khách tầng một, dựa lưng vào ghế salông, đắm chìm trong ánh nắng mùa xuân.

Tia sáng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ phả xuống dưới đất ánh lên mái tóc mềm mại của Biên Lê tạo nên một tầng ánh sáng hài hoà.   

Hạ Vân Tỉnh rửa một đĩa hoa quả cho cô, để ráo nước rồi cắt thành miếng mang tới cho cô. 

Bụng của Biên Lê đã nhô lên rất tròn. Thế nhưng tay chân cô vẫn thon thả, cũng không béo lên, ngược lại khuôn mặt càng ngày càng nhẵn mịn, non mềm, da dẻ cũng trắng đến phát sáng, đôi mắt long lanh như nước. Nhìn thế nào cũng thấy giống nữ sinh mới ra trường không bao lâu.   

Hạ Vân Tỉnh mang theo đĩa hoa quả, cũng không bỏ xuống mà cầm trong tay, đút cho cô ăn từng miếng một.  

Biên Lê đang xem tạp chí trong tay, ánh mắt vẫn tập trung nhìn, miệng vẫn nhận đồ ăn anh đút.

"Thắt lưng em còn đau không?" Hạ Vân Tỉnh nhắm mắt, tay đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng dán vào.  

Biên Lê lắc lắc đầu: "Ngày hôm nay không có, em vẫn ổn cả, có lẽ ngày hôm qua em đứng lâu một chút."

"Vậy thì tốt." Hạ Vân Tỉnh nhéo trên mặt cô một cái, rồi lại ấn một chút: “Có gì không thoải mái phải nói với anh.” 

Biên Lê nhấc mắt nhìn về phía anh, cười tủm tỉm: "Biết rồi."

"Hôm qua mẹ anh nói gì với em?" Hạ Vân Tỉnh giống như lơ đãng nhắc tới chuyện này.

Ngày hôm đó mẹ Hạ đến, sau đó đến đêm đã đi luôn, cũng không ở lại qua đêm, nói là không muốn quấy rầy đôi vợ chồng.  

Bà lo lắng cho con dâu nên không mang theo đồ gì chăm sóc sức khoẻ tới, chỉ mang cho cô mấy quyển tạp chí, nói là để giải buồn, lại truyền thụ một vài kinh nghiệm lúc mang thai, lúc đó mới thần bí mà đi khỏi.  

Điều thần bí này, chỉ có Biên Lê biết được.

Gần đây Nhất Thiên đã đào tạo được một nam diễn viên trẻ, khuôn mặt đẹp như thần tiên, mẹ Hạ mang đến tạp chí có chàng trai này xuất hiện trong đó.  

Biên Lê cảm thấy mẹ Hạ rất buồn cười, thế nhưng khi cô nhìn mặt vị kia, thành công bị hạ gục.  

Không thể không nói, nhìn vui mắt thì lòng người cũng khoan khoái.  

Vừa rồi thấy Hạ Vân Tỉnh hỏi như vậy, Biên Lê có chút chột dạ, ánh mắt cô hơi nhẹ một chút: “Không có gì, mẹ tới đây nói tâm sự với em một chút."

Hạ Vân Tỉnh nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc.

Sau đó anh nhìn thấy Biên Lê hơi cầm chếch tờ tạp chí một chút để chặn lại ánh mắt anh, người hơi nghiêng về phía bên cạnh.  

Anh không chút biến sắc, sau đó thừa cơ Biên Lê không chú ý, cướp lấy quyển tạp chí.

Biên Lê sao có thể giật được với anh, sức lực của hai người không giống nhau.  

Bị Hạ Vân Tỉnh cướp tạp chí đi, cô cũng không thèm làm bộ tức giận.  

Hạ Vân Tỉnh tùy ý lật qua lật lại, đầu ngón tay lướt lướt vài tờ.  

Sắc mặt cũng càng ngày càng xám xịt.

"Em ngồi đọc tạp chí cả buổi chính là xem người đàn ông này?" Anh nhíu chặt lông mày, giọng nói đặc biệt rung rung.

