Việc quay phim của đoàn phim ở Praha khá thuật lợi, thời gian này Hạ Vân Tỉnh có rất nhiều hoạt động trong và ngoài nước, bay khắp nơi trên thế giới đi đi về về nên vô cùng bận rộn.
Trong khoảng thời gian gần đây, Công ty giải trí Nhất Thiên đã bắt đầu cho công khai hoạt động cá nhân của anh, hoạt động cá nhân của ba người ACE đều ưu tiên hơn hoạt động nhóm, mỗi người đều có hướng phát triển riêng.
Giai đoạn nhóm đang phát triển như mặt trời ban trưa, thực ra cách làm như vậy vừa có lợi lại vừa có hại. Nhưng dù sao cũng là nhóm nhạc nam đỉnh lưu đã đứng trên đỉnh kim tự tháp lâu như vậy, còn là nhóm thực lực siêu mạnh, người hâm mộ đang bùi ngùi vì hoạt động nhóm càng ngày càng ít nhưng cũng sôi nổi mong chờ sự xuất hiện của solo.
Hạ Vân Tỉnh dự định đầu năm tới tổ chức màn biểu diễn cá nhân solo, cũng đã có nơi để sửa soạn rồi. Thật ra không chỉ có trước và sau debut, mấy năm nay anh đều sáng tác kha khá nhạc. Ngoài việc sáng tác cho nhóm, anh còn tích trữ rất nhiều bài tự soạn. Mà những cái này đều muốn trình diễn trong buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên, về sau sẽ tái phát hành album solo.
Sau khi thảo luận khái quát ý tưởng của mình với công ty rồi chuẩn bị mọi công tác và kế hoạch thì Hạ Vân Tỉnh bàn giao toàn quyền cho phòng làm việc cá nhân của mình.
Chờ tới khi anh quay lại Praha, đoàn phim đã kết thúc công việc. Ngày đóng máy, đạo diễn luôn điềm đạm vậy mà bật khóc, hơi nghẹn ngào.
Ông ấy đã có thâm niên trong nghề nhiều năm, cũng đã quay không ít phim truyền hình, kịch bản từng quay to có, nhỏ có, cũng đưa theo không ít nghệ sĩ phất lên, trong đó không thiếu người ngày sau trở thành ảnh đế hoặc diễn viên quyền lực.
Nhưng chưa bao giờ không khí của đoàn phim lại thoải mái đến vậy, thật ra chính đạo diễn cũng không muốn xúc động như thế, nói cách khác chính là càng nhìn những diễn viên được tuyển chọn này càng cảm thấy hài lòng.
Sau buổi tiệc đóng máy ăn uống say sưa của đoàn phim, bàn tay to của ông ấy vung lên, đập thẳng xuống nói ngày sau nếu có cơ hội còn muốn hợp tác cùng mấy người trẻ bọn họ.
Bởi vì đóng máy ở Praha nên sắp xếp cá nhân sau đó không thuộc phạm vi quản lý của đoàn làm phim. Lần này đi cùng Biên Lê có mấy người trợ lý cùng cô dạo chơi vài ngày ở Praha.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh cùng nhau đi dạo phố.
Nhịp sống ở Praha khá chậm, phần lớn mọi người sống ẩn mình trong những con hẻm nhỏ, bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện. Mặc dù là ở bên cạnh một kiến trúc như tượng nhà thờ cũng chỉ lác đác vài người. Bây giờ không phải là cao điểm của mùa du lịch, thời tiết lại thích hợp nên đi dạo vô cùng dễ chịu
Quảng trường ở bên này tập trung đông đúc người lớn kẻ bé, hầu như mỗi quảng trường đều có đài phun nước làm mốc. Biên Lê đi dạo hơi mệt, lôi kéo Hạ Vân Tỉnh ngồi xuống bên đài phun nước mới tìm thấy, nơi này có một con mương ngầm nhỏ nối thẳng tới bên dòng suối.
Phía trên có một cây cầu be bé bắc ngang qua, được làm bằng gỗ màu đỏ, mép lan can không biết treo cái gì mà đủ mọi màu sắc, xếp chật kín.
Biên Lê nổi lòng tò mò, nhất thời không còn cảm thấymệt mỏi, chọc chọc Hạ Vân Tỉnh: "Chúng ta đi lên cầu nhìn được không?"
Trên cổ Hạ Vân Tỉnh treo thêm cái túi heo con Biên Lê vừa mới không muốn đeo, nghe vậy gật đầu.
