Lần này, mọi nhân viên của giải trí Nhất Thiên đều nhận phòng ở khách sạn Fiji. Thực chất thì là hoạt động kinh doanh khách sạn của Thẩm thị ở nước ngoài.
Đảo ở Fiji có rất nhiều, diện tích đều không quá lớn, thế này là kiểu một khách sạn chiếm giữ một hòn đảo, ngay cả nơi ăn uống cũng chủ yếu là một mình một mâm sửa sang cái hòn đảo này. Trước đó Biên Lê có tìm rất nhiều nhà hàng nổi tiếng trên mạng, muốn kéo Hạ Vân Tỉnh đi quẹt thẻ.
Sử dụng du thuyền đi lại giữa các đảo mất kha khá thời gian, đến khi hai người trở về khách sạn thì đã quá lúc xế chiều mặt trời xuống núi.
Ngoài cái khách sạn bọn họ ở trên đảo này ra thì chỉ có vài cửa hàng nhỏ bán đặc sản địa phương, với một nhà thờ, còn lại ngoài cát quanh biển ra thì chẳng còn gì.
Nhà thờ là kiểu mở, kiến trúc theo phong cách châu Âu không tính là quá sang trọng, chỉ dùng để cho du khách chụp ảnh.
Hai người không có việc gì làm, thời gian đến khi đi ngủ vẫn còn sớm, bèn dứt khoát đi loanh quanh nhà thờ. Bốn phía xung quanh ở đây trải toàn đá cuội, đi ở phía trên thoải mái một cách lạ thường.
Cô cởi giày ra, thử đi chân trần thăm dò ở phía trên, rồi trực tiếp dẫm lên
Cô xách giày, cười ngốc nghếch: “Anh có muốn cũng đi như thế này không, khá thoải mái đấy.”
Vẻ mặt Hạ Vân Tỉnh lãnh đạm, khe khẽ lắc đầu, rồi cầm lấy đôi giày trong tay cô, sánh bước cùng với cô.
“Em phát hiện ra rằng, anh phơi nắng cũng không đen, thảo nào hôm nay trước khi ra ngoài để anh bôi chống nắng anh cũng không thoa.”
Dù sao Fiji cũng là hòn đảo nằm gần đường xích đạo của Thái Bình Dương, ánh nắng trực tiếp và tia cực tím rất có hại, không chống nắng mà đi ra ngoài ngay, thì hầu hết đều bị nướng cháy thành than.
Hôm nay Biên Lê vẫn mặt dày xin Hạ Vân Tỉnh thoa thì anh mới miễn cưỡng thoa một chút. Nhưng cũng cực kỳ qua loa, có hơi ứng phó phát cho xong việc.
Thế nhưng đời đã chứng mình rằng anh có cái vốn liếng này nên mới không bôi. Đi ra ngoài lâu như vậy, anh không hề bù tiếp vào, cũng không phơi nắng mà phân thành tầng da, nước da vẫn cứ trắng lạnh như sắp phát sáng.
Hạ Vân Tỉnh nghe thấy lời này của cô, chầm chậm nói: “Em cũng thế.”
“Là vì em đã thoa rồi nha, cơ mà nếu em bị phơi đen, thì hồi phục cũng nhanh thôi.” Biên Lê cười hì hì hai tiếng, không biết là nghĩ đến cái gì mà trong tiếng nói như chứa mật ngọt: “Anh nói xem, thế này có phải chính là ăn ý trong truyền thuyết không hả, tâm linh tương thông? Tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau?”
Cô tiếp tục luyên thuyên không ngừng: “Anh xem, hai chúng mình đều trắng như thế này, thì sau này sinh bé con có phải cũng trắng như thế không, dẫu sao thì có lẽ sẽ không quá đen đâu ha?”
Biên Lê vừa dứt lời, liền thấy Hạ Vân Tỉnh đang ung dung nhàn nhã nhìn cô.
Cô tự biết phải im, há miệng nhưng lại không biết nên giải thích cái gì, rồi sau đó dời ánh mắt đi, hết nhìn đông rồi nhìn tây, chỉ không nhìn anh.
Hạ Vân Tỉnh cười khẽ, từ tốn nói: “Em muốn sinh con với anh thế ư?”
Không đợi cô phản ứng lại, anh đã đưa tay ra xo.a nắn khuôn mặt cô, khiến cô phải nhìn anh.
