Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 62



Bố cục phòng tắm của chỗ Hạ Vân Tỉnh không giống với bên của Biên Lê, rõ ràng là phòng đối diện bên cạnh vậy mà cơ sở vật chất chỗ anh bên này đều tốt hơn nhiều.

Anh thản nhiên vặn vòi hoa sen, cọ rửa một chút, sau đó mới mặc chiếc quần ngủ, rồi tới bồn tắm lớn.

Anh xả nước vào bồn tắm, lại kiểm tra độ ấm, cảm thấy đủ ấm rồi anh mới hài lòng rồi đổ đầy nước, cuối cùng bế Biên Lê lên trên bồn rửa mặt.

Biên Lê vừa nghe thấy tiếng anh tắm rửa, toàn bộ quá trình đều nhắm chặt mắt, dáng vẻ nói không nên lời, mềm nhũn chỉ có thể tùy anh sắp đặt, yếu ớt như không có xương dựa vào vai anh, hai chân khẽ run.

Anh nhẹ nhàng đặt cô vào, còn mình thì khom lưng, hơi ngồm xổm xuống. 

"Ơ... thế là anh còn có tắm bong bóng ư?" Cô nhìn không chớp mắt, thắc mắc hỏi.

"Ừ". Anh đã mua lâu rồi, bắt đầu chuẩn bị từ sớm mà vẫn chưa có cơ hội dùng tới.

Hạ Vân Tỉnh nhìn cơ thể trắng nõn của cô trong bồn, sau đó đôi g,ò bồng ngâm trong bọt trôi nổi mãi mới được che khuất, bọt cùng nước dập dềnh, lăn đi rồi lăn lại, tới rồi lại đi. Phía trên kia ẩn hiện những vết đỏ mờ mờ tỏ tỏ, vô cùng bắt mắt.

Anh nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt, sau đó bàn tay thon dài như ngọc cứ như vậy không hề do dự đi vào.

Biên Lê ngầm mình trong nước ấm một lúc, sau đó thoải mãi nhắm mắt lại, tất cả các tế bào trong cơ thể đều từ từ thả lỏng và đang  kêu gào thoải mái, lúc này đây cô không hề phòng bị gì nên bị hành động của Hạ Vân Tỉnh làm cho hoảng sợ.

"Anh làm gì đấy..."

Ánh mắt Hạ Vân Tỉnh đen như mực, giọng nói sau khi thỏa mãn lộ ra vẻ lười biếng: "Thấy em mệt, giúp em tắm."

Biên Lê né tránh đôi tay làm loạn của anh, khuôn mặt đỏ lắc đầu "Không cần anh giúp... Tự em có thể..."

"Em chắc chắn?" Anh hỏi xong, tiếng cười khẽ, khóe miệng gợi lên độ cong nhàn nhạt.

Biên Lê rút chân, né tránh ngón tay vuốt ve của Hạ Vân Tỉnh.

Người này đang xem chân cô là bàn vẽ à, cứ qua lại không ngừng đùa giỡn.

Nhìn thấy Biên Lê kiên trì trốn thì Hạ Vân Tỉnh chậm rãi nói: "Có thể tự làm thật? Anh chỉ giúp em rửa sạch những cái này."

Cô chợt nghẹn, nghĩ đến lúc trận kia vừa mới kết thúc rồi hình ảnh anh nằm trên người cô.

Lúc Biên Lê được anh ôm vào, trơ mắt nhìn anh giảng giải những thứ vô vị, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị hơi nước trong phòng tắm làm cho nóng bừng.

"Anh đừng nhìn em nữa... Em thật sự có thể..." Biên Lê khe khẽ nói, rồi sau đó hai tay ôm vai, quay mặt đi, như thể không muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh.

Hạ Vân Tỉnh biết cô ngượng ngùng, khi cô nói chuyện hàng mi cong vút run lên, trên khuôn mặt tươi tắn có những sơi lông tơ nhỏ.

Bàn tay như ngọc của anh còn đang ở dưới nước trêu đùa, tay còn lại thì duỗi về phía trước, gạt lông mao đen tuyền của cô, giọng điệu như ai thiếu nợ anh vậy: "Chân em run cái gì, lúc anh mới ôm em cũng vậy."

Biên Lê mò lấy tay anh, thành ra người kia lại hơi dao động, trông vô cùng có tính công kích.

Nghe được những lời này của anh, cô thoáng bực.

"Còn không phải bởi vì anh..."

"Có phải vì đau không? Lúc mới ôm em anh liền phát hiện, chỗ đó của em đều đỏ."

Lúc mới đầu mặt Biên Lê còn hơi hồng nhạt, anh vừa dứt lời thì cô đã vô cùng không có tiền đồ mà đỏ nựng như quả cà chua.