Đều nói phụ nữ mang thai thường không có cảm giác an toàn, Biên Lê lại cảm giác nhà mình hoàn toàn ngược lại.  

Hạ Vân Tỉnh và cô đổi ngược vị trí cho nhau.

Nghe giọng nói tức giận chua lè của Hạ Vân Tỉnh, Biên Lê nở nụ cười: "Người mới mà... đẹp như vậy... Em thích nhìn... Thì nhìn!"

Nhưng mà không biết câu nói này động tới dây thần kinh nào, Hạ Vân Tỉnh có chút không khống chế được chính mình, giọng nói hơi chua, tiếp tục nói: "Em cảm thấy người mới là tốt đúng không?"

Biên Lê mới vừa định mở miệng phản bác, bảo bảo trong bụng lại đạp cô một cước.  

Cô cảm thấy hơi lạ, trực tiếp ngửa ra sau, hít vào một hơi.  

Hạ Vân Tỉnh bị phản ứng này của cô doạ sợ, thấy Biên Lê vậy, cái gì ghen tuông, cái gì mới mẻ, đều là chuyện ngoài lề hết, anh ném hết ra sau đầu. 

Anh vội vã tiến tới, dễ dàng nhận ra sự căng thẳng trong lời nói: “Làm sao vậy, em đau bụng à?” 

Biên Lê chăm chú nhìn gò má của Hạ Vân Tỉnh, hơi nhíu lông mày lại, trong lòng thấy ngọt ngào như khuấy mật ong, đâu cũng thấy ngọt.  

"Không có, là con đá em." Biên Lê nói, mới chú ý từng động tĩnh trên bụng, không muốn bỏ qua.  

Hạ Vân Tỉnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, mà tay đặt lên trên thăm dò, chờ đợi.

Hai con người mới làm cha mẹ vào giờ phút này, thực ra không khỏi có chút luống cuống tay chân.  

Thế nhưng hai người đều tò mò vô cùng, một mực cùng nhau chờ đợi sự chuyển động của đứa bé.  

Chỉ có điều sau đó rất lâu vẫn là một mảnh yên lặng. 

Hạ Vân Tỉnh hắng giọng một cái, lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ truyền hơi ấm vào.

Khuôn mặt anh đầy nhu hoà, nghiêng đầu dán tai lên, giọng nói trầm thấp.  

"Này, tiểu quỷ, bố hỏi con, cái người mới kia có đẹp mắt không?"

Cái bụng vẫn không có động tĩnh, phỏng chừng bảo bối nhỏ đã ngủ say.

Biên Lê nhìn anh còn xoắn xuýt cái đề tài này, còn hỏi trước mặt con, tức giận đến mức dùng sức nhéo lỗ tai Hạ Vân Tỉnh một cái.

"Hừ, anh còn hỏi như vậy, có lẽ con bị anh doạ sợ rồi."

Hạ Vân Tỉnh ngoảnh mặt làm ngơ, lại chậm rãi mở miệng: "Bố con mới là người đẹp trai nhất, nhớ kỹ chưa?"

Biên Lê: "......"

Hạ Vân Tỉnh tự thấy thoả mãn, lúc này mới đẩy người đến, chỉ là tay vẫn giữ tư thế vừa rồi, dường như muốn làm một người không tranh không cướp sưởi ấm cho con. 

Biên Lê cầm lại tờ tạp chí bị vất sang một bên, nói hờn dỗi với Hạ Vân Tỉnh: "Em cảm thấy người mới rất đẹp đó."

Cô nói xong, cười híp mắt, nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh: "Nếu như con đồng ý với mẹ thì đá mẹ một chút."

Vừa dứt lời, Hạ Bảo Bảo đã tung chân đạp mạnh.  

Biên Lê lần này hoàn toàn kinh ngạc, đôi mắt mở lớn.

Hạ Vân Tỉnh rõ ràng cũng cảm giác được, mặt lại xị ra, là dạng không dỗ được.  