Anh hơi khom người ghé sát tới gần: “Ngại cái gì, muốn sinh thì sinh, đêm anh anh sinh con với em.”
Biên Lê thẹn đỏ cả mặt, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, rồi nhỏ giọng thì thào: “Không được, đêm nay không được.”
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, chờ cô nói tiếp.
Biên Lê chầm chậm thong thả bước đi trên rải đá cuội, đầu cúi xuống rất thấp, hai tai đỏ bừng, ấp úng cả nửa ngày mới nói ra một câu thế này: “… Biện pháp vẫn phải làm…”
Hạ Vân Tỉnh ngẩn ngơ hai giây mới hiểu được ý trong lời của cô.
Lần này thì anh thật sự cười ra tiếng.
Trời tối dần, xuyên qua tấm kính thủy tinh hình ô vuông, hiện lên ánh sáng yếu ớt trong giáo đường, hình bóng ánh lửa rực rỡ của ngọn nến đang cháy phản chiếu lên trên khung cửa sổ.
Biên Lê tò mò nhìn vào bên trong vài lần, nhưng không có ý định muốn đi vào. Điệu cười ban nãy của Hạ Vân Tỉnh cuối cùng cũng chọc đến chú mèo nhỏ của cô, chú mèo nhỏ có tính khí nóng nảy, giương cái móng nhỏ xinh lên gầm gừ đầy hung dữ, không cho anh tới gần.
Hai người họ bí bách giữ im lặng, chòng chành đi đến mặt sau của nhà thờ, nơi đó trồng đầy vườn tường vy, hoa nở trải khắp dải cây, trên thảm cỏ kéo dài ra ngoài bày một dàn hoa đong đưa, với một chiếc ghế dựa xích đu màu trắng nhạt rủ từ phía trên xuống, nhẹ nhàng đung đưa theo gió biển.
Biên Lê chân trần bước tới, ngồi vào ghế xích đu, Hạ Vân Tỉnh đi theo ngồi xuống xỏ giày cho cô xong mới chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai chân Hạ Vân Tỉnh vừa thon vừa dài, dù là khi ngồi trên ghế xích đu thì khuỷu chân gầy dẻo dai cũng cực kỳ góc cạnh, có thể điều khiển độ cong của ghế bất kỳ lúc nào, tự do thay đổi lực mạnh yếu.
Khi chiếc ghế xích đu được đẩy ra ngoài rồi lại vòng về, đều từ anh khống chế.
Chơi không biết mệt được một hồi, thì Biên Lê mới nguyện để ý đến anh.
“Có phải anh trẻ con quá hay không?” Đôi mắt hạnh của cô long lanh, càng sáng trong đêm tối mịt mờ.
Hạ Vân Tỉnh từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: “Vậy em thì sao? Cười em một tiếng là làm lơ người ta.”
Nửa bắp chân bóng mịn của Biên Lê lộ ra bên ngoài làn váy đung đưa theo chiếc xích đu, cực kỳ không an phận.
“Làm lơ mới tốt.” Giọng cô chắc nịch.
“Em chắc chắn?” Hiển nhiên là Hạ Vân Tỉnh không tin.
Nửa bên mặt xinh đẹp của Biên Lê ẩn hiện trong mái tóc xoăn xanh đen, hàng mi dài run lên: “Vì nghe nói như thế, anh mới quan tâm em nhiều thêm một chút.”
Hạ Vân Tỉnh không biết đây là lý luận sai trái gì của cô, bèn nhắc chân cô lên ôm cô vào lòng, vòng lên rồi ngồi trên đùi anh.”
“Anh đối với em không tốt ư?”
Đột nhiên anh thốt một câu như thế, khiến Biên Lê bối rối, đáp ngay tắp lự: “Cũng không có gì không tốt cả.”
“Vậy thì không được, mà hơn nữa, sự quan tâm anh đối với em còn lớn hơn so với tưởng tượng của em nhiều.” Anh từ từ nói, cực kỳ tự nhiên.
Tất nhiên là hình như đã nói thế này vô số lần, không có chuẩn bị, không có suy đoán, không có diễn tập bất kỳ chuyện gì trước đó.
Biên Lê gần như là si mê mà nhìn gương mặt như ngọc của anh dưới ánh trăng, thì thảo nói: “Em đây đúng là đào được một kho báu mà.”
