Trước khi vào đoàn, nhiệm vụ chính của Biên Lê là chinh phục được diễn xuất, mỗi ngày đều phải đè nặng mức độ luyện diễn.
Thời gian đến khi khai máy còn kha khá, công ty lại cho cô tự quyết định lịch trình khác, bởi thế nên Biên Lê vẫn có thể làm ổ ở trong phòng một lúc để livestream ăn uống mỗi ngày.
Dẫu sao vẫn chưa chốt chọn nam chính, đây là trách nhiệm của tổ đạo diễn, nên bây giờ cô có thể ung dung thế này, đến ngay cả Đại Hùng cũng không giục nổi cô.
Còn bầu phiếu ở trên mạng, thì Biên Lê cách vài ngày sau mới biết, cô không thèm nghĩ đã bỏ phiếu ngay cho Hạ Vân Tỉnh.
Trong nhận thức của Biên Lê, thì chắc chắn sẽ không đem Hạ Vân Tỉnh ụp vào cái vai nam chính này. Nhưng nếu anh có tên trong danh sách, vậy thì quá là tuyệt vời.
Nhưng nhắc đến cũng thần kỳ, trong khoảng thời gian Hạ Vân Tỉnh đi, hai người đều không hề bỏ lỡ cuộc trò chuyện nào trên WeChat mỗi ngày.
Mẫy hôm trước cô còn chưa nghĩ xem nên nói với anh ra sao, nên bèn giấu nhẹm chuyện này đi không nói gì.
Mà cùng khi ấy, Biên Lê không nói, Hạ Vân Tỉnh cũng không nhắc đến.
Biên Lê nghĩ, Hạ Vân Tỉnh chắc là rất bận nên không mấy để ý.
Trong khi bỏ phiếu xong cho anh, Biên Lê ngay lập tức gửi cho anh ảnh chụp màn hình, chuẩn bị chủ động đề cập qua một phen.
[Ngủ cho đến khi]: Đầu heo lớn của em có đây không?”
Người kia trả lời tin nhắn rất nhanh, cô mới gửi qua giây trước thì giây sau Hạ Vân Tỉnh đã trả lời lại.
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ai là đầu heo lớn?
[Ngủ cho đến khi]: Anh nói xem là ai!
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Vậy em chính là con heo quý báu của anh.
[Ngủ cho đến khi]: Hôm nay không so đo với anh. [Hình ảnh.jpg]
[Tự nhiên tỉnh giấc]:?
[Ngủ cho đến khi]: Ừ thì, em nhận được kịch bản của một vai nữ chính, rồi thì vai nam chính vẫn chưa chọn, nhưng! Em bỏ phiếu cho anh rồi! [Xin tuyên dương.gif]
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ừ, anh biết.
Ơ…
Hạ Vân Tỉnh có tiến bộ nha.
Không ngờ anh đã án binh bất động nhiều ngày như vậy, nghi là trong lòng anh vẫn chờ cô thẳng thắn nói ra đây.
Biên Lê thấy anh không có vẻ giống như đang giận, bèn bắt đầu làm nũng tỏ ra dễ thương.
[Ngủ cho đến khi]: [Xin hôn.gif] [Xin ôm.gif]
[Tự nhiên tỉnh giấc]: [Hôn em.gif] [Ôm em.gif] [Hung hãn bắt nạt em trên giường.gif]
Lúc Biên Lê nhìn thấy tấm meme cuối cùng kia, là cô đang nằm dài ngửa người trên giường.
Đến khi cuối cùng cô cũng nhìn rõ lời phía trên meme, cô mới cẩn thận từng tí, sợ có tật nên mới giật mình mà khép chân lại, đổi tư thế nằm, nằm úp sấp xuống.
Chỉ là nhìn thấy câu này, cô đã không rét mà run.
Thú thật thì cô cũng không biết mình cắn rứt cái gì.
Biên Lê ở bên đây vò đầu bứt tai hồi lâu, quyết định giả bộ như không thấy gì.
[Ngủ cho đến khi]: Huhuhu bên anh có phải cũng đang tối không, em mới tắm xong này, hôm nay muốn nói chuyện với anh lâu thêm chút, muộn muộn mới ngủ. Còn nữa… em nhớ anh lắm, nhớ anh, nhớ anh!
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ừ, bên này đang rạng sáng. Cục cưng, anh cũng nhớ em.
[Ngủ cho đến khi]: Rạng sáng à, vậy anh mau đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt!
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Không sao, ngoan, để anh ngắm em cho kỹ.