Đến gần nhìn lên, cô mới phát hiện treo trên đó đều là ổ khóa tình yêu. Chữ viết trên đó đều được viết tay, có tiếng Trung, có tiếng Anh, cũng có loại ngôn ngữ của quốc gia khác.
Biên Lê đánh mắt nhìn sang thì thấy đa phần là lời yêu thương của các cặp đôi. Nói chung ngụ ý tình cảm kéo dài, luôn luôn khóa chặt bên nhau.
Cô sờ so,ạng vài lần, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Vân Tỉnh, cũng không nói lời nào.
Hạ Vân Tỉnh cảm thấy buồn cười, hỏi cô: "Em muốn viết?"
Biên Lê không đáp lại, mắt sáng như sao, hỏi ngược lại: "Vậy còn anh, anh muốn viết không?"
Hạ Vân Tỉnh xoa đầu cô: "Đương nhiên."
Ở bên kia cầu, có người chuyên bán khóa tình yêu. Biên Lê trái chọn, phải lựa, cuối cuối cùng quyết định chọn hai cái màu đen.
Hạ Vân Tỉnh biết sở thích của cô, lúc này thấy cô chọn màu hoàn toàn khác với màu cô hay dùng, cảm thấy nghi ngờ: "Sao chọn màu đen vậy?"
Biên Lê lắc lắc chiếc khóa trong tay: "Em liếc qua thì thấy phần lớn đều là màu hồng và màu đỏ, nếu chúng ta bỏ vào, vậy không thấy được rồi."
Cô cũng suy nghĩ cẩn thận cho chính mình, nếu không dễ thấy thì sau này sao tìm được, lại… làm sao cô có thể thấy nguyện vọng có thành hiện thực hay không?
Nói xong, cô cúi xuống, cầm bút viết, chăm chú mà viết viết vẽ vẽ lên trên.
"Em viết gì vậy?" Hạ Vân Tỉnh liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng cô gái nhỏ che che giấu giấu không cho anh xem.
"Không có gì..." Biên Lê thấy anh sát lại đây, vội vàng che chở cho khoa tình yêu của mình, vừa vội vàng nói thêm một câu: "Không được, em không nhìn của anh, anh cũng đừng nhìn của em nữa."
"Thật sự không muốn xem?" Hành động của Hạ Vân Tỉnh rất nhanh, chỉ viết vài cái, rất nhanh đã xong.
Biên Lê gật đầu, nhìn dáng vẻ nhàn rỗi của anh, cảm thấy nghi ngờ, không khỏi tò mò: "Anh viết xong cái này rồi?"
Không đợi anh trả lời, cô cúi đầu lẩm bẩm: "Thật là, chẳng có tý để tâm gì cả."
Sau khi viết xong, tuân theo nguyên tắc không cho nhau xem, Biên Lê không thèm liếc nhìn cái khóa kia của Hạ Vân Tỉnh. Đem hai cái khóa màu đen đặt cạnh nhau, khóa chúng trên cầu, chụp một tấm để xác nhận vị trí.
Nếu sau này có thời gian, đợi tới lúc nguyện vọng thành công, cô nhất định sẽ quay lại nhìn.
Bóng dáng hai người dần khuất ở bên kia cầu, chỉ còn lại ổ khóa màu đen ôm ấp nhau, vĩnh viễn ở tại nơi lãng mạn này,
Những điều mà người khác vĩnh viễn không thể biết được chính là bộ phận mà mặt sau hai khóa dán chặt vào nhau có hai dòng chữ viết tay khác nhau, người trước tú viên thanh nhã, người sau phẳng phiu mạnh mẽ.
[Em muốn gả cho anh.]
[Nhất định phải lấy em]
Sau khi Biên Lê kết thúc quá trình quay phim, chào đón cô là là một đống công việc mới. Quảng cáo, đại ngôn với các chương trình tạp kỹ nhiều không xuể. Hạ Vân Tỉnh cũng bắt đầu bận bịu, ngay cả ở công ty, hai người cũng chưa một lần gặp mặt.
Sự thật chứng minh rằng bận rộn là một liều thuốc vô cùng hiệu quả. Khi bận lên thì thời gian nhớ lẫn nhau sẽ bị ép đến cực thấp, cái loại cảm giác mãnh liệt này cũng sẽ theo bận rộn và mệt mỏi hết làn sóng này đến làn sóng khác tan đi ít nhiều.
