Khi Hạ Vân Nghi lên ba tuổi, trong nhà lại có thêm một thành viên nhỏ nữa. Bởi vì thành viên nhỏ này vẫn còn nằm trong bụng mẹ cho nên bé rất tự giác, ngoan ngoãn nghe lời hơn trước rất nhiều.
Tuy đứa nhỏ này từ khi sinh ra tính tình có hơi kiêu ngạo, nhưng cũng hiểu được phải hiếu thuận với cha mẹ, đương nhiên đối tượng được hiếu thuận giữa hai bậc sinh thành chính là mẹ rồi.
Đối với việc này, Hạ Vân Tỉnh không có ý kiến gì, tính tình của anh vốn đã lãnh đạm, chỉ có đối với Biên Lê mới nhiệt tình. Cho nên từ trước tới giờ hai cha con cũng được xem là chung sống hoà bình.
Có nhiều lúc, Hạ Vân Tỉnh chơi đùa với con, người chịu thiệt đương nhiên là người sau rồi.
Có điều... đến cùng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Trước kia khi Biên Lê quen biết Hạ Vân Tỉnh, cô cũng cho rằng anh là một đoá hoa cao lãnh hiên ngang trước gió, nhưng trên thực tế, người này lại là người lầm lì lười nhác, thói quen này có thể nghẹn chết người.
Nếu Hạ Bảo Bảo muốn đấu thắng anh thì đây chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Trong ngày thường cũng có lúc tình phụ tử dâng trào, lúc đó Hạ Vân Nghi càng không lỗ mãng được.
Khi đó chính là lúc Hạ Bảo Bối uất ức nhất, gọi cha, cha cứng rắn, gọi mẹ, mẹ không thưa.
Nhũ danh của Hạ Vân Nghi là Đoàn Đoàn, khi còn bé đúng là rất giống một nắm gạo nếp, vừa trắng vừa mềm như bông mây vậy. Mặt giống cha, miệng và tai thì giống mẹ, dù là bây giờ hay khi còn nhỏ đều đẹp đẽ như tiên.
Lúc mới đầu, không chỉ Biên Lê mà ngay cả người thân và bạn bè tới thăm đều cho rằng Đoàn Đoàn là con gái.
Năm nay Đoàn Đoàn ba tuổi, rất nhiều chuyện đã có thể tự làm.
Sáng sớm bé sẽ cùng cha tới trường mẫu giáo, sẽ nói “good morning” với bé trai ngồi cùng bàn.
Cũng sẽ thừa dịp cô giáo không chú ý, xưng bá xưng vương trong đám trẻ, nghịch ngợm và ngoan ngoãn dựa vào hoàn cảnh mà thích nghi.
Buổi tối còn có thể tự đắp chăn mỏng, cong mông ngủ một mình trong phòng ngủ.
Tại sao chỉ có một mình?
Bởi vì cửa phòng bố mẹ luôn đóng chặt, có lúc giống như còn vang lên tiếng mèo nhỏ.
Trước đây bé có hỏi bố nuôi, nhưng bố nuôi mỉm cười đầy ẩn ý rồi phớt lờ bé.
Ngược lại mẹ nuôi Nguyễn Tương Nghi rất tốt bụng giải thích cho bé rằng mẹ đang thưởng thức nhân sinh.
Đoàn Đoàn còn nhỏ, không hiểu được thưởng thức, càng không hiểu được nhân sinh.
Ngược lại chú Ninh nói mẹ bé chuẩn bị cho bé một em gái để chơi cùng.
Đoàn Đoàn rất thích điều này, cả ngày đều xoắn xuýt vấn đề này, há mồm ngậm miệng đều là em gái.
Sau đó bụng của Biên Lê dần lớn lên, bé vẫn còn quấn lấy, thậm chí có một lần không cẩn thận va đầu vào chân mẹ. Sau đó không cẩn thận, Biên Lê loạng choạng mấy bước.
Nhìn dáng vẻ của mẹ không được tốt lắm, mà sắc mặt của bố đặc biệt âm trầm, sau đó...
