Fans đang ở khu bình luận nhìn thấy một màn này, nhất thời chào hỏi và cảm thán một chữ duy nhất càn quét khắp toàn bộ màn hình livestream.
Khi Biên Lê phát livestream, vốn dĩ là có một số fans của Hạ Vân Tỉnh tới hóng chuyện, chỉ có điều chẳng ai ngờ được, trong lúc livestream lại có người ra hóng gió. Sau khi mọi người biết Hạ Vân Tỉnh xuất hiện thì rối rít chạy tới xem——
"??????"
"!!!!!!!"
"Mắt tui đui rồi, tui đang nhìn thấy ai đây, a a a a a a!!"
"Móa, đúng là anh tôi rồi! [hộc máu.jpg]"
“Tôi đang nghĩ, đây không phải lần đầu tiên đúng không, nhìn dáng vẻ quen thuộc này xem, ngựa quen đường cũ:)”
"Móa, dương đông kích tây! Đây là hai người đang chim chuột ở ban công à? Nhìn kìa, đây là chuyện mà con người có thể làm ra ư?”
"Lâu ngày sinh tình, còn có gì không thể hiểu được chứ?"
“Đúng là chẳng dám tin luôn, anh tôi là một người đàn ông cao quý như vậy, thế mà lại trèo tường sang ban công:)”
Khi fans đang gào khóc ở đây thì Hạ Vân Tỉnh lại không có phản ứng gì quá lớn.
Khi minh tinh gặp phải tình huống nguy hiểm như này thì chắc chắn sẽ tắt livestream đi ngay và luôn.
Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại chỉ hờ hừng liếc một cái, sau đó cũng không xuất hiện bất kì một hành động nào, chỉ nhanh chóng rời mắt đi.
Mọi người trong khu bình luận thì vừa kinh ngạc lại vừa thét chói tai, nhưng cũng không thể xuyên qua màn hình để đi gọi Hạ Vân Tỉnh được.
Chỉ thấy vị thần tượng đỉnh cao, thần thoại trong nghề, lưu lượng hàng đầu trong giới giải trí kia nhìn xung quanh phòng của Biên Lê một lượt, sau đó, chỉ vậy thôi. Dáng người cao lớn như cây tùng, hai chân dài được đặt một cách thoải mái, hiển nhiên là đang đợi người.
Lúc trước Biên Lê đang lục lọi một lúc lâu ở trong phòng để đồ, tìm bừa một chiếc áo sơ-mi, sau đó mở cửa chạy ra ngoài.
Có lẽ là tìm gậy tự sướng mất một lúc nên khi mở cửa phòng ra, cô ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng người vừa cao lại vừa quen thuộc.
Cô không nghi ngợi gì, lên tiếng theo bản năng.
“Ơ, không phải anh nói tối mới tới à, sao bây giờ lại…”
Nói được một nửa, cô gắng gượng nghẹn lại. Bởi vì cô bỗng dưng nhớ ra, mình còn! Đang!! Livestream!!!
"Trời ạ... Hóa ra anh tôi điên cuồng hoang dã như vậy sao? Cái mặt già này cũng đỏ lên rồi."
"Hiện tại đây là trọng điểm của mấy người ư?? Mấy người có nghe thấy lúc nãy Phì Phì nói gì không, trọng điểm là buổi tối tới:)"
Sau khi hôn xong, Biên Lê thở hổn hển, đầu cũng choáng váng, hai mắt ầng ậc nước, hai tai đỏ bừng, cao giọng mắng: "Hạ Vân Tỉnh!"
Hạ Vân Tỉnh cảm thấy hôm nay Biên Lê có hơi khang khác, nhưng nếu phải nói cụ thể hơn một chút thì anh lại không nói nên lời.
Chuyện nhỏ xíu xìu xiu mà cũng khuếch trương lên, anh đổ thừa toàn bộ cho việc cô gái nhỏ không tập trung.
Cũng chỉ mới hai, ba ngày không gặp, Biên Lê lại không mềm nhũn dính sát vào giống như trước kia.
Ngược lại còn có chút chống cự.
Phát hiện này khiến cho anh cảm thấy cần phải chấn chỉnh bản lĩnh làm chồng một chút.
Hạ Vân Tỉnh ôm cô vào lòng, chậm rãi mở miệng: "Giận cái gì, không phải đây là anh về với em sớm một chút sao?"
Biên Lê không biết phải thu dọn cục diện này như thế nào, cô đứng ngơ ngác, dùng ánh mắt sững sờ liếc về phía ống kính livestream.
Sau khi Hạ Vân Tỉnh buông cô ra, anh lùi lại hai bước, tự ý ngồi lên đệm giường mềm mại của cô.