Đấy… đấy có thể là do ai!

Cô vươn móng vuốt nhỏ của mình còn tỏ ra mềm mại nằm úp sấp xuống bọt, cào một cái lên lưng của anh, không hề thương tiếc.

Sức lực rất lớn, trong tâm Biên Lê cảm thấy anh sẽ kêu lên.

Nhưng mà dáng vẻ của Hạ Vân Tỉnh lại vô cùng hưởng thụ, nhướng một bên lông mày. "Em có thể tiếp tục gãi, chỗ dưới."

Không đợi Biên Lê trả lời, anh lại thêm một câu, "Nhưng mà có qua có lại, anh cũng muốn được sờ lại."

Biên Lê hừ hai tiếng, "Em thật sự chưa thấy ai so được với anh..."

"So với anh cái gì?"

"Lật mặt..."

Đầu ngón tay Hạ Vân Tỉnh trực tiếp thăm dò vào, "Sao, nhân tiện lúc này, có muốn trải nghiệm không?"

Biên Lê mắt khép hờ, khẽ quát, "Cái này em thật sự không thể..."

"Ngoan, sẽ nhanh ổn lại lắm thôi."

"..."

Sau khi hai người cũng tắm rửa sạch, Biên Lê mặc đồ ngủ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào, cũng không nhìn anh, rất giống cô vợ nhỏ tức giận vì bị ức hiếp.

Hai người bọn họ trải qua một trận nhốn nháo, nhưng thật ra cũng không quá mệt mỏi mà ngược lại tinh thần vô cùng dồi dào.

Hạ Vân Tỉnh cũng không chỗ ấy ngồi, dáng người cao lớn đi tới đi lui ở trong phòng, không biết đang làm những gì.

Biên Lê đợi một lúc lâu, cũng không đợi được đến khi anh tới dỗ cô, liền âm thầm liếc nhìn trộm anh.

Nhưng mà còn chưa nhìn trộm đến bóng người, thì Biên Lê đã nhìn thấy hai vali hành lý thật lớn trước. Hạ Vân Tỉnh lật ngược lại dễ dàng rồi đặt xuống, sau đó mở khóa kéo, quà như vật quý được phô bày.

Hai vali lớn đều là đồ ăn vật, chật ních.

"Woa..." Biên Lê há miệng nhỏ, đồng thời vui vẻ phấn kích chứa ý cười nhìn về phía anh.

Nét mặt Hạ Vân Tỉnh thản nhiên, vẻ mặt cũng dịu dàng. "Đều là của em."

Biên Lê nhảy cẫng lên, nhưng vẫn không nhịn xuống trách anh một câu, "Anh đang lợi dụng cơ hội này lấy lòng em, động cơ không hề trong sáng."

Nói xong cô còn nhảy xuống dưới giường, ngồi xếp bằng dưới đất, sờ so,ạng 2 cái còn chưa đủ, còn muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Nhưng mà chờ cô lục lọi quần áo, phát hiện không hề có cái túi nào trên bộ đồ ngủ.

"A không được, em không mang điện thoại, anh đưa em cái của anh đi."

Hạ Vân Tỉnh vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đưa cho cô rồi cũng cùng cô ngồi xuống, ngồi sát bên cạnh cô hỏi, "Dùng di động làm gì?"

"Em muốn chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm." Biên Lê nói xong rồi nở nụ cười, gương mặt phấn khởi.

Dáng vẻ ầm ĩ lúc này với vẻ cúi đầu lúc nãy, rõ ràng là hai người khác nhau.

Đêm khuya, trong phòng yên tĩnh, ánh đèn hiu hắt, còn có một cô gái cười rộ lên đôi mắt sáng long lanh.

Hạ Vân Tỉnh một tay chống lên sàn nhà, chân dài duỗi tùy ý, cứ như vậy cho dù ngoài miệng không nói gì, trong lòng anh cũng đầy bụng tức, mang theo chút chua chát.

Anh nghiêng mặt đến, ghé vào khuôn mặt non tơ của cô, cắn một cái.

Tâm trạng của Biên Lê rất tốt nên dù bị vậy cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn để anh gặm.

"Hôm nay sao lại ngoan như vậy?" Sớm biết hai vali đồ ăn này có thể lừa được cô, anh đã sớm làm rồi.

Hạ Vân Tỉnh nghĩ như vậy liền lên kế hoạch cho tương lai.

Biên Lê yên lặng nhìn anh một lát, rồi sau đó bắt chước làm theo, nhẹ nhàng cắn lên mặt anh một bức tranh hồ lô. 

"Anh xem, em hôn đáp lại rồi!" Cô nói xong, dùng đầu ngón tay chạm lên mặt.

