Cả người Biên Lê đều nhũn cả ra, cô cảm giác mình như hạt cát đang phơi mình dưới ánh nắng chói chang, mềm đến mức như có thể chuyển động dưới dòng chảy của gió.
Hạ Vân Tỉnh nói vậy xong vẫn chưa đủ, còn véo cằm cô, cắn nhè nhẹ lên trên đỉnh cằm. Người con gái ở dưới thân anh, đón nhận sự thân mật ôn tồn của anh một cách dịu dàng.
Anh thấy cô rầm rì mãi mà chẳng trả lời, vội nói thêm câu: “Muốn bắt đầu ngay bây giờ ư?”
Bắt đầu… bắt đầu cái đầu nhà anh!!
Hạ Vân Tỉnh vùi vào hõm cổ cô, hít sâu một hồi. Mùi hương trên người Biên Lê vừa ngát sữa vừa mềm mại, mà người thường nào chống đỡ được.
Hai mắt Biên Lê ướt át, mí mắt cụp xuống rồi nâng lên, ửng hồng, cắn môi không muốn để ý đến anh, chạm một cái ở dưới cằm, đã muốn chặn cái tay kia của anh.
Hạ Vân Tỉnh không nhúc nhích tí nào, nhìn tay chân cô cùng lúc sử dụng, cuối cùng còn dùng cả đầu. Thế nhưng tất thảy đều vô dụng, cô nàng đã dồn hết dức lực cũng chẳng đẩy anh ra được chút nào.
Thấy cô khá là khốn khổ liền đắc ý bật cười, hơi thở nóng hầm hập phả lên chiếc cổ mềm mịn của cô, khiến cô nổi lên cơn ngứa.
“Anh cười cái gì chứ?” Biên Lê khẽ véo anh một cái.
“Cười bảo bối nhà anh dễ xấu hổ quá.”
“Em không hề xấu hổ…”
Hạ Vân Tỉnh đỡ nửa người dậy, nheo mắt nhìn cô, mãi lâu sau mới thốt ra một từ nhẹ bẫng: “Ồ?”
Anh bẩm sinh đã đẹp, lúc này đứng ngược sáng, hàng mày đen khẽ nhướng lên, giọng nói trong thanh, thốt ra cực kỳ mê người.
Người đàn ông này, còn quyến rũ hơn cả phụ nữ.
Giờ khắc này, Biên Lê cũng quên cả cãi, rồi sau đó nghe thấy anh nói tiếp: “Sao không xấu hổ chứ? Mặt đỏ thế này mà?”
“Đỏ cũng là vì nóng…” Biên Lê khó khăn lắm mới cự lại lời anh, thằng thừng phản bác lại.
“Nhưng lúc này bật đèn, còn lần trước không bật đèn.” Hạ Vân Tỉnh thoáng ngừng lại, rồi mỉm cười, “Anh không mù.”
Biên Lê ậm ừ hai tiếng, thoáng đẩy anh ra một cái: “Đương nhiên là anh không mù, nếu không thì nhìn em kiểu gì…”
Hạ Vân Tỉnh bị cô đẩy, nên hơi khó chịu, ghì chặt hai cánh tay mảnh mai của cô, một tay vòng lên, một tay ấn người vẫn còn đang làm loạn là cô về: “Ngoan nào, anh muốn ở cùng em một lát.”
Ở cùng một lát… cũng không phải với cái tư thế này chứ!
Sao mà phải ôm ghì cô, Biên Lê cảm thấy như mình sắp không thở nổi rồi.
Cô phụng phịu má đào, cuối cùng cũng hỏi những ái ngại trong lòng mình, thứ đắn đo đã quấy nhiễu cô rất lâu rồi: “Chúng mình rõ ràng vẫn luôn bên nhau như thế, từ nay bắt đâu liên tục ở trong đoàn phim, mà sau này cũng luôn thế này, thì anh cứ không thỏa mãn thế ư?”
“Thế em thỏa mãn hay hài lòng ư?” Anh cụp nửa mí mắt xuống, hỏi thẳng lại. Đầu ngón tay men dọc theo đường cong cạnh bên đi xuống, gợi lên một trận sóng run rẩy.
“Được… Thật ra thì em cũng không.” Nói xong, Biên Lê cười rầu rĩ trong lòng anh.