Anh tùy tiện chống cánh tay ra phía sau, tư thế uể oải, thấy Biên Lê vẫn là phản ứng này, chỉ coi như cô còn đang băn khoăn về những lời mà anh nói buổi chiều.
Một lúc lâu sau, Hạ Vân Tỉnh vẫn bại bởi sự yên lặng, ngay sau đó, anh chậm rãi nói: "Anh đòi báo đáp cũng không quá đáng mà."
Nói xong, Hạ Vân Tỉnh vỗ một cái vào một bên trống trên đệm giường: "Ngồi qua đây."
Thấy Biên Lê vẫn không hó hé gì, giọng nói trong trẻo của thanh niên vang lên ở trong phòng, bắt đầu có chút xuống nước: "Đồng phục học sinh thôi mà, em không thích thì thôi."
Anh dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Đổi kiểu khác là được."
Fans trong khu bình luận vẫn luôn chăm chú theo dõi sự tiến triển của hai người, đầu tiên là bên tiểu bạch thỏ bị bắt, khi bị lấn ép thì phản kháng không được, sau đó trực tiếp bị con sói xám khống chế đến mức không còn biết trời nam đất bắc.
Sau đó, chuyện phát triển theo hướng không thể miêu tả.
Mọi người nghe thấy cái này thì luôn cảm thấy có chút chuyện không phù hợp cho trẻ con——
"Ha ha ha ha, lần này Phì Phì đã hoàn toàn chết lặng rồi."
"Hay lắm người đàn ông phóng túng, anh à, sao anh có thể ức hiếp Phì Phì mà mặt không đổi sắc như vậy chứ??"
"Con bà nó móa nó, cái gì mà báo đáp, cái gì mà đồng phục học sinh, tôi nghe không hiểu nhớ!"
"Chính tai nghe hai người này nói chuyện, mới biết hai người phát triển đến độ thân mật như vậy rồi, tôi ghen tị quá đi mất."
"Tôi còn tưởng rằng anh tôi cao quý lạnh lùng không ăn lửa khói nhân gian chứ, không ngờ, không có tình dục chỉ có chúng ta, nghỉ thôi!"
Hạ Vân Tỉnh vừa dứt lời, Biên Lê mới tựa như vừa được khai sáng, cô chợt bừng tỉnh lại từ trong mơ hồ.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, Biên Lê cảm thấy, cô hoàn toàn có thể tát một cái đánh bay người đàn ông chó má này luôn!
Cho dù tên đàn ông chó má này có đẹp trai đi nữa, thì cũng không được! Không thể thương lượng!
Biên Lê lanh tay lẹ mắt, chạy lên trước, chân tay luống cuống tắt livestream đi. Sau khi xác nhận trên màn hình hiện ra đã tắt livestream, cô mới kêu rên một tiếng thật dài, trực tiếp nghiêng sang bên cạnh, ngã lên giường.
Giữa chừng chân cô vô tình đụng phải Hạ Vân Tỉnh, cô lại càng dùng sức mạnh hơn, đá đá, trực tiếp đá anh tránh ra.
Hạ Vân Tỉnh thản nhiên nhíu mày, cảm thấy lúc này Biên Lê rất giống trước đây, sau khi xù lông thì lộ ra dáng vẻ không muốn để ý tới anh nữa.
Ví dụ như từ đầu đến cuối, không nói lời nào, cũng không trả lời.
Dáng vẻ như muốn vạch ra giới hạn với anh.
Nhưng anh giống như đã đoán được từ trước, mà cũng giống như không ngờ được.
Trong một tháng, cô gái nhỏ luôn có mấy ngày bướng bỉnh nhõng nhẽo, anh không chỉ không chịu được, mà ngược lại còn rất thích.
Anh tình nguyện nhìn cô như vậy.
Nhưng hiện tại không phải là ngày đèn đỏ của Biên Lê, bình thường cô đều hết sức chuẩn xác, chưa từng có khi nào quá sớm hoặc quá muộn.
Hạ Vân Tỉnh cảm thấy hôm nay cô quả thật có chút không đúng lắm, anh cúi người ép xuống, phủ lên người cô, nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là làm sao, hửm? Cảm giác tâm trạng có vẻ không tốt lắm, em nói cho anh biết đi."
Lúc này mà anh còn đóng vai anh trai thân thiết, dịu dàng muốn chết.
Biên Lê vừa hưởng thụ sự dịu dàng vô biên của anh, lại vừa ra sức vùi đầu vào trong chăn đệm, vò đến xù cả tóc.
"Ôi ôi... Em phải làm gì đây… Vừa nãy em đang livestream đó... Anh nói những lời kia! Hết thảy đều bị truyền vào livestream rồi!!"
Cô càng nói càng buồn bực, vừa xấu hổ vừa giận vừa sợ lại vừa bực: "Anh còn... anh còn chẳng nói chẳng rằng mà hôn em luôn!"
