“Thế là ý gì?” Biên Lê chọc chọc chiếc bánh pudding, thay đổi giọng điệu.
Ngọn đèn pha lê treo trong phòng chiếu xuống ánh sáng sặc sỡ, tỏa ra rải rác, làm tôn lên bên mặt mê ly như ngọc của Hạ Vân Tỉnh.
Anh không trả lời câu hỏi ấy, chỉ bảo: “Em ăn xong chưa?”
Biên Lê ngẩn ngơ gật đầu.
Hạ Vân Tỉnh thấy thế thì nắm tay cô, dùng đầu ngón tay mà ghi ghi vẽ vẽ trong lòng bàn tay của cô, anh viết chẳng vội vàng, thậm chí có cố ý thả chậm tốc độ nhưng Biên Lê chẳng ngờ rằng nó lại còn tăng thêm thích thú sờ đông mó tây, thuận tiện còn cọ cọ tay anh.
Ngón tay của Hạ Vân Tỉnh sờ vào rất thoải mái, tỏa ra hơi lạnh, đốt ngón tay hơi man mát khiến người ta thích mê chẳng muốn buông tay.
Anh nhịn một lúc rồi véo bàn tay nhỏ nhắn của Biên Lê, ngăn cô làm loạn: “Em đang cẩn thận cảm nhận anh đấy sao?”
Biên Lê không khỏi bật cười: “Em phát hiện ra là bề ngoài của anh trông cũng thật là lạnh lùng nha.”
“Em qua đây.”
Biên Lê ngoan ngoãn nhích sang, Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô: “Đoán ra không?”
Biên Lê nhíu mày, suy nghĩ một chốc: “Là em nghĩ ư? Tên viết tắt?”
L đại diện cho Lê của cô, y đại diện cho Vân của anh.
Hạ Vân Tỉnh vuốt ve bàn tay bé nhỏ của cô: “Chỉ mới đúng một nửa.”
“Còn một nửa nữa?” Biên Lê phả hơi thở về phía anh.
“Ừ.”
“Em thật sự không nghĩ ra được… anh nói em biết đi!”
“Nửa này giữ lại cho em tự đoán.” Hạ Vân Tỉnh hững hờ nói.
Lần trước hai người xác định quan hệ của định tình ca, anh cũng như thế, để lại một nửa cho cô.
Cái người này, rất thích khiến cô cam nguyện lao theo ở trong thế giới của anh.
Thật ra tất thảy mọi thứ đều có mặt nhìn ra được.
Dường như nửa đời bỏ trống còn lại của anh, đều đặt ra trước mắt cô.
“Vậy trái tim anh, cũng dành cho em một nửa chứ?” Biên Lê hử hử hai tiếng, đôi mắt hạnh sáng rực lên.
Hạ Vân Tỉnh thấy cô như vậy, trái tim bỗng chốc lỡ một nhịp, rồi ma xui quỷ khiến thế nào đáp lại một câu: “Nếu như em muốn, cũng không phải không được.”
Biên Lê đá anh: “Thật sự không nói cho em biết à?”
Hạ Vân Tỉnh ôm cô dậy, chuẩn bị đi về: “Ngoan, tự đoán đi, đoán đúng thì mua kẹo cho em.”
“Ai thèm chút kẹo đó của anh chứ.”
“Không thèm của anh, thế em thèm của ai?”
Ấy.
Đương nhiên là bởi vì, thèm cái con người anh rồi.
Biên Lê ôm chặt khuỷu tay anh, cảm giác trong lòng tràn đầy sự ấm áp vô bờ.
Cô thoáng lắc đầu, nhẹ giọng nỉ non: “Em cũng không nói cho anh, giữ lại cho anh đoán đấy.”
Vì Biên Lê phải quay về phòng tập nên xe của Hạ Vân Tỉnh đánh lái giữa đường, quay về Nhất Thiên.
Trời đêm của cả thành phố đều tối mịt, đèn đóm bật sáng trưng. Lúc đi dọc qua phố xá phồn hoa, trên phố, rồi trên những lối đi băng qua đường, toàn là người đi qua đi lại. có cả tốp học sinh mặc đồng phục, có cả những công nhân viên chức mới tan làm.
Đúng ra thì vẻ trời đêm thế này, mới là chân thực nhất. chính bản thân Biên Lê cũng không đếm được đã bao lâu cô không giống như những con người thế này, đêm buông chẳng cần đắn đo gì cứ quang minh chính đại thả bước trên phố.