Lúc Biên Lê về nước, vẫn đang là mùa thu. Cuối cùng đợi đến khi cô thở phào nhẹ nhõm thì thời gian đã lặng lẽ trôi qua, chào đón mùa lạnh nhất trong năm.
Đêm trước Giáng Sinh công ty giải trí Nhất Thiên cũng thu âm ca khúc ngày chúa sinh ra đời để chào đón năm mới. Chẳng qua hình thức làm có phần đổi mới và sáng tạo, để cơ hội phát hành ra MV giao cho các nghệ sĩ tân binh.
Trước đây ca khúc này đa phần là các ca sĩ và thần tượng biểu diễn, năm nay công ty đổi mới hình thức nên Biên Lê hơi ngậm ngùi.
Chẳng qua mỗi năm chắc chắn phải có sự đột phá, cũng không hoàn toàn là những lớp người ban đầu thực hiện nên nghĩ đến đây sự tiếc nuối cuối cùng của Biên Lê cũng bay theo gió.
Mặt khác, tất cả sự kỳ vọng của Biên Lê trong năm nay đều đặt lên cuộc họp thường niên của Công ty giải trí Nhất Thiên. Chiếu theo lẽ thường, không phải tất cả các nghệ sĩ đều có tư cách để được mời tham dự, dù đã ra mắt thì cũng chưa chắc sẽ xuất hiện trên danh sách của buổi họp thường niên. Ngoài các nghệ sĩ lão làng có thâm niên ra thì hầu hết những người còn lại đều phải xem mức độ nổi tiếng ra sao.
Năm nay Gemini tỏa sáng rực rỡ và đang trên đà phát triển, bởi vậy tất cả các thành viên đều được mời. Tham gia hay không tham gia đều dựa vào nguyện vọng của bản thân, Biên Lê vẫn là lần đầu tiên được mời nên không hề do dự mà đồng ý luôn, tự nhiên trong lòng nổi lên niềm mong chờ vô hạn.
Đến lúc đó, cuộc họp thường niên sẽ có rất nhiều tiền bối đại thụ của công ty, được mệnh danh là nửa giang sơn của cả cái giới giải trí, và phần phục trang hàng năm lại là điểm nóng thu hút nhất nên Biên Lê bèn bàn bạc cùng với hai bà chị nên mặc cái gì đi.
Cuộc họp thường niên của Nhất Thên chính là bức tranh vừa có tiền vừa vui vẻ nên không cần mặc quá trang trọng. Nhưng nếu quá mức tùy ý và bình thường thì sẽ không có cơ hội nhận được giải thưởng lớn.
Công ty sẽ tiến hành bầu phiếu kín dựa theo trang phục mà bạn mặc, trưng cầu dân ý của mọi người, từ cái này đến quyết định chọn ra người có thể nhận được giải thưởng lớn chung cuộc là ai.
Giải thưởng lớn chung cuộc này vô cùng hấp dẫn, theo thông tin đáng tin cậy mà Biên Lê có được thì năm nay Thẩm tổng đã tăng mức tiền và thêm phiếu séc, là tấm thẻ tín dụng tròn trĩnh một triệu.
Mặc một bộ quần áo độc lạ có thể lấy thưởng, ngu gì không làm đâu.
Trước mắt cô chưa biết lúc đó mình sẽ mặc gì, nhưng cũng may vẫn còn một khoảng thời gian mới tới cuộc họp thường niên, vẫn còn thời gian để nghĩ.
Bây giờ điều quan trọng nhất là giao hẹn giữa cô và Hạ Vân Tỉnh, rốt cuộc anh cũng về nước.
Đã hai tháng rưỡi kể từ lần cuối cùng hai người gặp nhau. Sau ngày đó, Hạ Vân Tỉnh bay thẳng sang Mỹ, tiến hành bàn bạc với chế tác âm nhạc và nhà sản xuất ở đó, đồng thời còn muốn thiết kế sân khấu cho concert cá nhân vào đầu năm sau, hoàn toàn không thể phân thân ra được.
Có đôi khi đặc biệt nhớ nhau, hai người sẽ bớt chút thời gian gọi video, để vơi nỗi nhớ tương tư.
Biên Lê cũng hơi cáu gắt, nhiều khi cô phải tự kìm nén cảm xúc của chính mình. Nhưng khi đêm đến lại trằn trọc tỉnh lại, tâm trạng cũng rơi vào bóng tối tĩnh lặng, khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.