Biên Lê còn chưa kịp phản ứng, Hạ Vân Tỉnh đã gửi ngay cuộc gọi video sang.
Cô kinh ngạc một thoáng, rồi khẽ kêu “a”, trèo lên đầu giường nhặt một chiếc gương nhỏ lên, thấy hình ảnh mình vẫn hoàn hảo thìcô mới bày ra một tư thế thục nữ dựa vào đầu giường, bấm mở video của anh.
Kết nối nhanh trong nháy mắt, cuối cùng Biên Lê cũng nhìn thấy Hạ Vân Tỉnh đã gần hai tuần không gặp.
Tuần trước cả hai người đều bộn bề việc, Hạ Vân Tỉnh bận chụp tạp chí, cô thì bận rộn bài hát mới cho lần comback. Sau đấy là lúc hơi rảnh rỗi của hai người, thời gian gặp mặt cuối cùng không còn bận rộn nữa.
Hạ Vân Tỉnh cũng đang dựa nửa người vào đầu giường, khuôn mặt gầy ẩn trong bóng đèn nửa sáng nửa tối trước giường, mái tóc đen lộn xộn lưa thưa xõa bừa trước trán.
Biên Lê chăm chú nhìn chằm chằm, gần như si mê, mãi lâu không nói năng gì.
“Em ngốc rồi à?”
“… Em không hề…”
“Vậy sao không nói lời nào?”
“Trông anh quá đẹp trai, không được sao?”
Hạ Vân Tỉnh khe khẽ bật cười.
Giọng anh ép thấp xuống, men theo ống nghe điện thoại, khàn khàn ma sát ra từ tính, dễ nghe vô cùng.
Mắt Hạ Vân Tỉnh sáng rực nhìn cô gái nhỏ một hồi lâu, sau đấy mới chầm chậm nói: “Em gửi ảnh chụp màn hình cho anh là có ý gì?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Biên Lê nhỏ giọng thầm oán anh một câu.
“An ủi anh đấy, vì em nghe nói trong phim này sẽ có cảnh hôn.” Biên Lê nói xong, dùng đôi mắt hạnh ướt át nhìn anh.
“Ừ.” Nhắc đến cái này, Hạ Vân Tỉnh bèn miễng cưỡng lên tiếng, không có phản ứng gì quá lớn.
Biên Lê tiếp tục nhìn sắc mặt của anh: “Nếu anh không thích, thì đến lúc ấy em sẽ đề nghị với đạo diễn một phen, có lẽ có thể mượn cảnh(*).”
(*) Khi đạo diễn cần bám theo kịch bản khi quay phim với những cảnh qua tình cảm, nhưng có thể vì lý do và mong muốn cá nhân của diễn viên mà có thể mượn cảnh. Mượn cảnh cũng được dùng trong cuộc sống hằng ngày, dí dụ như khi chụp ảnh, chúng ta có thể dùng tay nâng mặt trời, chân bước trên mây… Hay có thể hiểu đơn giản hơn là ghép cảnh.
Thật ra bất kể là anh có thích hay không, bản thân cô phải nhận quay cảnh hôn, cũng còn phải tiêu hóa nó một phen.
“Không sao, không cần.” Hạ Vân Tỉnh không biết nghĩ đến cái gì, mà hừ một tiếng không rõ ý vị.
“Hừ cái gì chứ!”
Hạ Vân Tỉnh nâng nửa mí mắt, uể oải hỏi lại một câu: “Có cảnh giường chiếu nào không?”
Biên Lê giây trước còn đang ra vẻ, thì giây sau đã bắt đầu ấp a ấp úng: “Em không đọc kịch bản… chắc là không có đâu…”
Hạ Vân Tỉnh thu mắt tập trung nhìn chằm chằm cô, khóe miệng hơi cong lên.
“Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, bây giờ anh không bận sao?” Biên Lê nói chuyện một hồi, cảm thấy hơi nóng, nên bèn kéo kéo cổ áo làm nó hơi rộng ra.
Hạ Vân Tỉnh mang hết tất cả cảnh này thu vào trong mắt, vẻ mặt hơi tối đi.
“Đừng vội, qua vài ngày nữa anh về, đến khi ấy sẽ đến tìm em.”
“Vâng.”
Biên Lê nói xong, còn nghiêng nghiêng đầu.
Ở góc này, có thể nhìn thấy nửa bên đường cổ mượt mà của cô, đường gấp khúc nối liền dáng cung mịn mượt, mơn mởn không thôi, trắng mềm chói mắt.