“Aiz…” Cô thở dài một tiếng xa xôi.
Hạ Vân Tỉnh hiếm khi thấy vẻ an tĩnh như thế này của cô.
Nhưng thật ra, đây mới là hình tượng mà hiện nay Biên Lê biểu hiện ra ngoài, cô chỉ thi thoảng mới nổi điên, làm nũng người mặt người thân thiết, Chỉ có điều, cái vòng tròn thân thiết này có hơi nhỏ, nhỏ đến mức trong đấy chỉ chứa được vài người.
“Sao thế?”
Ánh mắt Biên Lê vẫn trông ra bên ngoài cửa sổ, nhưng lại mỉm cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình thôi.”
Là một thần tượng, cô có thể đứng trên sân sân khấu mặc sức tỏa sáng chói lọi, có thể có được sự cổ vũ tôn lên và hoa tươi vây quanh, cũng có thể được rất nhiều người yêu thích cô và đây là hạnh phúc của cô.
Mà những con người lướt ngang qua kia ấy, mỗi ngành mỗi nghề, đời người muôn hình vạn trạng, nhưng lại có được sự bận rộn đời thường tràn đầy những thời khắc thoải mái tự tại, đây là hạnh phúc của họ.
Hạ Vân Tỉnh không lên tiếng, lẳng lặng cũng cô chìm sâu vào suy tư.
Biên Lê cũng chỉ cảm khái một hồi, đương lúc cô đang rảnh rỗi bèn bấm mở hot search của Weibo, thì lại lần nữa bị nhiệt độ của Hạ Vân Tỉnh làm cho giật mình ngớ ra.
“Sao anh còn đứng trên no.1 hot search thế?” mặc dù Biên Lê thấy nghi hoặc mà hỏi nhưng trong giọng điệu lại đầy tự hào.
Từ trên xuống dưới toàn bộ cái giới giải trí, hot search có thể đứng đầu liên tiếp, không thiếu tin tức và chuyện bát quáigây sốc, nhưng chỉ vì đổi tên Weibo mà có thể nằm ở trên đó lâu như vậy, còn duy trì cả độ chú ý tăng dần lên không ngớt, nay đã thuộc về một mình Hạ Vân Tỉnh.
Mấy đỉnh cấp lưu lượng khác trong giới, cũng không thể có được cái vinh hạnh này.
Biên Lê nhấn vào nhìn, thấy các bình luận thì đều đang đoán xem là có ý gì.
“Tôi đợi lâu lắm rồi, Ninh Hoa Hoa với Hà Bức Bức đều không sửa hậu tố, thế nên anh giai tự đi đổi hở?”
“Công ty cho thêm ư, lần này là hoạt động liên danh của thương hiệu toàn cầu nào ư?”
“Hôm nay tôi vào siêu thoại (*) ngó một cái, cừ ghê, cái con người này online rồi! Lại ngó cái nữa, một phút là xong chuyện, rồi lại outline. Nhìn cái cuối cùng, ồ, cũng không đăng Weibo, mà đi đổi tên!”
(*) Siêu thoại/ supper topic: những bài viết, bài đăng trong group mạng xã hội Weibo, có tính đề tài và độ thảo luận cao.
“Đồng ý với lầu trên! Không biết còn tưởng quên mật khẩu rồi, khóc. Chính ông anh đã thế này rồi, thì cũng đừng trách bọn em vô tình! Đẩy topic nào #Hạ Vân Tỉnh chỉ có một phút#!”
“Nào, đây cũng muốn lên hot search! #Hạ Vân Tỉnh chỉ có một phút#!”
Đây chắc chắn là fan thật, chứ không hề trộn giả vào tí nào.
Biên Lê nhìn một hồi, thì phát hiện ra là toàn bộ fan của Hạ Vân Tỉnh đều u mê cái chủ đề này, thậm chí còn bày trò chia sẻ bốc thăm trúng thưởng, đồ tặng thì cái nọ to hơn cái kia.
Như thường lệ, số người chia sẻ càng đến càng đông, khiến các fan chơi đùa vui vẻ không thôi.
Biên Lê lướt vài cái nội dung ngắn mà fan viết, cúi đầu cười vui vẻ vô cùng, sau đó lén lén liếc Hạ Vân Tỉnh vài cái.
Hạ Vân Tỉnh lòng thấy khó hiểu, nhưng ngoài mặt cũng không tỏ vẻ gì: “Em xem cái gì mà cười vui thế?”
