Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 113



Nguyễn Tương Nghi nhìn chằm chằm vào cái tay đang chìa ra của Hà Hú Dĩ, cô chỉ chần chờ trong chớp mắt như vậy mà đã bị Đại Hùng ấn đầu: “Người ta đang chào em kia, mau chào hỏi nhau đi.”

Nguyễn Tương Nghi ngoài cười nhưng trong không cười, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười nhạt, nụ cười trên mặt vô cùng công nghiệp, nắm hờ lấy tay anh: “Chào anh.”

Lòng bàn tay của Hà Hú Dĩ ấm áp, Nguyễn Tương Nghi chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay mà đã hơi run rẩy.

Nhưng chỉ tạm dừng một giây, cô đã vội vàng rút ra.

“Anh đúng là số hên nhỉ, thế mà lại để cho anh dẫn dắt nhóm nam hả?” Đại Hùng hừ lạnh một tiếng bằng lỗ mũi, không thèm che giấu sự hâm mộ và ghen tị đối với Lý Ca.

“Chuyện dẫn hay không, quả thật không phải là số hên đâu, công ty cứ khăng khăng bắt tôi dẫn dắt ấy. Tôi cũng hết cách, anh nói xem có phải thế không.” Khóe miệng của Lý Ca cũng sắp ngoác tới tận mang tai rồi. 

Đại Hùng kéo Nguyễn Tương Nghi lại, trừng mắt lườm Lý Ca một cái, rời đi mà không tình nguyện.

Sau khi hai bên tách ra, Nguyễn Tương Nghi nhắm mắt bám đuôi mà đi theo Đại Hùng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.

Kỳ thật, kể từ khi nhìn thấy Hà Hú Dĩ thì đã có rất nhiều câu hỏi chặn ngang trong đầu cô, không vứt đi được.

Nếu như không có gì bất ngờ thì lẽ ra, anh phải ở trong Học viện Khoa học Trung Quốc để làm nghiên cứu xây dựng mô hình của anh chứ.

Nhưng anh là một người xuất sắc như vậy, thế mà lại vứt bỏ chuyên ngành vốn có của mình, chạy tới công ty giải trí Nhất Thiên.

Càng không phải chuyện đùa chính là, vậy mà Hà Hú Dĩ lại chuẩn bị ra mắt.

Nhưng từ biểu cảm lúc nãy của anh mà nói, cô lại cảm thấy kỳ quặc.

Nguyễn Tương Nghi không ngốc, nhưng cứ đến thời khắc mấu chốt kiểu này, cô lại cứ bị đứt dây xích.

Cô như lọt vào trong sương mù, thật sự không đoán nổi động cơ của Hà Hú Dĩ là gì.

Nếu nói thích thì trước đây anh chưa bao giờ nhắc tới tin tức về giới giải trí này, nếu nói không phải vì sở thích thì tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Nguyễn Tương Nghi suy ngẫm một hồi lâu, sau đó quyết định phải tìm anh trò chuyện cho rõ ràng một lần.

Cứ coi như là cô tự mình đa tình, nhưng cho dù như vậy, cô thà rằng bị hiểu lầm là nghĩ nhiều, chứ cũng không muốn Hà Hú Dĩ từ bỏ con đường mà trước đây anh đã nỗ lực lâu như vậy chỉ bởi vì cô.

Cô đang tự đắm chìm trong suy nghĩ ở bên này, Đại Hùng gọi cô mấy câu, Nguyễn Tương Nghi mới lấy lại tinh thần.

“Em mà cũng nhìn tới ngẩn người à?” Đại Hùng hiếm có dịp trêu chọc cô một lần: “Đúng là đẹp trai nhỉ, thật ra thì anh thấy ba thằng nhóc của ACE này đều rất không tệ. Sau này, các em chính là đàn anh đàn em đấy.”

Đại Hùng không nhìn ra suy nghĩ của cô, tiếp tục nói một cách đĩnh đạc: “Hà Hú Dĩ còn là do anh khai quật đấy, không ngờ lại bị Lý Ca cướp đi trước. Đúng là phục luôn, bàn về năng lực dẫn dắt người thì từ trước đến nay, rõ ràng là anh giỏi hơn mà!”

“Anh khai quật ra ra Hà Hú Dĩ á??” Nguyễn Tương Nghi hỏi một câu, không hiểu vì sao hai người này lại liên quan tới nhau được.

“Đúng rồi.” Đại Hùng cười hì hì: “Vừa khéo là cùng một ngày với em luôn. Cậu ta túm lấy anh, lúc đấy phải gọi là một người hung dữ. Hôm đó, cậu ta cho rằng anh đang theo dõi em đấy. Nói như vậy, hai người các em cũng có hơi bị có duyên đấy.”