Tuy nhiên những lúc như vậy khá ít, cô hiểu được càng cố gắng nhiều thì sẽ bù lại được lỗ hổng này. Lúc làm việc nghiêm túc, cô nghĩ chính mình và Hạ Vân Tỉnh đang cùng nhau phấn đấu vì tương lai nêncảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Trong quãng thời gian đó, anh có muốn bay về nước để thăm cô nhưng Biên Lê cảm thấy bay tới bay lui quá mệt lại lãng phí thời gian, bèn không cho anh làm như vậy.
Nhớ nhung rồi lại mong mỏi nhưng mà cuối cùng vẫn có ngày gặp lại. Đến lúc đó phần tình cảm gom lại, nói không chừng sẽ ngày càng sâu đậm hơn.
Hạ Vân Tỉnh đang trên máy bay vào ban đêm, quay về sẽ đến tìm cô. Trước đó Biên Lê đã đưa anh địa chỉ, cô dọn dẹp một chút rồi rời khỏi ký túc xá.
Lúc này đang đầu mùa đông, gió lạnh tiêu điều, trên cành chỉ còn thưa thớt vài chiếc lá úa tàn. Sắc trời đã sẩm tối, màn đêm như mực buông xuống, cơn gió lạnh thổi tới càng thêm lạnh.
Khác hẳn với cái lạnh lẽo ngoài cửa sổ, trong căn phòng xa hoa ở Hoa An Đình Thành vẫn ấm áp như mùa xuân, giống như quanh năm đều vậy.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, Biên Lê bật đại chiếc đèn vàng ấm áp lên, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, bỗng tăng thêm vài phần màu sắc dịu nhẹ.
Đôi chân trần của cô giẫm lên thảm nhung dày, đi đến trước gương phòng tắm, đội chiếc băng đô tai mèo lên đầu, mềm mại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đến mức có thể vắt ra nước.
Biên Lê nhìn bóng dáng trong gương, hít một hơi thật sâu, đôi mắt ươn ướt như phủ sương mù.
Hôm nay cô có chuẩn bị mà đến, bộ đồ miêu nữ này rất gợi cảm, do cô mua khi lướt web mua sắm trực tuyến. Bên trên là một chiếc thắt lưng nhỏ ôm chặt, sau đó là vòng eo thon nhỏ trơn mịn, xuống chút nữa là chiếc váy ngắn màu hồng trắng chất liệu lụa mỏng, hết thảy đều làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp kia.
Dù sao hai người đã hai tháng rưỡi chưa gặp. Biên Lê cũng chạy không ít chương trình nên nhiều khi rất khó gặp.
Hôm nay Biên Lê đến không có mục đích nào khác ngoài việc trêu chết anh. Nhân tiện lại làm một loạt hành động tra nữ trở mặt vô tình tàn nhẫn.
Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn (*). Cô bèn nắm chuẩn điểm này, vô cùng có tự tin.
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Biên Lê nghĩ trong lòng không hiểu sao có chút sướng, lại chậm rãi bước ra ngoài.
Bên trong phòng của Hoa An Đình Thành vô cùng xa hoa, tinh tế còn có ấm áp, làm cho người ở có cảm giác thoải mái như khi trở về nhà. Không chỉ có như thế, khách sạn vô cùng coi trọng khách hàng nên tính bảo mật vô cùng tốt.
Trên tường có đồng hồ thạch anh, chuyển động tích tắc, cô liếc nhìn một cái, đã khuya rồi.
Lẩm bẩm vài câu, Biên Lê ngồi phịch ở trên giường, chờ đến khi nôn nóng, liền lăn lộn trên chiếc giường mềm mại.
Vừa lúc đó, điện thoại reng lên.
Cô từ đầu giường mò lại đây nhìn, trên điện thoại hiện đến là cuộc gọi của Ứng Tuyết Lai.
Biên Lê không dám tắt, nín thở nhận lấy: "Alo?"
"Em còn biết nhận điện thoại hả, hôm nay em không về ký túc xá à?"
Biên Lê có phần chột dạ, liếc mắt nhìn quần áo của mình, ho nhẹ: "Em quay về… hay thôi được không? Có chuyện gì à?"
"Bây giờ em không có ở ký túc xá à?"
"Vâng."
Ứng Thuyết Lai không lòng vòng mà nói ngay: "Đại Hùng nói công ty đang sắp xếp lại giai đoạn tiếp theo, một tháng tới phải đến phòng tập để luyện vũ đạo, ngày mai tập luyện, vừa nãy anh ấy đến điểm danh bất ngờ mà em không có ở đây."
