Hạ Tuệ Dao: Khóc! Bi thương nghịch lưu thành hà*, nước Tây Hồ chứa nước mắt của mình...... mình đã bị chết chìm bên trong dòng sông nước mắt.
*đây là bộ tiểu thuyết đã được chuyển thể thành phim nói về vấn đề bạo lực học đường
Mễ Đường thở dài, mở Baidu ra tìm hình ảnh nam sinh nào đó vừa đẹp trai lại lạnh lùng, chọn đại một cái rồi thay, sau đó nhắn tin cho Hạ Tuệ Dao: Bảo bối ngoan, sờ sờ đầu, đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm.
Phải đến mấy phút sau, Hạ Tuệ Dao mới trả lời: Được, được, em biết anh yêu em nhất, moah moah.
Mễ Đường nén cười, qua một lát sau cô mở danh sách bạn bè ra, không thấy Hạ Tuệ Dao post trạng thái mới: Cậu có post không thế? Sao mình không nhìn thấy?
Hạ Tuệ Dao: Chỉ có tên cẩu nam nhân cùng bạn bè của cẩu nam nhân mới nhìn thấy được thôi.
Mễ Đường: Cậu có phải vẫn thích Doãn Hàn không, phải giả vờ ân ân ái ái đến mức này sao? Hơn nữa cậu đã chia tay rồi sao không kéo cậu ta vào danh sách đen (blacklist)?
Hạ Tuệ Dao: Không, mình không kéo, mình muốn để cho hắn biết sau khi chia tay mình vui vẻ như nào.
Mễ Đường: Được rồi.
Hạ Tuệ Dao: Cậu không hiểu mình, tại cậu chưa từng yêu.
Hôm qua Mễ Đường còn chưa muốn nói chuyện Lộ Lâm cho Hạ Tuệ Dao, nhưng hôm nay lại muốn nói, con gái quả nhiên hay thay đổi, cô nghĩ rồi nói: Có khả năng mình cũng đang yêu.
Hạ Tuệ Dao: Oa, tình huống như thế nào?
Mễ Đường: Một nam sinh trong trường mới, mình với cậu ấy cùng lớp.
......
Biết khuê mật của mình lần đầu biết yêu, Hạ Tuệ Dao biểu hiện vô cùng kích động và vui vẻ, hai người nói chuyện rất lâu trước khi ngủ còn luyến tiếc, sau đó không gượng được nữa mới chúc nhau ngủ ngon.
Mễ Đường sợ buổi sáng không dậy được nên đặt bốn lần báo thức, nhưng hôm sau đồng hồ vang lên một tiếng cô đã tỉnh.
Nghĩ đến chuyện ăn cơm với Lộ Lâm hôm nay, trước khi ra cửa Mễ Đường soi gương sửa soạn lâu hơn bình thường gấp đôi.
Cô còn cố ý mang theo cái ô che nắng trong cặp sách, bôi hai lớp kem chống nắng rồi mới ra cửa.
Vào lớp học, Mễ Đường phát hiện mình gần như đến sớm nhất.
Thời gian vào học còn chưa tới, Mễ Đường lấy bánh sandwich trong túi ra ăn.
Du Mông Dương nhìn cô, "Bây giờ cậu đã ăn sáng rồi à?"
"Ừm." Sáng nào dì giúp việc đều làm bữa sáng nhưng cô lười ngồi xuống ăn cho nên tùy tiện cầm lấy cái gì để đến trường ăn.
Bởi vì biết thói quen này của Mễ Đường, cho nên tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng đầy ắp sữa bò, trái cây và đồ ngọt.
Hôm qua cô cũng mang theo quả táo, nhưng học xong lại đến nhà ăn nên đã quên mất về nhà mới nhớ.
Du Mông Dương hơi chần chờ hỏi: "Một chút nữa cậu không đến nhà ăn à?"
Mễ Đường: "Hôm nay lười đi, làm sao vậy?"
Du Mông Dương lắc đầu, "Không có chuyện gì, mình chỉ hỏi chút thôi, cậu ăn đi."
Mễ Đường: "Ừm."
Du Mông Dương đột nhiên nhớ đến cái đồng hồ iwatch kia, cô lấy ra, nói: "Cái này mình trả lại cho cậu, mình đã kiểm tra rồi, đến mấy ngàn tệ, mình không thể nhận."
Mễ Đường đã tặng thì sẽ không bao giờ nhận lại, hơn nữa cô cũng không đeo cái này, chắc Mễ phong cũng tiện mua mà thôi, cô thuận miệng nói: "Cậu cầm đi, tặng cậu, cậu có đưa lại mình cũng không cần, nếu cậu không thích có thể tặng cho người khác hoặc vứt đi."