Hạ Vân Tỉnh trông có vẻ lười biếng nhưng cũng bắt chính xác được bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, cười nói. "Mèo nhỏ gãi ngữa."

Hai người lại náo loạn một lúc, Biên Lê ghét anh già muốn làm phiền cô chụp ảnh nên để Hạ Vân Tỉnh dỗi ở một bên.

"Đồ ăn vặt để lại chỗ này đi." Hạ Vân Tỉnh nhìn cô chụp ảnh vui như vậy nên cũng cảm nhận được cảm giác bị vắng vẻ gấp bôij, bỗng nói một câu như này.

"Hả?" Biên Lê không rõ tại sao.

"Nhiều lắm lại nặng như vậy, em mang đi thì cực quá rồi, bao giờ muốn cứ tự sang đây lấy."

"Vì sao?" Biên Lê khẽ cắn môi, nhìn thấy anh không nói lời nào, trong mắt lại tràn đầy vẻ gian xảo.

Ý đồ ẩn chứa trong lời nói của Hạ Vân Tỉnh không thể nào rõ ràng hơn.

"Muốn giữ em." Anh lại không thấy sợ hãi chút nào, nhún vai một cách ung dung.

Hạ Vân Tỉnh nói như vậy còn chưa đủ, lại bổ sung thêm câu, "Chứ không sau này làm sao đem bắt em vào trong ổ chăn của anh được?"

Sau buổi sáng hôm đó, cô lại bị tóm ở lại rồi dựa theo hình thức hôm trước làm một trận nữa.

Tên đầu sỏ dụ dỗ cô, nói hoa mỹ lên thì là giao lưu bình thường của những người yêu nhau.

Cho đến buổi sáng hôm nay cũng như thế.

Hôm nay hai người chính thức đi tới nơi quay phim, vào đoàn làm phim nhưng Biên Lê vẫn bị "trổ bông" một trận, đời đã chứng minh rằng việc đè nén chuyện khám phá tối qua không đủ, cho nên buổi sáng Biên Lê mới bị hành động của Hạ Vân Tỉnh làm cho tỉnh giấc.

Thực ra hai người vẫn còn thiếu một bước cuối cùng nhưng mà Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn có nhiều cách thức và thủ đoạn hơn chờ đợi cô, phải lôi kéo cô cùng chìm trong men tình.

Lúc đạo diễn hô gọi cô, Biên Lê mới hoàn hồn.

Quần áo và đồ trang điểm đều được bàn giao từ trước, hôm nay chỉ mỗi buổi lễ khai máy thôi đã bận rộn tới giữa trưa, toàn bộ đoàn đội đều đã vào vị trí, sau khi hình ảnh được camera chụp lại, các nền tảng mới chính thức công bố.

Bộ phim tiến hành quay lần lượt ở nhiều nơi. Không chỉ có địa điểm trong nước, mà còn có dự tính ở nước ngoài nữa.

Nữ chính là diễn viên múa balê đẳng cấp thế giới, chỉ là buổi biểu diễn đi qua vài nước Châu Âu nên kịch bản được sửa một chút, chắc là tập trung quay ở một quốc gia.

Trước mắt cả đoàn phim đều quay phim ở thành phố Z, đây vốn là thành phố nơi tập trung nền công nhiệp giải trí, điện ảnh hay truyền hình đương nhiên cũng là thành phố quy mô lớn nhất cả nước quy tụ khá nhiều sao lớn, trong giới công ty giải trí nổi tiếng nhất thì Nhất Thiên cũng nằm trong thành phố này.

Vừa mới ăn cơm trưa xong, cảnh quay đầu tiên là của nữ chính. Gặp Biên Lê hơi ngẩn ngơ, đạo diễn lại lên giọng gọi cô, làm cho cô nhanh chóng vào trạng thái.

Nữ chính là một vũ công ba lê, mở đầu là hình ảnh cuộc sống của cô trong khuôn viên trường. Vai diễn quan trọng khác đều vẫn chưa xuất hiện, tất cả ống kính đều bắt đầu dồn về phía Biên Lê nên cô nghiễm nhiên trở thành tâm điểm.

Biên Lê có hơi lo lắng, nhưng nhớ tới lời nói của thầy diễn xuất, cũng biết rằng càng lo lắng thì sẽ càng khó khăn, cô cố gắng nghĩ một số chuyện thoải mái.

Giữa ánh sáng rực rỡ, cô thoáng nhìn Hạ Vân Tỉnh. Anh đang đứng cạnh đạo diễn, thấy cô lơ đãng nhìn lại đây, anh nâng tay, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ huyệt thái dương của mình.

Động tác rất nhanh, chỉ có cô nhìn thấy.

Khóe miệng Biên Lê cong cong, hiểu được ý của anh là trong tối ngầm chêu trọc cô, cổ vũ cô.