Hạ Vân Tỉnh ấn cái đầu nhỏ của cô xuống, hết ấn rồi đè, thấy cô ngoan ngoãn dễ bảo mới tìm đôi môi của cô rồi hôn lên.
Nụ hôn này mang theo chút ý trừng phạt, Biên Lê bị ép phải vươn qua hơi thở lành lành của anh, khóe miệng còn bị cắn một cái mạnh.
Cô hơi đau, khẽ than thở: “Này! Sao anh hôn dữ vậy… hơi đau đấy!”
Ngữ điệu Hạ Vân Tỉnh uể oải, nắm được trọng điểm trong lời nói của cô, chỉ là nhấn mạnh hơn: “Dữ?”
“Đợi về đến khách sạn còn dữ dội hơn.”
Biên Lê im thin thít, lặng thinh hai giây rồi sau đó trực tiếp vặt lông, từng câu từng chữ đều lên án anh: “Hạ! Vân! Tỉnh”
“Tối hôm qua còn gọi anh giai mà, hôm nay sao gọi thẳng tên rồi?”
Biên Lê nhào tới, quặp lấy cổ anh, dùng sức mà lắc, không chút thương tiếc nào, cũng không buông tha tẹo nào.
Ầm ĩ đến nửa chừng, thì từ một phía của giáo đường bỗng truyền đến vài tiếng bước chân cọ xát vọng trên mặt đất, động tĩnh không coi là nhỏ, mà còn có tiếng kêu kinh ngạc nhỏ đột ngột vang lên, hình như còn có cả tiếng trò chuyện.
Biên Lê vừa nghe thấy, thì quả thực sợ một phen.
Cô là một đứa trẻ tò mò tận tâm, một đợt âm thanh vừa gần vừa xa như thế, cô bèn vọi vùng ra khỏi lòng Hạ Vân Tỉnh, chạy chầm chập về phía trước, muốn xem đầu đuôi sự việc ra sao.
Lúc cô sắp qua góc ngoặt thì thình lình nghe được một giọng nói quen thuộc.
Tuy là giọng nói ấy lúc này trong hoa có rối loạn, trong rối loạn như có hoa, nhưng không khó để nghe ra chủ nhân của giọng nói này chính là sếp lớn của các cô, người gần đây được Biên Lê thổi phổng tận mây xanh, tổng giám đốc Thẩm.
Ngoài ra còn có một giọng nói tương đối mảnh mai, nghe giống như con gái. Dịu dàng mềm mại, cực kỳ êm ái, dùng giọng nói để phân biệt người thì hẳn là một chị gái cực kỳ dịu dàng.
Chỉ có điều cái giọng này cũng rất quen, Biên Lê tìm kiếm trong đầu một phen, đồng thời lập ra cả đống danh sách.
Biên Lê đang muốn tiếp tục thu nhỏ phạm vi, dùng nó để xác định xem rốt cuộc là ai, vừa định thò đầu sang thì cổ váy phía sau cổ đã bị giữ chặt lại.
Hạ Vân Tỉnh che miệng cô, lôi người đi.
“Anh làm gì vậy không để cho em xem, em nghe thấy giọng của sếp Thẩm đấy!” Lúc vào trong thang máy, Biên Lê vẫn đang suy nghĩ về tình cảnh mới nãy.
“Em nghe lén chuyện xó nhà của người khác làm gì?” Hạ Vân Tỉnh hỏi ngược lại, chẳng qua là Thẩm Thần với bạn gái của anh ta đang giỡn nhau thôi, tốt hơn hết là không nên làm phiền.
“Chuyện xó nhà…vậy ra là người của công ty chúng ta đúng chứ!” Chỉ số thông minh của Biên Lê nhanh chóng online.
Hạ Vân Tỉnh khẽ gật đầu, coi như là thừa nhận, anh muốn nhanh chóng bỏ qua cái chủ đề này, dù sao anh cũng không có hứng thú với Thẩm Thận, cũng chẳng mấy vui vẻ khi người con gái của mình nhắc đến quá nhiều lần.
Thế nhưng Biên Lê lại không để ý tới, tiếp tục hỏi: “Thế vậy tại sao lần trước lại gọi hai chúng ta ra mắng, chính anh ta chẳng phải nói là chuyện công ty chúng ta sao?”
Hóa ra sếp Thẩm cũng là người tiêu chuẩn kép. Qủa nhiên là ở trước nhan sắc, lệnh cấm yêu đương gì đó đều là trò đùa.