“Anh ấy túm lấy anh á??” Nguyễn Tương Nghi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm. Rõ ràng là Hà Hú Dĩ học đại học ở thủ đô, sao hôm đó lại có thể xuất hiện ở thành phố Z được, còn ở gần trường của cô nữa.

Đại Hùng hừ hừ hai tiếng: “Sao em hỏi lắm thế? Nguyễn Tương Nghi, bình thường em không có tích cực như vậy đâu.”

Anh ấy nheo nheo mắt: “Nhưng anh phải cảnh cáo em, em còn chưa ra mắt đâu, đừng thấy người ta đẹp mà có suy nghĩ kia nhá! Anh và công ty đều không cho phép đâu em biết chưa.”

Nguyễn Tương Nghi bĩu môi: “Anh cũng nghĩ nhiều thật đấy.”

Đại Hùng đẩy cửa ra: “Không phải là chuyện nghĩ nhiều hay không, cái bệnh yêu đương này ấy mà, nghiện đấy, tới thì có muốn cũng không cản được.”

Nguyễn Tương Nghi đi theo sau lưng anh ấy, lẩm bẩm một câu: “Theo như lời anh nói, nếu như có muốn cũng không ngăn được thì bây giờ anh có cảnh cáo cũng vô ích thôi.”

Đại Hùng im lặng trong hai cái nháy mắt, cảm thấy mình chẳng còn lời nào để nói, tự mình đào hố cho mình nhảy: “Em, cái con bé này! Cho dù nói như thế nào thì anh cũng là người đại diện của em. Em nói chuyện phải chú ý một chút nhé, phải giữ chút mặt mũi cho anh chứ”

Nguyễn Tương Nghi nhìn bóng lưng của Đại Hùng, kỳ thật, cô còn có rất nhiều nghi vấn đang nghẹn ứ ở trong cổ họng.

Nhưng hỏi Đại Hùng lại không phải là một quyết định sáng suốt, anh ấy sẽ chỉ cảm thấy lòng cô có ý xấu mà thôi.

Nguyễn Tương Nghi ôm đủ loại thắc mắc về Hà Hú Dĩ. Mấy hôm sau, cô đều đắm chìm vào trong cảnh giới trầm ngâm suy nghĩ.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, kể từ hôm hai người gặp lại nhau, cô rất hay đụng phải Hà Hú Dĩ.

Anh đi một mình, đeo khẩu trang, thản nhiên đi qua đi lại ở trong công ty.

Nguyễn Tương Nghi cũng không sợ nữa, bỏ qua cục diện cãi nhau đến mức gần như có chết cũng không thèm qua lại với nhau nữa của hai người lúc trước, cô bắt được cơ hội, trực tiếp kéo Hà Hú Dĩ vào chỗ cầu thang thoát hiểm.

Thiếu niên không tránh không né, cũng không giãy giụa, chẳng hề bất mãn một chút nào.

Vẻ mặt vẫn lãnh đạm thản nhiên như trước, nhưng lại chẳng còn sự ác liệt của ngày xưa.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu, cuối cùng vẫn là Hà Hú Dĩ mở miệng trước: “Sao không nói lời nào?”

Nguyễn Tương Nghi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào anh, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Hà Hú Dĩ, chúng ta cũng đừng úp úp mở mở nữa, sao cậu lại chạy tới đây?”

Hà Hú Dĩ cứ như biết trước cô sẽ hỏi như vậy nên cúi đầu nhìn cô, khóe miệng ngậm ý cười, nhưng lại không nói lời nào.

“Đáng lẽ bây giờ cậu phải ở trong phòng thí nghiệm của Học viện Khoa học Trung Quốc để làm nghiên cứu chứ.” Nguyễn Tương Nghi nhắc nhở anh.

“Ừ.” Lúc này, Hà Hú Dĩ mới lên tiếng nói: “Tôi vẫn tiếp tục đi học, sẽ không bỏ học.”

Nguyễn Tương Nghi nghẹn họng: “Vậy cậu chạy đến đây là vì thích à? Vậy để tôi to gan lớn mật đoán một lần nhé, nếu như chỉ vì ban đầu hai chúng ta cãi nhau có chút khó coi, cậu cảm thấy tôi có lỗi với cậu, vậy thì tôi có thể nói xin lỗi cậu.”

Giọng điệu của cô gái nhỏ rất nghiêm túc: “Nhưng đáng lẽ cậu nên tập trung làm chuyện mà mình thích đi. Con đường tương lai của cậu rộng mở tươi sáng như vậy, cậu nói trở thành minh tinh là thành minh tinh à? Đó là chí hướng và ước mơ của cậu từ xưa đến nay, cậu đừng từ bỏ dễ dàng như thế.”