Cảnh quay đầu tiên diễn ra trắc trở, nhưng tổng thể vẫn khá tốt, đạo diễn gọi Biên Lê lại chỉ đạo một lúc rồi mới để cô đi.

Lúc ngồi trên phim trường nghỉ ngơi, cô muốn ngồi thoải mái bên cạnh Hạ Vân Tỉnh, dù sao cũng là quan hệ nam nữ chính, cho dù đầu kề đầu thì chắc cũng không khiến cho ai nghi ngờ.

Nhưng mà ngày đầu tiên mà đã càn quấy như vậy, quá mức thân thiết cũng không tốt. Biên Lê suy tư một lát, từ bỏ ý định táo bạo chủ động ngồi cùng anh.

Nhưng mà sinh hoạt với đoàn phim còn lâu dài, thời gian tới hai người bọn họ sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.

Trước kia hai người bởi vì công việc, bận đến mức đều phải ngăn trở lâu ngày, lần này vì công việc mà được phúc, tưởng tượng thời gian ba tháng tới có thể ở chung sớm chiều với Hạ Vân Tỉnh là Biên Lê đã cảm thấy tràn đầy năng lượng rồi.

Cô vẫn rất thích có cái keo dính người bên cạnh như vậy.

Không thể thân mật quá mức là một chuyện, trò chuyện trên Wechat là một chuyện khác. Người sau vẫn có thể yên tâm lớn mật, không kiêng nể gì.

[Ngủ cho đến khi]: Nói thật thì có thể đóng phim với anh, em vô cùng vui sướng! Moa Moa Moa ( ̄v ̄)

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Moa, anh cũng vậy. Nhưng mà em có mệt không?

[Ngủ cho đến khi]: Hả, Không có nha... sao anh nhìn ra được...

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Em gửi biểu tượng cảm xúc

[Ngủ cho đến khi]: Đây là kí tự mặt! Không phải biểu tượng cảm xúc!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: À, thế là mệt lắm ư?

Biên Lê day day đôi mi thanh tú, nói thật ra thì mệt nhưng cũng không phải mệt lắm, chỉ là chỗ bắp đùi của cô hơi đau nhức. Hạ Vân Tỉnh ngày càng không biết kiềm chế, động tác đôi khi không khống chế tốt độ mạnh yếu, vừa mạnh lại vừa sâu.

Tiếp xúc lướt qua rồi dừng lại như vậy thực sự mới là loại tra tấn người nhất, nhiều lúc bị chọc đến mức ửng hồng mà dạ thịt Biên Lê lại mịn màng nữa không chỉ có vậy, cái gáy và sau lưng cũng không khác là bao.

Bởi vì quay phim phải thay đổi quần áo, vừa sợ quá lộ liệu vừa sợ bị phát hiện nên Biên Lê đã sớm muốn công kích anh một trận.

Ngoài mặt Hạ Vân Tỉnh chấp thuận, nhưng thật ra vẫn giữ thái độ không để ý chút nào.

Trách thì trách như vậy nhưng Biên Lê cũng không thật sự dám đối đầu trực tiếp với anh. Phần lớn thời gian cô cũng thích cùng anh tìm hiểu thế này, bởi vì cảm giác yêu và được yêu thật sự rất thích, giống như nhẹ nhàng trôi trong đám mây vậy.

Thế là cô chậm chạp không đáp lại, Hạ Vân Tỉnh tin là thật.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Thế này đi, sau này khi không cần phải quay phim có thể tới phòng anh ngủ.

Vào đoàn phim, đương nhiễn mọi người phải ở trong phòng khách sạn do đoàn phim xếp.

Biên Lê nhìn chằm chằm màn hình điện thoại có tin nhắn anh gửi kia, cảm thấy Hạ Vân Tỉnh sao lại có thể nghĩ hay như vậy, đừng tưởng cô không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

[Ngủ cho đến khi]: Em cũng có giường riêng! Em không thèm đi! Sẽ không đi đâu!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Nói giường thôi mà, kích động thế.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Thực ra đây cũng không phải trọng điểm, cái anh muốn nói chính là phòng của anh ngay đối diện phòng em.

[Ngủ cho đến khi]:?

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Chào mừng em tới.

Không đợi Biên Lê trả lời lại, Hạ Vân Tỉnh lập tức mời một lời mời mới.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Cho nên đêm nay, chỗ em hay vẫn là chỗ anh?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Biên Lê đỏ bừng, cô đang loay hoay không biết trả lời như thế nào. Đột nhiên từ trên đỉnh đầu vang tiếng không cao cũng không kiêu, thực sự treo tim của Biên Lê lên.

"Biên to béo, em nói chuyện với ai mà trò chuyện vui vẻ như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.