Hạ Vân Tỉnh nghe cô lắp bắp lên án, cuối cùng đã hiểu được trọng điểm của cô ở đâu, hỏi thẳng:
"Vừa nãy em đang livestream?"
Biên Lê nghe lời này của anh, khẽ gật đầu một cái, cả người cũng tràn ra một luồng oán khí.
Hạ Vân Tỉnh hơi nhếch mí mắt lên, nói bằng giọng rất lạnh nhạt: "Cái này thì có gì đâu, livestream thì cứ livestream thôi."
Lúc này, Biên Lê mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy dáng vẻ ung dung thản nhiên bình chân như vại của anh, con quái thú đang quậy phá trong lòng lập tức lao ra khỏi nhà giam. Cô dùng tay nhỏ đấm vào bả vai anh: "Vậy thì anh còn chưa nghe em nói hết lời! Còn có!... Những lời mà anh nói sau đó, chắc chắn đều bị nghe thấy hết rồi!"
"Sao anh lại hư hỏng như vậy chứ... Hư hỏng như vậy..." Biên Lê vẫn còn đang đấm anh hùng hục không thôi.
Trên lý thuyết, cô cũng hiểu là không nên trách Hạ Vân Tỉnh. Dẫu sao chính cô bị mất não, sau đó lại đứng ngơ ngác không đi xử lí.
Nhưng làm sao vẫn cứ tức như vậy chứ.
Những lời mà Hạ Vân Tỉnh nói sau đó, muốn suy diễn đen tối như thế nào thì suy diễn đen tối như thế ấy.
Hạ Vân Tỉnh để mặc cho cô đánh đấm, cuối cùng bắt được cái tay đang đánh loạn xạ của cô: "Vẫn buồn bực không vui đến tận bây giờ à?"
Nói xong, hai cánh tay anh dùng sức, anh luồn tay xuống xỏ qua chân Biên Lê, hơi nâng lên, ôm cô ngồi ngang lên đùi mình.
Người cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại, anh có thể dễ dàng ấn cô vào trong lòng mình.
"Hai chúng ta đã công khai quan hệ, livestream như vậy cũng chẳng sao." Anh nheo mắt nhìn về phía cô, nói bằng giọng khẳng định: “Cũng không có cái gì là không thể gặp người.”
Biên Lê bụm mặt, thật ra thì phần lớn là cô vẫn thấy xấu hổ.
Cô gật gật đầu, tiếp tục nhỏ giọng càm ràm: "Nhưng mà... Từ lúc anh đi vào em mới tắt toàn bộ hình ảnh livestream, có lẽ đều bị fans nhìn thấy hết rồi, vậy phải làm sao đây?"
Bao gồm cả hành động phóng túng đột ngột xảy ra vào lúc cuối của Hạ Vân Tỉnh nữa.
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày: "Có thể làm sao, nếu bị nhìn thấy rồi, vậy thì càng phải chứng minh là thật.”
Nói xong, tay anh bắt đầu không đứng đắn.
Biên Lê đè cái tay đang lộn xộn của anh lại, không định đáp lại lời này của anh, bỗng dưng nói: “... Anh chắc chắn, trèo ban công không sao chứ?”
Hạ Vân Tỉnh bỏ một tay ra, lần sờ tìm điện thoại của mình. Sau khi mở máy thì lên Weibo, anh vuốt vuốt lung tung trên màn hình, nhìn nội dung trên màn hình một chút, sau đó đưa đến trước mắt Biên Lê: "Em cảm thấy thế nào?"
Biên Lê giương mắt ghé sát vào nhìn, không ngoài dự đoán, livestream vừa rồi của hai người đã lên hot search rồi. Lúc này, bên trong chia sẻ và bình luận hot đều là thương tiếc và than thở vì livestream đột nhiên bị tắt đi, mà càng nhiều hơn chính là tâng bốc hai người ——
"Làm chuyện không thể miêu tả đi, a a a, Phì Phì chẳng phúc hậu chút nào nha!"
Biên Lê cạn lời một lúc lâu, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Không muốn đâu, anh có nhìn thấy mặt trời không, bây giờ vẫn đang là buổi chiều đấy, anh thật sự muốn... truyền bá văn hóa phẩm… gì gì kia ngay ban ngày ban mặt hả?”
Hạ Vân Tỉnh bật cười: "Vậy em nói một chút coi, như thế nào mới được coi là truyền bá văn hóa phẩm gì gì kia giữa ban ngày?”
Biên Lê không muốn để ý tới anh, véo cánh tay anh.
Hạ Vân Tỉnh cũng không phải muốn cô gái nhỏ trả lời thật, sau khi ôm cô một lát, anh mới khẽ mở miệng nói: “Em lo lắng chuyện trèo ban công như vậy, vừa hay nhắc nhở anh một chuyện.”