Buổi tối lúc ngủ, Biên Lê còn cười lớn.

Hạ Vân Tỉnh cúi gằm mặt, không nói gì, giấu kín tạp chí, đặt xa vị trí của cô để phòng ngừa cô đụng tới.

Công tác chuẩn bị đi ngủ cho phụ nữ có thai rất nhiều, mặc dù mặt Hạ Vân Tỉnh vẫn sa sầm, nhưng không nỡ để cô tự làm, vẫn chuẩn bị kỹ càng cho cô.  

Khi Biên Lê nằm xong, Hạ Vân Tỉnh còn đang bận.

Trong ấn tượng của cô, kể cả là trong lúc yêu đương hay khi đã kết hôn, điều cô nhìn thấy nhiều nhất ở anh chính là bóng lưng bận rộn.  

Mà sự bận rộn này chính là vì cô.

"Ông xã..."

"Ừm." Hạ Vân Tỉnh nhanh chóng hồi thần, đi tới, hơi khom người, nhẹ giọng hỏi dò: "Hôm nay lại không ngủ được à?"

"Hôm nay không có, hôm nay em chỉ muốn nói chuyện với anh một chút." Biên Lê mềm giọng nói.

Hạ Vân Tỉnh mới vừa rồi còn mặt lạnh ngay lập tức như tuyết hoà tan, khuôn mặt đầy rạng rỡ.  

Anh hàn huyên với cô một hồi, sau đó thoa mỹ phẩm dưỡng da cho cô.  

Đến cuối cùng, Hạ Vân Tỉnh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên bụng Biên Lê. 

Dường như Hạ Bảo Bảo nhận ra bố đang thân mật với mình, rốt cuộc không tiếp tục thờ ơ nữa mà đạp đạp.  

"Tỉnh Tỉnh Heo, anh yêu con như vậy à?" Biên Lê nhịn không được mà hỏi ngay.

Hạ Vân Tỉnh mê muội với trò chơi cùng con, chỉ là đáp một tiếng: "Ừm."

"Ồ..."

Biên Lê rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác của Hạ Vân Tỉnh xế chiều nay.

Cô cảm giác mình bị lạnh nhạt, chua xót. Khóc ròng

Hạ Vân Tỉnh giương mắt nhìn sang vỗ vỗ đầu cô, chậm rãi nhếch môi: "Em ngốc sao, càng yêu em hơn."

Khi nắng hè vừa tắt chuẩn bị bước sang thu, Biên Lê sinh Hạ Bảo Bảo đủ tháng, là một bé trai khoẻ mạnh.  

Ở bệnh viện tư nhân cực kỳ bí mật, không sợ bị giới truyền thông làm lộ ra ánh sáng, trưởng bối hai nhà ra vào cũng vô cùng thuận tiện.  

Bên cạnh Biên Lê vẫn luôn có Hạ Vân Tỉnh chăm sóc, lúc cô sinh chịu nhiều khổ cực, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là tìm ông xã ôm một cái.  

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô dụi vào người mình, Hạ Vân Tỉnh cảm thấy tim mình cũng tan chảy.  

"Đừng sợ, có anh đây." Hạ Vân Tỉnh vỗ vai cô, trước kia là thiên chi kiêu tử đa mưu túc trí, bây giờ không nói được lời nào, chỉ lặp đi lặp lại câu này.  

Biên Lê nức nở một lúc, chỉ cảm thấy cả người vô cùng yếu ớt, mỏng manh: “Cảm giác sinh con thật sự khổ sở, Hìnhg như em đã khóc rất to hu hu hu."

Cô khịt khịt mũi, cảm giác mình rất mất mặt.

Hạ Vân Tỉnh vẫn nghe cô nói mấy lời không đâu ngắt quãng, sau đó nhìn cô chậm rãi ngủ.  

Khi Biên Lê tỉnh lại đã là đêm khuya.  

Trưởng bối cũng đều đi rồi.

Cả phòng bệnh lớn chỉ bật một cái đèn nhỏ.

