“Ừ.” Hạ Vân Tỉnh chỉ trả lời bằng một chữ duy nhất, rũ mi mắt xuống.
Biên Lê thầm lặp lại câu nói vừa rồi của anh rất nhiều lần ở trong lòng, từng đợt ngọt ngào tràn ra trong tim.
Sống chung với Hạ Vân Tỉnh.
Hả, sống chung với anh á.
A a a a, Sống chung! Với!! Hạ!!! Vân!!!! Tỉnh!!!!!
Chỉ tưởng tượng thôi, mà cô đã cảm thấy, như vậy sẽ hạnh phúc tới cỡ nào chứ.
Thật ra, lịch trình của hai người rất hay lệch nhau, khi không trùng khớp thì chỉ trò chuyện vài câu trong WeChat cũng là xa xỉ. Nếu như kia, khi không gặp mặt được thì vừa khó chịu đựng lại vừa không khó lắm.
Khó chịu đựng ở chỗ không thể ôm anh trực tiếp, không khó ở chỗ cô có thể dùng công việc bận rộn để xua tan nỗi nhớ nhung này.
Hạ Vân Tỉnh đưa ra lời đề nghị này, không thể nghi ngờ chính là cách tốt nhất, đánh vào trong lòng Biên Lê.
Hóa ra, không chỉ có một mình cô đã từng có suy nghĩ như thế.
Nói đi nói lại, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ hành động cụ thể chỉ là suy nghĩ ban đầu.
Cho dù không thể làm được thì Biên Lê cảm thấy, Hạ Vân Tỉnh có thể có lòng như vậy là đủ rồi.
“Không cần đâu.” Biên Lê vuốt ve vành tai của anh, nhỏ giọng lên tiếng nói.
“Tại sao lại không?” Giọng của Hạ Vân Tỉnh có hơi là lạ, anh lập tức phản bác lại, trực tiếp nhìn cô chằm chằm.
“Còn có thể tại sao nữa, chắc chắn Đại Hùng sẽ không đồng ý đâu.” Biên Lê cười rộ lên, tiến tới bên cạnh anh, kề sát hơn nữa: “Thật ra thì... em cũng rất muốn ở cùng anh.”
Bày tỏ lòng chân thành xong, Biên Lê lại bổ sung thêm: “Vì thế, anh đừng không vui nha.”
Hạ Vân Tỉnh tựa như nghe, lại tựa như không nghe.
"Mặc dù đã debut lâu như vậy, cũng đã ở cùng các chị hơn hai năm nay rồi, nhưng mà em vẫn muốn ở cùng các chị ấy thêm một thời gian nữa. Tương lai như thế nào, cũng không dễ đoán, anh nói xem có đúng không.” Biên Lê cúi đầu, gảy móng tay của mình, nhưng giọng điệu lại vẫn ra vẻ không tệ lắm.
Thấy đôi môi mỏng của Hạ Vân Tỉnh mím chặt thành một đường thẳng, Biên Lê làm giống như trước kia vậy, dùng hai tay ôm mặt anh, nghiêng sang bên cạnh ra sức bóp nặn.
"Tỉnh Tỉnh heo, bây giờ anh lại đang không vui cái gì thế, chính anh cũng dùng giọng điệu thăm dò mà, nên phải ngoan ngoãn nghe ý kiến của bé Phì Phì đi!" Biên Lê vừa nói vừa xo,a nắn mặt anh, tạo thành dáng vẻ mà mình thích, cười đến mức hai mắt cong cong: "Anh lại biến thành đầu heo rồi."
Hạ Vân Tỉnh vốn đã lạnh lùng, nhưng sau đó bị Biên Lê chọc ghẹo như vậy, rốt cuộc vẫn không nhịn được, cũng bật cười theo.
Anh tìm kiếm tay cô ở bên dưới, ủ rũ nói: "Ngày nào cũng có nhiều lời để nói như vậy, nhưng chẳng có câu mà anh thích nghe."
Biên Lê nghe thế thì thấy không vui: "Tại sao lại không có câu mà anh thích nghe chứ?"
Nói xong, cô chớp mắt đầy xấu xa: "Tỉnh Tỉnh heo, đây không phải là câu mà anh thích nhất à?"
Anh nhíu mày, giọng điệu suồng sã, chậm rãi nói ra khỏi miệng, nghe như có ẩn ý khác: "Anh thích nghe cái gì, chẳng phải em hiểu rõ nhất hay sao?"
Biên Lê vẫn không bị lay động, chớp chớp hàng lông mi đen dày.
Hạ Vân Tỉnh dùng ngón trỏ nâng cằm Biên Lê lên: "Cái này mà còn cần anh phải nhắc nhở em à? Ví dụ như, buổi tối, em ở giường..."