Biên Lê cũng không giấu diếm mà không cho anh xem, nhân lúc xe dừng đèn đỏ, cô đem cái chủ đề kia thoải mái bày ra trước mắt anh.
Hạ Vân Tỉnh cụp mắt xuống, định hình vài giây ở trên màn hình, rồi cũng không có phản ứng gì to tát, thế nhưng Biên Lê cứ luôn cười, cười đến mức cả vai đều run lên từng đợt từng đợt, cả người cũng rung theo.
Anh nhướng mày, quyết định án binh bất động.
Xe từ từ chạy vào ga ra dưới tầng hầm, dừng xe xong, anh tháo dây an toàn của mình ra, rồi lúc khom người sang tiện thể cởi dây an toàn cho cô thì giữ ngay lấy cái eo nhỏ nhắn của tiểu cô nương, ôm cô vào lòng.
Một phen trời đất quay cuồng, lúc Biên Lê hồi phục lại tinh thần thì đã bị đặt ở trên đùi anh.
Không gian trong xe rộng thế này, hai người dính sát nhau như vậy, cũng không có vẻ gì là khó chịu.
“Anh làm cái gì đấy?” Biên Lê dùng nắm tay hồng hồng, nện liên tục vào anh mấy quyền.
Nhưng mà trí nhớ Biên Lê không được lâu, đã sớm quên nỗi sợ khi bị bộ xương gầy nhanh lẹ của anh kiểm soát.
Sau khi đánh xong, cô không phụ sự trông ngóng mà lại lần nữa đau đến độ nhe răng trợn mắt.
Hạ Vân Tỉnh nhìn cô tự mình làm chuyện đó, rồi thấp giọng bảo: “Em nói xem anh muốn làm cái gì.”
“Nhìn thấy cái ban nãy, thì vui thế ư?”
“Đương nhiên là vui rồi.” Biên Lê nhỏ giọng ấp úng, rồi bảo: “Anh thả em ra đi.”
Hạ Vân Tỉnh khẽ khịt mũi một tiếng: “Thả em ra? Không muốn thử xem anh rốt cuộc có phải là một phút không ư?”
Biên Lê sờ sờ cái mũi, bướng bỉnh cứng đầu không chịu nhìn anh: “... Em không muốn thử.”
“Muộn rồi, bây giờ không muốn cũng vô dụng, em bắt buộc phải muốn.” Hạ Vân Tỉnh vừa dứt lời, liền bắt lấy đôi môi của cô, từ tâm ý của chính mình mà hôn mạnh bạo một hồi.
Cuối cùng còn xấu xa chặn mất hơi thở trong ngực cô, mãi đến khi Biên Lê thở không ra hơi, nhũn nhão thành một mảng, hai má ửng hồng, mới chịu buông cô ra.
“Cái đồ đầu heo lớn nhà anh, có tin em đánh anh không hả?” Biên Lê bị am ôm chặt, cảm tưởng như chỉ giây sau thôi là sắp thở không nổi nữa.
Đương lúc này, cô cảm thấy mình như cá mắc cạn, đang nằm trên bãi cát nóng phỏng mà hấp hối, bị ánh nắng độc hại rọi đến độ nóng muốn nổ tung.
Cô gái nhỏ nói mấy lời cay độc cũng giống như đang làm nũng vậy.
Hạ Vân Tỉnh tự động phân nó vào cột nam nữ đang tán tỉnh nhau, ôm cô không nói gì, qua tới một lúc sau, giọng nói khàn khàn đè thấm xuống vang lên.
“Hai tuần tới anh sẽ không ở đây, phải nhớ anh đấy.”
“Lại là hai tuần ư?” Biên Lê từ trong lòng anh ngẩng đầu lên.
“Ừ.”
“Vậy ca khúc comeback mới lần này của em, anh lại không thấy được rồi.” Giọng Biên Lê mang theo sự ủ rũ khó giải thích được.
“Anh sẽ xem mà.” Hạ Vân Tỉnh khẽ cam đoan, rồi nói thêm câu: “Chắc là tối nay anh đi.”
“Cho nên?”
“Lại cho anh hôn một lúc nữa.”
Biên Lê còn chưa kịp đồng ý, anh đã cúi người xuống ngậm lấy đôi môi cô.
Có lẽ vì sắp phải xa nhau lần nữa nên khiến cho cả hai người đều hơi ý lo.ạn tình mê, Biên Lê giữa cơn mây mù cảm nhận được vạt áo bị vén lên, rồi sau đấy là hơi lạnh chạm đến.