Hạ Vân Tỉnh cụp mắt nhìn cô: “Đúng thế, cho nên nếu không muốn bị mắng tiếp, thì ít đến gần anh ta thôi.”
Ý của câu này là, muốn người ta không phát hiện ra mình, thì đừng chủ động đến trước mặt người ta.
Biên Lê nghe vậy, nhíu mày trầm tư hồi lâu, cảm thấy Hạ Vân Tỉnh nói thế cũng hơi có lý và thế là cô nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đến tầng khách sạn chỗ hai người ở, thì Hạ Vân Tỉnh lại điềm nhiên đến gần trước cửa phòng của Biên Lê, có đuổi thế nào cũng không đi.
“Hôm nay không xách theo đồ ăn vặt, anh đi tay không tới thì lại có lý do gì đây??” Biên Lê cũng không làm việc uổng công phí sức, cô thật sự rất tò mò, muốn nghe thử xem Hạ Vân Tỉnh lại lấy cái gì ra để lừa cô tiếp.
Hạ Vân Tỉnh đưa tay vuốt xuôi bên eo cô, rồi vùi mặt vào bên cổ cô, gần như là dán chặt lên trên má mềm mịn của cô, chầm chậm hà hơi: “Đồ ở chỗ em, chỗ anh không có.”
Đồ ở trong miệng anh ấy, Biên Lê sau đó vẫn chậm chạp cân nhắc.
Sự cuồng loạn đầu tiên của đêm nay là sau cánh cửa, Hạ Vân Tỉnh ngay khi khóa cửa thì liền hóa thành sói đói, cởi ngay áo của hai người, rồi hơi bế thốc lên, bắt đầu mặc sức làm càn.
Cửa khách sạn làm bằng gỗ tự nhiên, vừa nặng vừa sang trọng, nhờ cử động mà tấm lưng trắng tuyết của Biên Lê thi thoảng va vào cánh cửa man mát, cộm đến hóa đau.
Đằng sau của cô không chịu được nữa, đến khi khẽ giọng kêu lên một tiếng, thì Hạ Vân Tỉnh lúc này mới dừng cử động, xoay người cô lại, thoáng nhìn tấm lưng cô, quả nhiêm đều đỏ hết lên.
Anh cũng đau lòng, nhưng thật sự là không ngừng được. Cuối cùng cứ như thế, vịn eo cô rồi tiếp tục.
Không biết qua bao lâu, trên tấm ván cửa vang lên tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, phía trên đó cũng đã dính một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi kết thúc, Hạ Vân Tỉnh ôm cô vào phòng tắm, Chính Biên Lê lúc mới vào cửa đã không còn tỉnh táo, mà đối phương cũng không mảy may cho cô thời gian hoàn hồn.
“Anh cái tên này... thật sự là...quá xấu xa!” Biên Lê nói đứt quãng mới hết một câu, từng câu từng chữ đều là những lời lên án Hạ Vân Tỉnh.
Hạ Vân Tỉnh chỉ ở bên tai cô gọi cô từng tiếng từng tiếng một, vừa kiên nhẫn ại đầy cưng chiều.
Biên Lê chịu đựng hồi lâu vẫn đắm chìm vào, giữa cơn mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng gì đó, rồi cô cảm nhận được Hạ Vân Tỉnh lại tiếp tục bù thêm.
Tấm kính mờ phản chiếu hai bóng người mơ hồ, sau đó là tiếng nước của vòi hoa sen, rồi sau đấy lại là âm thanh tiếng sóng nước dập dờn trong bồn tắm, còn có cả tiếng nước tràn vượt ra ngoài, tiếng tung tóe xuống mặt đất cực kỳ lớn, hết đợt này đến đợt khác.
Sắc ấm mê người, cũng chẳng thể bù được cảnh đêm trêu ngươi. Cảm giác cuối cùng của Biên Lê, chỉ là sa lún vào đệm giường êm ái, mặc kệ cho người ở bên gọi ra sao thì mí mắt của cô đều nặng nề sụp xuống.
Rồi sau đó lông mi của cô được sự mềm mại chạm vào, có chút chút lành lạnh, Cô chẳng biết vì sao, ngay cả khi cô không mở mắt cũng cảm nhận được sự dịu dàng vô biên ẩn chứa trong hành động này.