Cười được một chốc, cô lại tò mò như một đứa trẻ, nói thêm câu, tầng tầng lớp lớp những đắn đo nhảy ra ngoài, không ngừng nghỉ: “Vậy… đợt trước cái hai tuần khi anh ra nước ngoài ấy… anh giải quyết thế nào?”
Khoảng thời gian ấy, hai người cách nhau hai nơi, xa nhau hai bến bờ tha hương nơi đất khách, thì tất nhiên không thể ở bên nhau.
Lúc bận lúc rộn, cũng đâu thấy anh nhớ cô bao nhiêu đâu.
Hạ Vân Tỉnh lắng nghe lời cô nói, xóa bỏ triệt để những nghi ngờ của cô.
“Giải quyết ra sao ư?” anh lặp lại lời Biên Lê trước, rồi sau đó mới chầm chậm nói: “Không phải cái em nghĩ đâu.”
“Em nghĩ cái gì chứ?”
“Điện thoại, cộng thêm cái nữa, tay phải của anh.”
“…”
So với Biên Lê, thì trái lại Hạ Vân Tỉnh rất thẳng thắn không chút đắn đo, nói xong cũng rất bình tĩnh như thường.
“Còn có nghi vấn nào nữa không?”
“Không… không…” Biên Lê ngập ngừng đáp lại hai tiếng, trong đầu toàn là phần sau cái câu cuối cùng mà Hạ Vân Tỉnh mới nói kia, tay phải của anh.
“Anh biết em chắc chắn vẫn còn điều muốn hỏi, muốn anh nói hết một lần cho em nghe không?” Anh ghé sát bên tai cô, ngữ điệu mập mờ, trong giọng nói mang theo sự rối loạn đầy mê hoặc.
Trực giác Biên Lê cảm thấy nguy hiểm đang đến, bèn vội vàng lắc đầu.
“Không muốn anh cũng phải nói cho em nghe. Từ lâu trước đó, anh đã luôn như thế này.” Hạ Vân Tỉnh lời để ngoài tai, tự nói tự làm mà hạ xuống dưới: “Sau đó hai tuần ra nước ngoài ấy, mỗi đêm em đều xuất hiện trong giấc mơ của anh, chính là cái có vào phòng tắm cũng vô dụng ấy.”
Cái khoảng cách thể hiện tình yêu đối với anh mà nói, chỉ là để thỏa mãn ham muốn bề ngoài.
Còn ngọn lửa hừng hực trong lòng anh, tình cảm bùng cháy, thì mãi mãi nhiều hơn vài phần so với những gì mà anh tưởng tượng.
Cái loại cảm giác gần như điên cuồng này luôn khống chế anh, đã sớm chẳng có thuốc chữa từ lâu.
Đắm chìm vào đó, chẳng khác nào như con rối bị lôi bị kéo, không còn đường lui.
Chỉ có điều, con rối dây không có linh hồn, mặc sức bày bố.
Nhưng anh lại có linh hồn, anh cam nguyện như thế, vui vẻ chịu đựng.
Hết thảy những điều này, chỉ có sau khi nhìn thấy cô, thứ giống như miệng vết thương đau đớn râm ran mới có thể lành lại.
Nhưng mà thứ này tốt thì cũng chỉ là chút an ủi vỗ về.
Bởi vì nó sẽ mang đến những vầng ngọn lửa đen tối xuất hiện trùng trùng điệp điệp, ở nơi đã lâu không thấy mặt trời bùng cháy, một khi phá được lối ra tất sẽ cháy lan cả thảo nguyên.
Biên Lê nghe xong lời của anh, trong lòng dâng lên nỗi khát vọng tràn đầy dập dềnh nhấp nhô, sợ khi tràn ra lại sợ buông xuống cái cảm giác không xác định được, giống như có xúc tu, nhẹ nhàng nắm lấy đầu trái tim cô, vừa chua xót vừa đắng chát.
Mặc dù bây giờ cả hai người đã vô cùng thân thuộc với đối phương cũng từng làm không ít lần khám phá, nhưng nói kỹ ra thì hai tuần mà anh xuất ngoại ấy, cả hai vẫn chưa phát triển đến giai đoạn kia. Nghĩ đến lúc ấy, hoặc có lẽ là sớm hơn lúc ấy, anh đã giống như ở trong đêm đen mà muốn cô, Biên Lê chỉ cảm thấy mối ràng buộc giữa hai người càng chặt càng sâu.