Hơi lạnh bé nhỏ ấy vuốt nhè nhẹ ở giữa, rồi hướng thẳng, phủ lên một cách thăm dò, dịu dàng vuốt ve nhào nặn.
Chỉ có chốc lát như thế, Biên Lê đã run lên né tránh sự thân mật đuổi theo trên môi, rồi sau đó tựa lên đầu vai Hạ Vân Tỉnh, nhắm mắt lại nói không lên lời.
Chẳng biết qua đến bao giờ, hô hấp của hai người mới dịu được lại.
Biên Lê xấu hổ muốn chết, Hạ Vân Tỉnh định đẩy đầu cô ra xem thì kết quả là cái đầu nhỏ của Biên Lê y hệt cục nam châm, mang theo từ tính, cứ dính chặt vào bên vai anh.
Biết cô đang xấu hổ, nên Hạ Vân Tỉnh cũng không ép cô nữa.
Mà lại nói, chính trong đầu anh cũng giống như phim điện ảnh, hết khung hình này đến khung hình khác, không ngừng phát đi phát lại.
Trong dư vị vô hạn, mảng mềm mại trắng mịn kia cũng đã được khắc sâu vào trong ký ức.
Giữa lúc không chú ý ấy, mặt mày Hạ Vân Tỉnh cũng nhuốm vài phần dịu dàng quyến luyến.
“Thật ra…”
“Hử?” Anh khẽ ậm ừ bằng giọng mũi, cực kỳ dễ nghe.
“Anh như thế này liệu chăng có quá rõ ràng không. Nếu ngày nào đó bị phát hiện…” Cô chần chừ, tựa như không biết nên biểu đạt như thế nào mới được.
Hạ Vân Tỉnh hiểu được lời Biên Lê muốn nói lại thôi, anh cầm tay cô khẽ hôn, ngữ điệu rất hờ hững, nhưng mang theo sự kiên định: “Bị phát hiện ra thì công khai.”
Tạm biệt Hạ Vân Tỉnh một cách tùy tiện, Biên Lê gần như là cắm đầu cắm cổ ra khỏi xe.
Tối nay anh phải xuất phát, nên quay về ký túc xá thu dọn ít hành lý rồi đến sân bay.
Mỗi người một ngả lúc này, cũng là may mắn.
Sau khi vào thang máy, hai tay Biên Lê ôm mặt, gần như còn lưu lại cảm giác mới nãy. Nếu như điều kiện mà cho phép thì bây giờ cô có thể xoay tròn hẳn ba trăm vòng tại chỗ.
Vừa nghĩ tới những đốt ngón tay rõ nét của Hạ Vân Tỉnh, khớp xương rõ ràng trên bàn tay… tác quái.
Không, tuyệt đối không được nghĩ.
Biên Lê suy nghĩ lát, rồi lấy điện thoại ra gửi cho anh một tin nhắn.
[Ngủ đến khi]: Ừm, ờ, à, chính là… anh vẫn hài lòng cứ?
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Cái gì cơ?
[Ngủ cho đến khi]: Thì là cái… mới nãy ấy!
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ừm.
Như thể sợ cô cảm thấy câu trả lời của anh không đủ chân thành, Hạ Vân Tỉnh ngay lập tức gửi câu khác.
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Cực kỳ.
Trông thấy câu trả lời của Hạ Vân Tỉnh, Biên Lê lẳng lặng cắn môi.
Cô còn đang lao tâm suy nghĩ, xem phải gửi cái gì mới chứng tỏ rằng thật ra mình không phải rất quan tâm đến câu hỏi này. Nhưng thang máy vừa hay đúng lúc này bỗng dưng kêu “ting” lên một tiếng.
Rồi sau đó thang máy đáp lời một tiếng kêu này mà từ từ mở ra hai bên.
Biên Lê ngước mắt nhìn người đàn ông cao to đến kia, thoáng ngẩn ra, há to miệng kêu lên: “Anh…”
Biên Trần Ngôn cũng rất kinh ngạc khi gặp cô ở đây, nhướng mày nói: “Muộn thế này em đi làm gì đấy?”
Biên Trần Ngôn không có trợ lý bên cạnh, chỉ có một mình, anh bước thẳng vào thang máy không cho Biên Lê cơ hội trả lời đã nói thêm: “Em đến báo danh chạy marathon đêm à? Mặt đỏ thành như thế này.”