Lần đầu tiên trong đời, Đoàn Đoàn... bị úp mặt vào tường hối lỗi.
Đoàn Đoàn có chút nghẹn, ngồi trong góc nhỏ, lặng lẽ đỏ vành mắt.
Đối mặt với bố, sự vênh váo tự đắc trước kia cũng không còn.
Ngày thường mặc dù bố hay làm mặt lạnh, nhưng lòng không lạnh, mấy đồ chơi Transformers của bé đều được bố bỏ vào vali hành lý mang về từ California giống như túi xách của mẹ, đều là phiên bản giới hạn.
Hạ Bảo Bảo ngồi bi thương một mình khóc thút thít, cuối cùng vẫn là Hạ Vân Tỉnh đi tới, ôm bé lên cưỡi trên vai.
"Hạ Vân Nghi, trước đây bố đã dạy con như thế nào?”
Từ khi Đoàn Đoàn biết nói, đã được dạy một việc.
Theo như Hạ Vân Tỉnh đã nói, nếu là nam tử hán trong nhà, nhất định phải thuộc lòng thần huấn.
Hạ Vân Nghi đọc thuộc làu làu, giọng nói nhỏ bé còn mang theo chút rung động: “Kính già yêu trẻ, bảo vệ người nhà, cha con đồng lòng, bảo vệ mẹ yêu.”
Nói xong bé đỏ mắt nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh, tự nhiên nói tiếp: “Cố gắng học tập, phấn đấu vươn lên.”
Hạ Vân Tỉnh dùng tay lau nước mắt cho bé: “Cho nên vừa rồi bộ dạng con đột nhiên đẩy mẹ là không đúng.”
"Con không phải cố ý..."
"Bố biết không phải con cố ý, sau này cẩn thận là được rồi."
"Không chỉ riêng con, bố cũng không được phép bắt nạt mẹ!"
"Ừm."
Hai chân Đoàn Đoàn buông thõng ngồi trên vai Hạ Vân Tỉnh, hai tay ôm lấy đầu bố: “Bố ơi, sau khi hai người có em gái, có phải sẽ không cần con nữa?”
"Ai nói với con như vậy?" Hạ Vân Tỉnh híp híp mắt.
Đoàn Đoàn ngậm chặt miệng, không nói lời nào, sắc mặt bắt đầu mất bình tĩnh.
Hạ Vân Tỉnh bình tĩnh giả bộ nói vô tình, giọng nói nhẹ tênh: “Được, con không nói, vậy thì không cần con nữa.”
Hạ Bảo Bối sợ đến mức phun ra: "Chú Ninh nói!"
Hạ Vân Tỉnh nhíu mày, véo hai má con trai, đương nhiên không tin: "Chỉ vậy thôi à?"
Lúc Hạ Vân Nghi chột dạ rất giống Biên Lê, vừa nhìn đã biết vẫn còn giấu diếm.
Đoàn Đoàn mới có ba tuổi, rất nhanh đã đầu hàng, yếu ớt bổ sung: “Chú Ninh bảo con gọi chú ấy là anh, gọi chú có vẻ hơi già.”
Hạ Vân Tỉnh dở khóc dở cười: "Con không cần đổi xưng hô, cứ gọi như thế."
Nói xong, anh xoa tay con trai, ngữ khí rất gợi đòn: “Con có thể ngủ ngon như vậy, nếu thực sự không cần con thì đã ném đi từ lâu rồi."
Ném đi...
Ném... Ra ngoài...
Lúc này Biên Lê đã nghỉ ngơi đủ rồi, kéo Đoàn Đoàn đến.
Một lớn một nhỏ ngồi trên ghế salông ăn đồ ăn.
Hạ Vân Tỉnh khom người, bắt đầu quét rác. Anh không thích thuê bảo mẫu hay người giúp việc, mọi việc đều muốn tự làm, kể cả việc dọn dẹp nhà cửa.
Biên Lê gọi anh một tiếng bảo anh lại đây ngồi. Hạ Vân Tỉnh bâng quơ đáp lại nhưng vẫn tiếp tục quét rác, hoàn toàn không ngừng lại.