Hà Hú Dĩ dứt khoát mở miệng: “Tôi sẽ không từ bỏ, vả lại, không phải là có lỗi.”

Nếu cái gọi là chí hướng và trái tim chân thành của anh cùng bị phơi bày, vậy thì cán cân thăng bằng kia sẽ mãi mãi nghiêng về phía trái tim.

Mà trong trái tim chân thành kia lại có cô.

“Hả?” Nguyễn Tương Nghi trợn trừng mắt, không hiểu ý của anh.

“Em không hề có lỗi với tôi.” Hà Hú Dĩ cúi đầu nhìn cô, lên tiếng giải thích.

“Được rồi, vậy tôi bỏ qua suy đoán này nhé. Tôi nghe Đại Hùng nói, cậu là được phát hiện vào cùng ngày với tôi, ngày lễ Quốc Khánh, cậu chạy tới gần trường học của bọn tôi à?” Nguyễn Tương Nghi đối mặt với anh, trực tiếp hỏi thẳng ra miệng.

“Đúng vậy.” Hà Hú Dĩ không hề nín nhịn giống như trước kia: “Tôi chỉ muốn tới thăm em một chút mà thôi.”

Nguyễn Tương Nghi nghe thấy lời này thì trên mặt lại không có phản ứng gì.

Nhưng trên thực tế, sợi dây đàn trong lòng cô đã khẽ bị kích thích, hóa ra, người gọi điện thoại ngày hôm đó thật sự chính là anh.

Cô tiếp tục hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh: “Tóm lại cậu có thể nói cho biết, vì sao cậu lại chạy đến Nhất Thiên không? Người nhà cậu đồng ý à?”

Sau chuyện kia, Hà Hú Dĩ càng thêm xa cách với bố mẹ.

Lần này là anh tự mình quyết định, tiền trảm hậu tấu. Sau khi bố Hà mẹ Hà biết chuyện cũng không làm gì được anh.

“Em không cần lo, người trong nhà cũng đồng ý rồi.” Nhưng giọng điệu của anh lại rất tự nhiên, tựa như đang nói chuyện về thời tiết vậy.

Đây là chuyện không cần lo à? Nguyễn Tương Nghi cảm thấy mình hoàn toàn không ở trên cùng một đường thẳng với tư duy logic của anh!

Nguyễn Tương Nghi nhìn anh trong chốc lát, trong lòng vừa tê lại vừa loạn, quấn lại chằng chịt cứ như thắt nút chết không thể nào cởi được vậy, khiến người ta có hơi bực bội.

“Cậu đừng nói với tôi là, cậu chạy từ rất xa tới thành phố Z là bởi vì cậu đột nhiên rất muốn trở thành minh tinh nhé.”

Hà Hú Dĩ nghe xong lời này, hơi cụp mắt xuống.

Nếu là bởi vì cô, đây cũng được coi là một lý do nhỉ.

Nhưng anh hiểu mình không thể nói thẳng ra miệng, nếu như bị cô biết được, anh đặc biệt chạy tới đây là vì cô, Hà Hú Dĩ có thể đoán được đại khái về phản ứng của Nguyễn Tương Nghi. Từ nhỏ Nguyễn Tương Nghi đã một cô gái rất có tinh thần chính nghĩa, những chuyện như nói vui chọc cười, cô chưa làm bao giờ.

Vì thế, ngày xưa, khi cô khen anh rất giỏi cũng khiến cho Hà Hú Dĩ khi đó có sức mạnh và phương hướng để nỗ lực.

Anh còn hiểu rõ, mấy tháng nay, anh sống vô cùng gian nan, tựa như cả người ngâm mình trong lắc lư hoang mang, chìm nổi trên mặt biển phập phồng, là trải nghiệm mà anh mãi mãi không muốn nhớ lại.

“Cứ cho là thế đi.” Hà Hú Dĩ lạnh nhạt mở miệng.

“Cứ cho… cứ cho là thế á?” Nguyễn Tương Nghi kiềm chế xúc động muốn hành hung cái đầu chó của anh trong cơ thể mình: “Cho dù là như thế, cậu cũng quá xúc động rồi. Cậu vừa mới nói cậu sẽ không bỏ việc học, nhưng mà cậu chạy qua chạy lại giữa thủ đô và thành phố Z, cậu có biết như vậy có nghĩa là gì không? Rất có thể cậu sẽ không có kết quả tốt ở cả hai bên đấy.”

Nói xong, Nguyễn Tương Nghi lại cảm thấy không đúng lắm, Hà Hú Dĩ cũng sắp dùng thân phận của ACE để ra mắt công chúng rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.