Bình thường Đại Hùng không có việc gì thì sẽ không tới ký túc xá để kiểm người. Trước kia công ty có quy định cứng ngắc là trừ trường hợp đặc biệt và ngày nghỉ ra thì những lúc bình thường sẽ không cho phép ra ngoài. Nhưng mà Đại Hùng rất lâu rất lâu rồi chưa tới ký túc xá nên Biên Lê cũng quên mất chuyện này.
Nghĩ kỹ lại thì trước kia lúc không bận cô thường lén đi chơi, Đại Hùng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà cô cũng quá xui xẻo, đen đủi quá mà. Lần nào cô vắng mặt thì nhất định sẽ bị bắt, ví dụ như lúc này, dù cô là loại có da mặt dày thì cũng hơi ngại.
Biên Lê cảm thấy mình khi ra khỏi cửa phải xem lịch hoàng đạo.
Cô vô thức sờ mặt mình: "Lai Lai, chị nói em về nhà gặm chân giò đi, em không phải thích ăn nhất chân giò mẹ làm sao, Đại Hùng nhất định sẽ tin."
Ứng Tuyết Lai ở đầu bên kia lặng thinh vài giây, dường như nói không nên lời: "Em bị ngốc à, chị có thể đoán trước rằng em về nhà gặm chân giò ư? Chị đã nói em đi ra ngoài chơi rồi, cứ đợi đi, tý nữa Đại Hùng kiểu gì cũng sẽ gọi cho em."
Biên Lê "Ừm" một tiếng: "Đúng đúng đúng, em đi ra ngoài chơi, có lẽ em… sáng mai sẽ về ha?"
Ứng Tuyết Lai khẽ kêu lên, trong giọng nói còn có ý cười: "Cho nên cô em Phì Phì của chúng ta bắt đầu muốn một đêm không về?"
Biên Lê bị nhìn thấu suy nghĩ, nghĩ thầm trước kia Ứng Tuyết Lai quay phim không ở ký túc xá, lúc chị ấy đêm không về còn nhiều hơn. Nhưng cô vẫn theo bản năng mà bác bỏ một tiếng: "Này..."
Ứng Tuyết Lai cười lớn, không tiếp tục đề tài này nữa, nói tiếp: "Đừng chơi lâu quá, chú ý bọn chó săn, đừng để bị chụp."
Trái Tim Biên Lê như ấm lên: "Em biết rồi."
Nhưng mà nghĩ đến người nào đó mãi chưa đến, Biên Lê bĩu môi. Hôm nay vì anh mà chạy đến, mọi người đều không biết gì cả, còn tưởng cô là ham chơi chạy ra ngoài.
Suy nghĩ bỗng dừng lại lúc lâu, lúc tỉnh táo lại, đồng hồ trên tường nhảy sang vòng khác.
Biên Lê vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn đợi một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở tin nhắn trong Wechat ra.
[Ngủ cho đến khi]: Anh! Vì sao! Còn chưa tới!
[Tự nhiên tỉnh giấc]: Đang ở gara, chờ anh.
Biên Lê nhìn hai chữ cuối cùng mà anh gửi tới, nhìn lúc lâu, bĩu môi, khẽ khịt mũi một tiếng.
Nếu anh đã tới rồi thì Biên Lê cũng vội vàng đứng thẳng dậy, chân trần bước xuống giường, từ trong túi lấy ra bình thủy tinh màu hồng nhạt.
Thân bình hình thoi, thiết kế bán trong suốt, ánh sáng nhàn nhạt. Ngoài vẻ đẹp mịn màng của thiếu nữ ra thì mùi hương của lọ nước hoa này mới là thứ Biên Lê vừa ý.
Tầng hương đầu tiên là mùi dâu và đào tươi mát, sau đó là mùi hoa hồng quyến rũ quanh người, vô cùng hấp dẫn người khác.
Ở bên gáy khẽ xịt hai cái, Biên Lê sửa sang lại quần áo rồi sau đó lấy tay cách khoảng không phẩy phẩy. Xác nhận hương thơm đã được khuếch tán cô mới thu tay lại.
Tuy ôm chút tâm tư rằng lát nữa nhất định phải hờn dỗi trước mặt anh nhưng Biên Lê vẫn muốn thể hiện dáng vẻ một cách hoàn hảo nhất, quyến rũ nhất. Cô thích Hạ Vân Tỉnh vì cô mà trầm luân, vì cô mà say đắm.