Sau đó, Biên Lê nhìn thấy anh hoàn toàn không thèm nhìn đã lập tức đá bay một món đồ chơi của con trai.
Món đồ chơi kia là Transformer rất đắt.
Biên Lê chứng kiến toàn bộ cảnh này, sợ Đoàn Đoàn nhìn thấy nên vội lấy đồ ăn đánh lạc hướng bé.
Hạ Vân Nghi nhìn mẹ đùa bỡn bé, tay nhỏ giơ lên bắt đầu cướp.
Hai mẹ con kẻ qua người lại, chơi đến không còn biết trời đất đâu.
Hạ Vân Tỉnh nhấc mắt nhìn thấy cảnh này, đứng thẳng người nói với Hạ Bảo Bảo: “Không được giành ăn với mẹ.”
Đoàn Đoàn: Oan ức quá.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ba người nằm cùng nhau.
Biên Lê đọc truyện cho Đoàn Đoàn trước khi đi ngủ, không bao lâu tiểu bảo bối đã thiếp đi, tay nhỏ hơi hướng lên không trung vừa nằm vừa thả liên tục, cực kỳ đáng yêu.
"Hôm nay hai bố con ghé vào góc tường lén lút nói chuyện gì thế?” Biên Lê nằm xuống, giữa hai người có một bánh bao nhỏ.
"Không nói." Hạ Vân Tỉnh nghiêng người, chống khuỷu tay đỡ mặt nhìn cô, chậm rãi mở miệng.
Biên Lê khinh thường cười nhạo hai tiếng: "Ai hiếm lạ đâu."
Sau một lát, cô nhịn không được, ép hỏi một phen, thiếu chút nữa vặn cổ Hạ Vân Tỉnh.
Hạ Vân Tỉnh mặc áo cho cô, sau đó mới lơ đãng mở miệng: “Đây là bí mật nhỏ của hai bố con.”
Biên Lê ném qua một cái gối, ném anh bất ngờ.
Hạ Vân Tỉnh dễ dàng bắt được, nhẹ giọng cười lên, âm thanh vang lên cùng với tiếng loạt xoạt thành công làm Đoàn Đoàn nhăn mày.
"Anh nhỏ giọng một chút." Biên Lê cảnh cáo Hạ Vân Tỉnh.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, ý nói âm thanh lớn đó rõ ràng là do cô.
Biên Lê giơ tay tắt đèn, ánh trăng ùa vào, chiếu lên một khoảng.
"Ông xã, anh nói xem Đoàn Đoàn muốn em gái như vậy, có thể thật sự là con gái không." Biên Lê khẽ giọng mở miệng.
Đều nói lời của trẻ con rất linh nghiệm, Đoàn Đoàn giống như luôn tâm tâm niệm niệm cái thai này là con gái.
Như vậy không thể tốt hơn được nữa, đủ nếp đủ tẻ, Long Phượng đều có.
"Không biết nữa, tất cả thuận theo tự nhiên đi." Giọng nói của Hạ Vân Tỉnh sáng như tiếng nước: "Lần này sinh xong, dù là trai hay gái cũng không sinh nữa."
"... Hả?" Biên Lê không còn buồn ngủ, đợi anh trả lời.
Hạ Vân Tỉnh hai mắt khép hờ, ngữ khí rất nhạt: "Ba tiểu bảo bối, anh đã đủ phiền rồi."
Đại não của Biên Lê chưa về, không hiểu Hạ Vân Tỉnh tính kiểu gì, thêm đứa bé trong bụng cũng chỉ có hai tiểu bảo bối mà thôi.
Bỗng dưng, có vẻ như cô sực nhớ ra điều gì đó.
Sau đó lặng lẽ nở nụ cười.
Người đàn ông này.
Sinh hoạt mỗi ngày ở trường mẫu giáo song ngữ đều rất đặc sắc. Tuy Hạ Vân Nghi làm ầm ĩ một chút nhưng cũng là một đứa trẻ cầm đầu vô cùng uy tín, mọi người đều nghe lời của bé.