Lại nhìn xuống dưới, là đường cong đầy đặn nhấp nhô. Tuy có thể giấu đi trong lớp quần áo mỏng manh, nhưng chỉ cần dựa vào trí tưởng tượng cũng biết được vẻ đẹp bị che đi ở phía dưới vô tận vô biên đến cỡ nào.
“Cục cưng.” Anh cụp mắt xuống, đuôi mắt xếch lên trên khiến nó hẹp và dài lại, mang theo chút quyến rũ mê người, ngay sau đó là âm thanh du dương cất lên.
“Hả?” Biên Lê quay đầu lại, khẽ hất mái tóc dài uốn xoăn lên trên xương quai xanh tinh xảo trắng mịn, khiến nó hơi rối.
“Biết điện thoại có chức năng gì không?”
“Em đương nhiên biết chứ.” Biên Lê không biểu sao anh lại hỏi vấn đề đơn giản này làm gì.
“Ý anh là chuyện giữa những đôi yêu nhau.” Đôi mắt đen nhánh của Hạ Vân Tỉnh sâu như vẩy mực, tĩnh mịch tựa như biển, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt cô.
Có lẽ là ánh sáng bên phía anh quá mờ, khiến cho gương mặt tuấn tú của anh phủ lên một tầng mê ly.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Biên Lê đỏ lên, hỏi lặp lại: “… Giữa những người yêu nhau?”
“Không biết sao?” Giọng nói của Hạ Vân Tỉnh có chút dụ dỗ.
Cô nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy như lạc nơi sương mù, nhưng trong lòng lại như bắt được thứ gì đó ở trong nơi mù sương.
“Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu.” Anh dừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Anh có thể dạy cho em.”
Biên Lê chớp mắt, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Trái lại là Hạ Vân Tỉnh đang đối diện ở trên video, thật sự từng bước từng bước làm thầy nghiêm túc dạy cô, đúng thật là tận hết mọi chức trách.
Cuối cùng, trong mắt của Hạ Vân Tỉnh là sự nhiệt tình vô tận đang cuộn trào.
“Cục cưng, gọi tên anh.”
Biên Lê chỉ cảm thấy điện thoại nắm trong tay đều nóng ran, cố hết sức không nhìn anh trong màn hình video, giọng nói như muỗi cứ ấp a ấp úng.
Khuôn mặt của cô, rồi đến trái tim, đều bị bọc trong nhiệt nóng bồn chồn, khô nóng đến ngạt người, đâm thẳng vào trong đáy lòng.
“Này… anh ổn không…” Biên Lê nói đứt quãng, nếu như không phải cô còn đủ sự bình tĩnh, thì suýt nữa thôi đã quẳng điện thoại ra rồi.
Đôi mắt của Hạ Vân Tỉnh khép hờ, trên khuôn mặt như ngọc rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh thấp giọng ra lệnh: “Gọi tên anh.”
“Hạ Vân Tỉnh…”
Sau khi kết thúc mọi thứ, Biên Lê cũng khống dám ngẩng đầu đối mặt với anh trong màn hình video, cái đầu nhỏ rũ xuống thấp, cành tai đỏ đến độ có thể chảy cả mãu.
Tâm tình của Hạ Vân Tỉnh lại khá tốt, gọi cô hết tiếng này đến tiếng khác.
“Giận?”
“Em không…”
“Nhất định là giận rồi.”
“Em đã bảo là không phải mà!”
“Được rồi đừng giận nữa, đến khi về anh bù cho em, nha?”
Biên Lê suýt thì đứt hơi: “Em không cần!”
“Ồ, thế tại sao mặt lại giống heo con vậy?”
“Anh nói ai là heo?”
“Vậy mà nói mình không giận.”
Biên Lê lấy hết can đảm nhìn anh, không muốn tiếp tuc cái đề tài này, bèn bắt đầu đuổi người: “Anh không cần dọn dẹp à? Anh vẫn nên mau chóng đi tắm rửa đi…”
Nói xong, cô liền ra vẻ bình tĩnh mà treo video WeChat.
Ngay lúc cúp máy xong, Biên Lê đưa ngay điện thoại ra xa, vùi đầu vào trong tấm đệm mềm mại.
Ngay cả bàn tay vừa cầm điện thoại, cô cũng gác sang một bên, đặt ra xa, mắt không thấy tim không đau.
Thế nhưng không phải không muốn nhìn là không nhìn thấy.
Biên Lê im lặng một lát, tiếng rên khàn cuối cùng kia của Hạ Vân Tỉnh lại cứ luôn lởn vởn vô tận.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thầy đêm nay không tài nào ngủ được.