Cô lúc mới đầu tưởng rằng, hai người ở bên nhau sẽ vui vẻ và thoải mái, là cam tâm tình nguyện, là lần nào cũng chung tay bắt đầu làm việc, cùng ôm ấp mong chờ vào một ngày mới. Nhưng sau khi ở bên nhau, cô nhìn thấy được sự chân thành của Hạ Vân Tỉnh, cũng nhìn thấy được sự thật lòng ẩn sau khuôn mặt hờ hững của anh.
Vạn sự đều có khía cạnh, không thể không cảm động được.
Bây giờ cô đã cảm nhận được nó rồi, cũng đang thử đáp lại tình cảm.
“Nghĩ gì thế?” Giữa hai người im lặng quá lâu, Hạ Vân Tỉnh liếc cô sâu xa, chỉ nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô nàng.
“Không nghĩ gì cả.” Cánh tay mịn màng của Biên Lê gác lên cổ anh, “Chỉ là cảm thấy, em đối tốt với anh, anh cũng đối tốt với em, chúng mình cứ thế này mãi được không?”
Cô đang yêu cầu một cái hứa hẹn dài lâu.
Biên Lê nói xong, bản thân cũng cảm thấy lớn mật. Dẫu sao thì, cái từ “cứ mãi” này thật sự rất có sức hấp dẫn.
Nó hấp dẫn đến nỗi, sẽ chẳng có mấy người dùng nó trong hoàn cảnh thế này, sự đời khôn lường, lời này không khỏi có phần quá xa xỉ.
Hạ Vân Tỉnh không lên tiếng, đôi mắt đen sáng lay láy, cứ nhìn cô như thế, nhìn cô mãi lâu, mãi lâu đến Biên Lê cũng không đoán được suy nghĩ của anh.
Một giây sau đó, anh cố ý húc về phía trước, “Được, thế nên bây giờ em định đối tốt với anh thế nào?”
Biên Lê không hề chuẩn bị trước, bị hành động đột nhiên đến của Hạ Vân Tỉnh làm cho đỏ mặt tía tai.
Cô vẫn biết, cô thật sự… hoàn toàn! Không đứng đắn nổi!! Với anh được!!!
“Cho nên bước đầu tiên là gì thế, ừm, trước tiên em phải cảm nhận anh cho cẩn thận.”
Hạ Vân Tỉnh nói ra tự nhiên vô cùng, nhưng Biên Lê lại thực sự cảm nhận được những cảm xúc mà anh nói, điều này mà so với cái ban này thì càng thêm mạnh mẽ hơn.
“Điều tốt mà em nói với điều tốt anh nói, hoàn toàn không giống nhau được chưa! Anh đừng có mà nghe nhìn lẫn lộn!!”
Cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí, vung một tay ra, tự đập lên vai anh, rồi đưa một tay còn lại lên đầu anh, níu chặt rồi lại kéo.
“Thèm đòn rồi?”
Hạ Vân Tỉnh vừa cất lời, bèn như véo người, Biên Lê gần như là cũng cảm nhận được sự sung sức muốn thử và sự loạn càng thêm loạn, quấy nhiễu con người ta không thôi.
“Á đồ biế.n thái đồ biế.n thái!” Cái này cũng chẳng tốt đẹp hơn trước là bao, Biên Lê giãy giụa muốn thoát khỏi ngực anh, nhưng không thể đỡ lại được sự trói chặt của anh.
Ngày trước đa phần đều là tối như hũ nút, dù cho có đèn, thì cũng chỉ là một vòng nhỏ lờ mờ, có thể vây tròn hai người ở bên trong.
Hôm nay thêm phần kíc,h thích thế này, Biên Lê hét thẳng lên tỏ ý phản đối, nhưng tiếng cô cất lên chẳng được bao lâu, đã bị Hạ Vân Tỉnh chặn ngay lại lần nữa.
Buổi tối ngày đầu tiên vào đoàn, nói gì Biên Lê cũng không chịu ở lại. Hành lý của cô đều chưa thu dọn xong, còn nữa, ngày đầu tiên mà như thế này có phần quá càn quấy rồi.