Vì thế mà dăm bữa nửa tháng Hạ Vân Tỉnh lại phải giáo huấn bé một lần. Đoàn Đoàn ngoài mặt vẫn nghe lời nhưng sau đó lại chứng nào tật nấy. Thường xuyên như vậy, cho nên hình thức ở chung của hai bố con có chút vui vẻ.
Hai người đều rất biết cách bảo vệ con cái, các cô giáo đều đã nhìn nhiều hoàn cảnh lớn. Ban đầu nhìn thấy con của Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh, nói không khiếp sợ là nói dối, thế nhưng họ đều giữ đạo đức làm thầy, miệng kín như bưng.
Mấy năm gần đây trên mạng đã đồn đại rằng hai người đã kết hôn, fan cũng luôn thúc dục, thế nhưng hai người vẫn không đáp lại, chỉ công khai mấy trò ân ái cũng coi như có tâm an ủi fan.
Vào cuối tuần, Hạ Vân Tỉnh đi làm về, ôm Biên Lê sau đó mở miệng hỏi: “Nghi Bảo đâu?”
Quan hệ hai bố con trong mấy ngày trước rất căng thẳng, mãi đến tận hôm qua mới hoà hoãn.
Biên Lê chỉ lên tầng hai: "Vẫn đang đọc sách đó, có phải rất ngoan không?."
Biên Lê thần bí bí ghé sát vào: “Em thấy hình như Đoàn Đoàn đọc sách liên quan tới bố, có vẻ rất nghiêm túc, em thấy nó càng ngày càng yêu anh hơn!”
Hạ Vân Tỉnh nhẹ nhàng nhìn cô một chút, giọng nói khó nén nổi sung sướng: "Thật?"
"Đương nhiên, em lừa anh làm gì." Biên Lê cười, dính sát lại gần.
"Hôm qua sau khi nó nhận sai xong len lén nói với em, nó really really love you!” Biên Lê mô phỏng theo giọng nói trẻ con của Hạ Vân Nghi, mà nói cho Hạ Vân Tỉnh.
Hạ Vân Tỉnh để cô ngồi vững: "Được, vậy anh lên lầu xem sao."
Đi theo cầu thang xoay tròn lên tầng hai, quả nhiên Tiểu Đoàn Đoàn đang ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh xích đu.
Trước mặt Hạ tiểu bảo bối là một cái bàn nhỏ, bé ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, đang lật xem một quyển sách.
Hạ Vân Tỉnh thấy bé xem chăm chú như vậy bèn ngồi xổm xuống, cố gắng ngồi ngang với bánh bao nhỏ này.
"Con đang xem gì đấy?"
Lúc này Đoàn Đoàn mới nhìn thấy anh, nhẹ nhàng gọi Hạ Vân Tỉnh một tiếng: “Bố.”
Hạ Vân Tỉnh gật gù, cụp mắt nhìn quyển sách trên tay con trai.
Tầm mắt lại chuyển hướng sang con trai, thằng bé có chút dáng vẻ ngượng ngùng. Liên tưởng đến lời nói của Biên Lê trước đó, trong lòng Hạ Vân Tỉnh thoáng hiểu rõ.
"Có thể nói cho bố biết con đang đọc sách gì được không?"
Theo ý của vợ mình, thằng bé này đang xem một quyển sách có liên quan tới bố.
Hạ Vân Tỉnh nghĩ, có lẽ là sách ca tụng tình cha.
Đoàn Đoàn nghe thấy lời này của Hạ Vân Tỉnh thì vội lắc đầu muốn cự tuyệt.
Hạ Vân Tỉnh trực tiếp tiến lên trước, kiên nhẫn nói: "Xem một chút cũng không có gì mà."
Tay nhỏ của Đoàn Đoàn bảo vệ cuốn sách rất chặt, giọng nói non nớt vang lên: "Bố, hay là bố đi nấu cơm đi."
Hạ Vân Tỉnh qua loa đáp một tiếng: "Đợi lát nữa."
Vừa dứt lời, thừa dịp Đoàn Đoàn không chú ý, đầu ngón tay anh áp sát tới, dịch chuyển quyển sách một chút. Sau đó lật đến phần bìa sách.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã muốn đòi mạng.