Cô vừa mở mắt đã chạm vào đôi mắt đen như mực của Hạ Vân Tỉnh.  

Anh tựa vào đầu giường, chống khuỷu tay lên mặt, vẫn chăm chú nhìn cô.  

“Anh vẫn chưa nghỉ ngơi à...?" Mất một lát Biên Lê mới hỏi một câu như vậy.   

Kỳ thực anh vẫn không ngủ.

Hạ Vân Tỉnh không trả lời Biên Lê vấn đề này, chỉ nói: "Khát không? Anh lấy cho em cốc nước uống cho đỡ khô cổ nhé?"

Biên Lê lắc lắc đầu, người mẹ yêu con sốt ruột:  “Em muốn đi xem con, vừa tỉnh lại em đã muốn ôm, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi."

Nói xong, cô lập tức muốn ngồi dậy.

"Em nằm yên đừng nhúc nhích, anh ôm con tới."

Hạ Vân Tỉnh đứng dậy, bế Hạ Bảo Bảo trong nôi lên, đặt vào ngực Biên Lê.  

Biên Lê cảm thấy mới lạ chết mất, chỉ cảm giác như mình đang ôm một cục kẹo bông, mềm mại, non nớt.  

Vừa dễ thương vừa ngọt ngào.

Đứa bé nhắm hai mắt, ngủ ngon cực kỳ.

Đứa trẻ trắng trẻo non nớt được quấn trong chăn, vừa nhìn đã thấy rất đẹp.  

"Là con gái à?" Biên Lê chọc một chút lên trán bé.

"Con trai."

"Vậy à... Em còn tưởng rằng..."

Biên Lê chuyên chú nhìn chằm chằm tiểu bảo bối: "Tên con trai là tên anh đã tự đặt trước kia sao? Hạ Vân Nghi à?"

Nghi, nguồn nước trong lành là căn nguyên của biển khơi, ngụ ý ôn hoà lễ độ, phúc lộc vô biên.  

Có ý nghĩa trăm sông đổ về một biển, không mong thành đạt, chỉ cầu may mắn.   

Đây là cái tên mà Hạ Vân Tỉnh đã lật tung từ điển Trung Quốc và bàn bạc với Biên Lê mà tìm được.  

Biên Lê cảm thấy tên này vô cùng ý nghĩa, lại rất xuôi tai, không cần suy nghĩ đã đồng ý.  

"Ừm, nhũ danh vẫn là cái mà em đã nghĩ ra." Hạ Vân Tỉnh cười lên.

"Nhục Nhục hay Đoàn Đoàn? Em chưa nghĩ ra!" Biên Lê thoáng chốc kích động.

Con trai của cô phải thật hoàn mỹ! Nhũ danh cũng phải như bố mẹ vậy!

Hạ Vân Tỉnh vốn không thèm lựa chọn, trả lời đến mức rất gọn gàng: "Nhục Nhục đi."

Đứa trẻ giống như có cảm ứng tâm linh, đại khái không hài lòng với cái tên này lắm, nhất thời rầm rì hai tiếng rồi khóc rống lên. 

Tiếng khóc kia phải nói là vô cùng thê thảm, tan nát con tim.

Biên Lê lúng túng dỗ dành đứa trẻ. Tuy không có kinh nghiệm nhưng cực kỳ kiên trì.  

Hạ Vân Tỉnh không biết lấy từ đâu được cái trống đồ chơi, phối hợp với vài động tác lạ cùng nhau dỗ dành. 

"Được rồi được rồi, Bảo Bảo của mẹ không khóc nha ~" Giọng nói của Biên Lê mềm mại, mang hào quang tình mẹ.  

Sau khi Hạ Bảo Bảo nghe xong, tiếng khóc cũng dần nhỏ lại.  

Hạ Vân Tỉnh dừng động tác lắc trống, mặt có chút thối, giọng nói mang theo chút bất mãn, nhưng nhiều hơn là ấm ức.

"Em còn chưa gọi anh là bảo bảo bao giờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.