Biên Lê che ngay miệng anh lại, ngăn cản những lời tiếp theo của anh: "Em cảnh cáo anh! Anh một vừa hai phải thôi, anh còn muốn biến thành đầu heo chắc?"
Cô vừa nói xong thì đã giơ giơ cái tay rảnh lên tượng trưng cho quả đấm nhỏ, công phu mèo ba chân, lực uy hiếp là âm.
Hạ Vân Tỉnh thấy vậy, mặt mày tràn ngập vẻ dịu dàng, chờ cô lấy nắm tay ra, anh mới nói tiếp: "Có người uy hiếp như em à? Cảnh cáo thế này, chẳng khác gì con mèo nhỏ gãi ngứa."
Biên Lê nghe thấy mấy lời này, một lúc lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại. Trước đây Hạ Vân Tỉnh cũng đã nói cô hành động giống như con mèo nhỏ gãi ngứa
Chỉ có điều... đó là, đó là vào một số thời điểm vừa đặc biệt lại vừa không thể miêu tả được!
"Hạ Vân Tỉnh."
Cô gái nhỏ gọi anh một tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Ơi?" Anh hờ hững đáp lại một tiếng.
"Anh ít nói... mấy lời như vậy thì sẽ chết hả?"
"Sẽ nha." Anh vẫn thản nhiên như thường, hơi nhướng mí mắt lên, bỗng nhiên nói: "Không có em, thật sự sẽ chết."
Lời tỏ tình bất ngờ của anh khiến cho Biên Lê thích đến mức phun ra bong bóng luôn, có chút vui sướng lâng lâng.
Nhưng mà một giây tiếp theo, Hạ Vân Tỉnh lại thành công tự tay phá nát các phân tử ngọt ngào trong không khí——
"Anh còn rất thích nghe, anh tốt quá, anh giỏi quá, em rất yêu anh."
Biên Lê cố gắng hết sức để giữ gương mặt trứng ngỗng thật nghiêm túc một hồi lâu, nhưng vẫn không nhịn được.
Cô bật cười "Ha" một tiếng.
Cái gương mặt như trăng sáng gió thanh của Hạ Vân Tỉnh lại nói ra những lời thế này.
Đúng là rất kỳ quái.
Tại sao cô có thể thích muốn chết như vậy chứ?
"Được rồi, Tỉnh Tỉnh tốt quá, Tỉnh Tỉnh giỏi quá, em rất yêu Tỉnh Tỉnh." Biên Lê lộ ra vẻ mặt hào hứng, dựa theo cách xưng hô mà mình muốn và lời của Hạ Vân Tỉnh để nói ra.
Hạ Vân Tỉnh không nói một lời nào, con ngươi đen láy sáng ngời chăm chú nhìn cô chòng chọc, bên trong như ngưng tụ mây mù, khiến cho người nhìn không hiểu rõ lắm.
Biên Phì Phì có hơi sợ, tiếp tục lấy lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng rất yếu: "... Anh Vân Tỉnh ơi..."
"Thật ra thì những lời anh nói vừa nãy cũng có chỗ sai." Hạ Vân Tỉnh đột nhiên nói một câu như vậy.
Suy nghĩ đột nhiên thông suốt, chủ đề nói chuyện cũng đột nhiên thay đổi, Biên Lê thành công bị anh thu hút sự chú ý: "Hả?"
"Anh thích nghe, không chỉ vào buổi tối, mà buổi chiều cũng được."
"???"
Hạ Vân Tỉnh nghiêng người sang, bả vai săn chắc dày rộng chặn lại một phần ánh sáng, gò má ẩn ở trong bóng tối, nửa sáng nửa tối.
Anh không cho Biên Lê có cơ hội phản ứng lại, luồn tay lên, bắt lấy cổ chân trắng nõn cực kì nhỏ xinh của Biên Lê, động tác đó phải gọi là vô cùng chuẩn xác, có thể giải thích một cách hoàn mỹ cái gì gọi là vừa nhanh vừa chuẩn, sau đó, anh trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ.
Hạ Vân Tỉnh chống hai tay ở hai bên người Biên Lê, cúi người xuống, dùng chóp mũi thân mật cọ cọ vào cô, từng bước dụ dỗ: “Hiểu ý của anh không? Bây giờ đang trưng cầu ý kiến của em thử xem sao này?”
Biên Lê bị anh nhìn chăm chú như vậy, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, xấu hổ là vì cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Hạ Vân Tỉnh, lúng túng là vì thái độ của anh khác thường, không hề dỗ dành mà đã trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
Còn... Còn phải trưng cầu ý kiến của cô ư??
Loại chuyện này mà! Đâu phải! Cái gì!! Mà trưng cầu hay không chứ!!!