"Nhưng......" Du Mông Dương vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Mễ Đường nói: "Thế này đi, cậu cho mình biết, cậu có thích hay không?"
Du Mông Dương chần chờ một chút nói, "Thích, chỉ là cảm thấy cái này quá quý giá."
"Nhưng với mình mà nói, cho cậu cái này với chuyện cậu đưa cho mình cái bánh không khác gì nhau, mình ăn bánh cậu đưa, thì tặng cậu lại món quà nhỏ mà thôi, cậu không cần phải để ý đến giá cả của nó." Mễ Đường hiếm khi nghiêm túc giải thích cho cô ấy biết, chủ yếu cũng do Du Mông Dương là cô gái nhỏ rất đơn thuần, tâm tư trong sáng.
Du Mông Dương liếm môi, "Vậy được, cảm ơn cậu."
Cô nghĩ rồi lại nói: "Trưa mình mời cậu đi ăn được không?"
Mễ Đường lắc đầu, cong môi lên nói: "Trưa nay không được. Mình có hẹn rồi."
Du Mông Dương: "Vậy ngày mai."
Mễ Đường: "Ừ, ngày mai rồi nói sau."
Mễ Đường ăn xong bánh sandwich, thì đúng lúc chuông vào lớp vang lên, cô ném giấy gói sandwich đi, nhìn thấy trong túi còn một hộp sữa, trắng hồng xen nhau, phía trên viết về thành phần sữa kèm theo hình con bò sữa rất đáng yêu.
Mễ Đường quay đầu lại nhìn Lộ Lâm, sau đó lấy một cái bút trong cặp ra, tối qua cô đã cho một hộp bút nước đủ màu sắc vào trong cặp sách.
Mễ Đường dùng một cái bút màu hồng vẽ đơn giản trên vỏ hộp sữa, hình vẽ là một cô gái đưa một hộp sữa bò cho chàng trai, xung quanh hai người còn có bong bóng hình trái tim.
Sau khi vẽ xong, cô cảm thấy rất hài lòng, lại viết thêm một câu, rồi bỏ hộp sữa vào trong bàn học để tìm cơ hội đưa cho Lộ Lâm.
Sau khi kết thúc tiết tự học, Du Mông Dương chuẩn bị đến căngtin, cô lấy quyển sách bài tập đặt ở chỗ nhìn thấy trên bàn, thuận miệng hỏi một câu: "Mễ Đường, cậu đã viết xong kế hoạch học tập chưa? Hôm nay phải nộp rồi."
"Kế hoạch học tập gì?"
"Hôm trước cô Liễu giao mà, mục tiêu kế hoạch học tập cho năm học mới, cả lớp đều phải viết, chắc lát nữa là nộp rồi."
Mễ Đường hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Mình không viết."
"A?" Du Mông Dương ngây người, "Vì sao?"
"Quên mất." Cô không để trong lòng, hơn nữa cũng không muốn viết.
"Vậy phải làm sao? Bây giờ mà cậu viết thì vẫn kịp thời gian đó?." Du Mông Dương lo lắng cho cô
Mễ Đường vẫn thờ ơ mà xua tay, "Không sao, cậu chuẩn bị đi nhà ăn mà? Mau đi đi."
Du Mông Dương: "Có phải cậu không biết viết như thế nào không? Cậu có thể nhìn bài viết của mình."
Mễ Đường: "Không cần đâu, mình lười viết."
Du Mông Dương không phải người thông minh, cô có thể vào lớp ba chủ yếu dựa vào nỗ lực của bản thân, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào thì thành tích vẫn đội sổ trong lớp, mà lớp lý này khác với tất cả các lớp khác, cho dù vào được nhưng vẫn có thể bị loại ra, mỗi tháng trường đều tổ chức làm bài khảo sát kiểm tra, nếu kết quả nhiều lần không tốt thì sẽ bị chuyển ra lớp bình thường, cho nên cô càng phải nỗ lực hơn.
Mà Mễ Đường có thể vào trong lớp này, chắc chắn do thành tích của cô ấy tốt hoặc cô ấy rất cố gắng hay có tài năng được như Lộ Lâm.
Sau khi nghe Mễ Đường nói lười viết, ánh mắt Du Mông Dương nhìn cô tràn ngập sùng bái và hâm mộ.
Thành tích của Mễ Đường chắc chắn rất tốt! Cho nên không sợ cô giáo trách mằng, mà thái độ của các thầy cô đối xử với học sinh thiên tài thường khác nhau.
Học sinh trong trường thành tích càng tốt thì ưu đãi càng nhiều, chuyện này không có gì không công bằng.