Trái hay phải đều gặp nhau, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội. Biên Lê nói hết nước hết cái, khuyên Hạ Vân Tỉnh một lúc lâu, cho anh hết đè rồi phá rối một lúc thì cô mới được thả đi.
Thế nhưng, sự tồn tại của chủ nghĩa lý tưởng ở trong đoàn phim, chính là dùng để phá vỡ.
Ban đầu Biên Lê cho đấy là điều đương nhiên, không biết tiến trình của đoàn phim, luôn cảm thấy có thời gian có thể lẩn đi. Nhưng thực tế thì, để kịp tiến độ, phim trường quay phim cộng với vài đêm làm việc truân chuyển đều có khả năng xảy ra.
Mọi người đều không có thời gian nghỉ ngơi, chứ đừng nói gì đến việc nằm trong khách sạn. Nói thế này, kể từ đêm đầu tiên hai người có thể trò chuyện lâu như thế, thì sau đó cả hai chưa từng chạm mặt trong phòng khách sạn lần nào.
Tuy có tiêng tiếc, nhưng cũng không tiếc chuyện công việc. Điều vui mừng duy nhất là Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh là nhân vật chính của phim này, đóng phim có thể ở cạnh nhau hằng ngày.
Cô cũng tìm được cơ hội thích hợp khi nhàn rỗi không phải quay phim mà dính chặt lấy Hạ Vân Tỉnh, ai nhìn thấy cũng đều cho rằng đang trao đổi kịch bản, cũng không bị nhân viên làm việc xung quanh nghi ngờ.
Điều duy nhất không thoải mái, là cái người đàn ông cứ dăm ba hôm là đến phá đám.
Biên Trần Ngôn nói được làm được, hồi này gần đây siêng năng khác thường, đến thì thôi đi, còn mặt mày sa sầm, y như đồ dở người.
Không những thế, anh còn là người đầu tư của bộ phim này, lúc làm giám chế, cái tính khí trước kia của anh lại nổi lên, một khi trong đám diễn viên có người anh nhìn không vừa mắt, thì không thèm để ý đến cái gì đã có thể bắt đầu gây hấn.
Một phim trường đang yên đang lành, rất nhiều khi đều bị anh làm cho yên ắng một vùng, các diễn viên bị phê bình không ra gì, sợ đến mức có giận cũng không dám giận. Có điều với cái việc uốn nắn phương diện kỹ năng diễn xuất này, thì Biên Trần Ngôn mới là chuyên gia, đạo diễn cũng chẳng quản gì.
Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh đã xa nhau nhiều ngày như thế, một đôi si mê oán nữ thế này, không thể làm chuyện mình thích như trước, cũng có hai nguyên nhân từ anh.
Trong khách sạn của đoàn làm phim, Biên Trần Ngôn chọn ở cùng tầng với dàn diễn viên phụ, kể cả là anh còn chẳng qua đêm ở đây, bực cả người.
Khoảng thời gian thế này kéo dài không lâu, Biên Lê cuối cùng cũng được nở hoa khi xuân về, trăng sáng lúc mây tan.
Hội thể dục thể thao mỗi năm một lần của nhân viên Công ty giải trí Nhất Thiên diễn ra, ngày trước đa phần là ở trong nước, nhưng lần này lại mang đến cho tất cả mọi người điều ngạc nhiên, địa điểm được đặt ở nước ngoài.
Người tham gia chính của hội thể thao nhân viên hầu hết là nhân viên trong công ty, phúc lợi của Nhất Thiên tốt, hoạt động lần này cũng là vì khao thưởng nhân viên, tiện thể để mọi người càng đoàn kết hơn, cũng tăng thêm tinh thần hợp tác hơn.
Tuy rằng địa điểm được thay đổi, nhưng nội quy vẫn giống với những năm trước, đều sẽ ghi hình và mời một số nghệ sĩ lưu lượng nội bộ của công ty cùng đến, rồi làm thành video, đến khi ấy đăng lên mạng xã hội, để fan giải trí xem.
Lần này giới thần tượng dưới trướng của công ty chỉ chọn có hai người. Một người là Biên Lê, còn lại một người là Hạ Vân Tỉnh.
Điều này có nghĩa là, hai người họ sẽ rời đoàn phim ngắn này, cũng nhau đi đến hội thể dục thể thao của nhân viên duy trì ba bốn ngày liền.