Cô không biết xấu hổ chắc!
Nếu anh muốn trưng cầu, vậy thì cô cũng dám từ chối!
"Không được đâu... Bây giờ vẫn đang là buổi chiều đấy!" Nhớ tới điều này, Biên Lê không chỉ nói ra suy nghĩ chân thật của mình, mà tiện thể còn cường điệu nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Hạ Vân Tỉnh nhíu mày: "Dĩ nhiên anh biết đang là buổi chiều."
Anh cười khẽ, bỗng nhiên đứng dậy, thò tay lần mò trong tủ đầu giường của cô. Sau khi tìm được cái hộp vuông nhỏ đã đặt vào đây từ lần trước, giọng vô cùng sung sướng: "Tốt lắm, trưng cầu xong rồi, em từ chối, vô ích."
Biên Lê:???
Lần cuối cùng của hai người cũng đã cách đây rất lâu rồi, Biên Lê nửa đẩy nửa cự, nhưng vẫn là mặc kệ anh.
Thời gian kéo dài từ chiều đến tận tối, cuối cùng, khi Hạ Vân Tỉnh rên lên kết thúc, Biên Lê đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, trực tiếp run bần bật.
Vén chăn lên, cô lẳng lặng hưởng thụ phần kết thúc sau khi vận động một lát, đột nhiên nhớ tới điều gì, cô bỗng nhiên vỗ trán mình một cái, phát ra tiếng vang giòn giã: "Cuối cùng em đã nhớ ra rồi! Anh nói là tới lên lớp dạy kèm cho em mà… Anh nhìn xem anh… anh đang làm cái gì thế này!"
Hạ Vân Tỉnh rửa mặt xong, tìm thấy bộ quần áo để thay đổi lúc trước cất ở chỗ cô, bắt đầu ung dung mặc vào, nghe vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, trực tiếp đáp lại lời cô nói: "Không phải vừa nãy anh lên rồi à?"
Giọng của Hạ Vân Tỉnh vào những lúc như thế này luôn vô cùng trầm khàn gợi cảm, nghe giống như là một màn đêm mơ hồ, ung dung thản nhiên và quyến rũ lòng người nhất.
"..." Biên Lê nghe mà tức, có chút không muốn nói chuyện với anh.
Sao mà nhìn từ mặt chữ thì những lời này của anh lại có lý đến thế chứ??
"Tốt, lát nữa sẽ dạy kèm tử tế cho em." Lần này, Hạ Vân Tỉnh thật sự nghiêm túc.
Xét theo những biểu hiện lúc trước của anh thì cô cảm thấy vẫn còn phải nghiền ngẫm thêm.
Biên Lê nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh, trong tiềm thức, cô không tin lắm, dò xét hỏi anh: "... Thật à? Nếu lát nữa anh lừa em thì sẽ chết chắc đấy."
Thật ra thì cũng không thể trách cô được.
Cái chữ "dạy kèm" này, người khác nói thì không có gì, nhưng Hạ Vân Tỉnh nói, thật sự giống như trời sinh, có hơi khác với những người khác nói.
"Cái này còn có thể là giả à?" Hạ Vân Tỉnh chậm rãi mở miệng, cố tình dừng một chút, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Coi như là vì báo đáp cho anh."
Nghe mà xem, nghe mà xem.
Đây là lời mà người có thể nói ra sao??
Biên Lê làm ổ, mắng mấy câu "Hạ đầu heo", rồi mới hơi bớt giận.
Hạ Vân Tỉnh chính là kiểu người như vậy, quả thật là không thể nuông chiều, phải cãi nhau với anh.
Nếu không, quả thật là giẫm lên mặt mũi, trèo lên mái nhà lật ngói, hoàn toàn là không ngừng không nghỉ.
"Em không đi tắm à? Hay là nói, muốn anh bế em đi?" Hạ Vân Tỉnh nói xong, thuận thế ngồi ở mép giường, sờ đỉnh đầu xù lông của cô một cái.
"Không cần nhá." Biên Lê chỉ chỉ vào một chồng tài liệu ở bên cạnh bàn: "Anh mau xem trước đi, em muốn trọng điểm trong trọng điểm ấy, dễ học thuộc như này này! Nghe thấy chưa?!"
Hạ Vân Tỉnh gật đầu một cái, đáp một tiếng: "Biết rồi."
Nhờ người mà còn có thể cả vú lấp miệng em giống như Biên Lê, cũng chẳng có ai.
Nhưng cô như vậy ở trước mặt anh, Hạ Vân Tỉnh lại vẫn vô cùng hưởng thụ.
Hai người vùi ở trước bàn, châm đèn học đêm một hồi lâu.