Du Mông Dương nghĩ thầm, Mễ Đường đẹp như vậy, tính cách cũng tốt, lại thông minh, con gái như vậy thật tuyệt, có thể ngồi cùng với Mễ Đường cô rất may mắn, lại càng phải cố gắng hơn, tiếp tục làm bạn bè với cô ấy.
Mễ Đường bị ánh mắt đó của cô ấy nhìn đến khó hiểu.
Du Mông Dương: "Vậy được rồi, mình đi ăn nhé."
"Ừm."
Mễ Đường ở trong lớp, nhìn thấy mọi người không còn nhiều lắm mới để hộp sữa vào trong bàn học của Lộ Lâm, định đặt ở bên trong, nhưng cô sợ Lộ Lâm không nhìn thấy vì thế lại lấy ra đặt ở nơi dễ nhìn hơn.
Cô cúi đầu chơi điện thoại, bạn học trong lớp từ từ đi hết, trong lớp chỉ còn một mình cô
"Bạn học."
Mễ Đường nghe thấy tiếng gọi, lười biếng ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa.
Là một cô gái nhỏ nhắn, cầm rất nhiều đồ ăn vặt và chocolate linh tinh.
"Có việc gì?" Mễ Đường hỏi.
Cô gái nhỏ nhìn Mễ Đường đến ngẩn người, hơi xấu hổ nói: "Xin hỏi bạn có biết Lộ Lâm ngồi ở đâu không?"
"Làm gì?" Mễ Đường cảnh giác.
"Không có gì, mình muốn đưa cho bạn ấy ít đồ, bạn ấy ngồi ở đâu vậy?." Nữ sinh đỏ mặt.
Mễ Đường nhìn thấy tay của cô ta hình như cầm một phong thư.
Đây là đến đưa thư tình?
Mễ Đường nhếch mắt lên, nói: "Bạn muốn theo đuổi cậu ấy? Cậu ấy đã có bạn gái."
"A?" Cô gái mở to mắt không dám tin nhìn cô.
"Ừ, không tin sao?"
Cô gái cắn môi, "Nhưng bạn ấy chưa đi cùng với một cô gái nào mà."
Mễ Đường lười biếng nói: "Yêu ngầm, học sinh giỏi như vậy làm sao có thể yêu đương một cách quang minh chính đại, phải giấu diếm chứ."
Cô gái hơi tin nhưng nhìn vào vẻ mặt của Mễ Đường lại thấy không đúng lắm.
Mễ Đường nói: "Cậu ấy ngồi ở đây, bạn muốn đưa thì để vào bên trong đi, người đưa cho cậu ấy quá nhiều nhưng tôi thấy cậu ấy không ăn, toàn ném."
Cô gái kinh ngạc nói: "Thật vậy à? Vì sao?"
Mễ Đường: "Cậu ấy nói sợ có độc, đồ ăn không rõ nguồn gốc không thể ăn."
Cô gái chần chừ nhìn đồ vật trong tay, vẫn kiên trì nói: "Dù sao cũng đã đưa cho bạn ấy, bạn ý xử lý thế nào thì cứ làm như thế, chỉ cần bạn ý biết đến tấm lòng của mình là được rồi."
"Ok, để đấy đi, ở đây này."
Mễ Đường chỉ chỗ phía sau mình.
Cô gái đi chậm tới, Mễ Đường lạnh nhạt nhìn, môi hơi hơi cong, cười như không cười, nhìn làm cho cô gái xấu hổ còn hơi tự ti.
Lúc cô để lễ vật xuống, thấy Mễ Đường không nhìn, lặng lẽ mở sách của Lộ Lâm ra nhìn thấy tên ở trên, trong lòng có chút khổ sở.
Cô còn nghĩ rằng cô gái này lừa mình, nhưng chỗ này thật sự là của Lộ Lâm.
Cô gái bỏ đồ vật vào rồi xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước, cô ta quay lại nhìn Mễ Đường, hỏi: "Bạn ấy thật sự có bạn gái sao?"
"Ừm, không tin cũng được." Mễ Đường tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi, không để ý đến cô ta nữa.
Cô gái khẽ cắn môi, lại đi đến, cầm lại tất cả đồ cùng thư, sau đó chạy đi mà không hề quay đầu lại.
Mễ Đường nhướng mày, vừa chơi game, vừa nói: "Bạn gái tương lai, chính là tôi nhá."
Cô vừa dứt lời, thì đã thắng tiếp một ván trong trò chơi.
Đang chuẩn bị chơi ván tiếp theo thì Mễ Viễn Sơn gọi điện tới.
Mọi người bắt đầu vào lớp, Mễ Đường đứng lên đi ra ngoài, đi ra hành lang để nói chuyện.
Mễ Viễn Sơn nói: "Ba đã liên hệ với lãnh đạo nhà trường của con, hôm nay sẽ chuyển tiền sang, bên đó nói sân thể dục và thư viện sẽ được đưa vào sửa chữa còn chuyện nhà ăn thì phải dần dần."
Tâm trạng Mễ Đường không tồi, "Vâng, đều được ạ."
Mễ Viễn Sơn: "Thứ hai ba về, con muốn ba mang gì về cho con?"
Mễ Đường: "Không cần đâu ạ"
Mễ Viễn Sơn: "Đúng lúc mấy ngày tới là ngày nhà giáo, ba định mời giáo viên và các bạn học của con ăn bữa cơm, con thấy sao?"
"Ăn ở đâu ạ?"
"Ba để thư ký Trần đặt ở khách sạn, mời đầu bếp từ Hongkong đến, ba đã ăn một lần rồi, có mấy món ăn không tồi, chắc bạn học của con sẽ thích." Giọng nói của Mễ Viễn Sơn trong điện thoại nghe rất trầm ấm lại có từ tính, khi cười lên cảm giác rất mạnh mẽ.
Mễ Đường cảm thấy thế nào cũng được, việc mời giáo viên bạn bè ăn uống là rất bình thường, trường học trước kia giáo viên như vậy, các ngày lễ ngày tết, phụ huynh đều tặng quà hoặc mời cơm, Mễ Viễn Sơn cũng thường xuyên làm thế
Mễ Đường: "Vâng, vậy ba bảo thư ký Trần liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của con nhé, để cô ấy nói với các thầy cô khác."
Mễ Viễn Sơn: "Được."
Mễ Đường: "Mẹ con bao giờ thì về ạ?"
Mễ Viễn Sơn: "Hai ngày nữa là về, ba cũng vừa gọi cho mẹ con."
"Vâng, thế con cúp máy đây." Mễ Đường vừa thấy Lộ Lâm về lớp học.
——
Lộ Lâm đi ăn sáng cùng Diệp Hàm, giáo viên vào thì hai người mới vừa ngồi xuống, Diệp Hàm hỏi anh cái kế hoạch kia viết như thế nào, đưa cho cậu ta xem.
Lộ Lâm đang định lấy từ trong bàn ra thì thấy được hộp sữa bò kia.
Hộp sữa màu hồng nhạt rất dễ thấy, Diệp Hàm cũng nhìn thấy.
Trên bàn của Lộ Lâm thường xuyên có các đồ ăn uống linh tinh, kể cả thư tình cũng thường xuyên có, cho nên Diệp Hàm không hề ngạc nhiên.
Lộ Lâm không ăn mấy thứ này, thư tình cũng không bao giờ đọc, đều ném đi.
Diệp Hàm thỉnh thoảng sẽ bảo anh đừng ném để cậu ta ăn giúp luôn. Lộ Lâm cũng không thấy sao, cậu ta thích ăn thì cứ ăn.
Đúng lúc Diệp Hàm khát nước, nhìn thấy hộp sữa này cũng không khách khí cầm lấy.
"May quá, vừa rồi không mua đồ uống, sữa này của cậu mình uống giúp nhé."
Lộ Lâm không nhìn kỹ, cũng không nói gì tỏ vẻ tùy ý.
Diệp Hàm: "Ai, phía trên còn vẽ nữa."
Lộ Lâm không trả lời, cúi đầu lấy bài tập kế hoạch hôm qua viết ra.
"Vẽ rất đẹp, còn viết chứ này." Diệp Hàm cười ha ha, "Cái gì nhỉ, Lộ Lâm, cậu nhìn xem."
Lộ Lâm theo bản năng liếc nhìn, rồi sững sờ.
Diệp Hàm đọc lớn lên: "Hôm nay là hương vị gì nhỉ? Mình muốn ăn."
Có mười mấy người trong lớp, các nam sinh nghe thấy thế đều cười to lên.
Diệp Hàm: "Này, ai lại viết ngọt như vậy, wow, Lộ Lâm, em gái lần này rất lợi hại, trong lớp chúng ta à?"
Lộ Lâm đoạt lấy hộp sữa kia, "Đừng đọc."
"Cậu làm sao vậy?" Diệp Hàm thấy sắc mặt Lộ Lâm không đúng, giọng nói cũng khác lạ
Lộ Lâm: "Không có việc gì."
"Vậy hộp sữa?" Diệp Hàm chỉ vào hộp sữa anh cầm rất chặt trong tay.
Hộp sữa bị lõm vào bởi vì anh nắm chặt, nếu thêm chút lực nữa là hỏng rồi.