Trải qua sự kiện livestream hôm nay, Biên Lê không đi xem hot search trên Weibo nữa, lần này, thật ra thì cũng có một phần là do cô cố ý. Trước khi thi tốt nghiệp, lại là thời khắc mấu chốt để nắm bắt trọng điểm, cô không định tập trung quá nhiều tâm tư vào chuyện này.
Thật ra thì cứ dăm ba bữa là cô lại lên hot search, từ không quen đã thành quen luôn rồi, Biên Lê tiếp thu rất nhanh.
Từ khi công khai yêu đương tới nay, cô và Hạ Vân Tỉnh giống nhau, độ nóng chưa từng giảm sút, rất có dáng vẻ nước dâng thì thuyền dâng.
Không cố gắng đi để ý tới hot search, thời gian sau đó trôi qua cũng rất nhanh.
Khi xem lại chương trình học về việc lập kế hoạch cho cuộc đời, Biên Lê liếc mắt mấy cái, quyết định bỏ qua, cái này thật sự chẳng giống như nội dung quan trọng phải nắm bắt gì cả.
Chương trình học này có nhắc đến diễn viên, thần tượng, ca sĩ cùng với người mẫu,... và kế hoạch của các nghề nghiệp có liên quan tới giới giải trí. Đây cũng là tiết học lâu năm của học viện điện ảnh Thịnh Minh, dựa theo tính chất riêng của trường và sự phân chia các khoa thì coi như là cho các học sinh chuyên ngành một vài gợi ý trước khi tốt nghiệp.
Bất kể nói như thế nào thì nó vẫn cực kì có ích, cung cấp tham khảo mà thôi, cũng không phải là mang tính quy định chặt chẽ.
Đến khi nắm bắt hết các nội dung chính để thi tốt nghiệp, trong lòng Biên Lê đã ẩn giấu chuyện gì đó.
Cô làm như lơ đãng hỏi về dự định sau này của Hạ Vân Tỉnh, nhưng anh lại vẫn trả lời y như cũ, chỉ một lời duy nhất —— "Thuận theo tự nhiên".
Biên Lê có chút không hài lòng: "Nhưng trước đây em xem truyền thông phỏng vấn anh, anh nói anh muốn chuyển ra hậu trường để làm nhà sản xuất, anh lại cứ qua loa lấy lệ với em."
Hạ Vân Tỉnh sờ cô một cái, hiếm khi giải thích rất nhiều: "Không có ý qua loa lấy lệ với em. Làm nhà sản xuất ở hậu trường thì cũng cần phải có sự chín muồi về mặt thời gian, bây giờ anh vẫn còn rất yêu cái nghề này, tạm thời chưa chuyển được."
"Ừ, thật ra thì em cũng chỉ hỏi một chút mà thôi." Biên Lê nói xong thì đột nhiên thở dài một tiếng: "Nhưng mà quả thật là em không có kế hoạch gì nha, em không biết sau này phải làm gì."
Nếu không thì cô cứ luôn luôn ủng hộ chồng đi, nghiêng về phía Hạ Vân Tỉnh?
Heo của nhà mình, cũng có thể ủi nhỉ!!
"Có ý thức lo lắng, là tốt." Đầu tiên, Hạ Vân Tỉnh khẳng định cô một phen, sau đó mới chậm rãi nói: "Dẫu sao thì em và anh cũng hiểu rất rõ, không có thứ gì sẽ hot mãi không thôi."
Biên Lê không trả lời, chăm chú nhìn chằm chằm vào anh.
"Sao thế?" Cô gái nhỏ rất thích nhìn anh như vậy. Hạ Vân Tỉnh lại càng hưởng thụ hơn, nheo mắt nhìn về phía cô.
"Không phải vậy." Giọng điệu của Biên Lê rất chắc chắn, trực tiếp phản bác lại
Cô ngước mắt lên, tiến lên đón lấy ánh mắt dò hỏi của anh, ánh mắt của hai người giao nhau ở trên không.
Sau đó, Biên Lê nhỏ giọng mở miệng, tuy nhỏ nhưng lại chắc chắn không thôi, từng chữ từng câu, nói cực kỳ nghiêm túc, tựa như nâng châu báu trân quý gì vậy.
"Anh là ngoại lệ, anh chính là thần thoại hot mãi không ngừng."
Trong lòng cô hoặc là ở trong lòng fans của anh đều cho là như vậy.
Biên Lê nói những lời này tựa như đang long trọng dâng hiến lễ vật, lại còn có chút trang trọng khó hiểu.
Nhưng ánh mắt của cô lại kiên định, cũng không ai có thể loại bỏ tảng đá vững chắc vắt ngang ở trong mắt cô.
Hạ Vân Tỉnh lập tức trở nên cực kì mềm lòng: "Vì những lời này của em, anh nhất định sẽ làm được."