Ngọt Như Mật

Chương 20: Socola hạnh nhân



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

NOTE: Đim nay có cô ấy rất không vui chương 16 nha bà con

- ------------

Hôm sau là một ngày đẹp trời, buổi sáng có một cơn mưa nhỏ, làm cho nhiệt độ giảm đi rất nhiều, đi ra ngoài không hề nóng, nhưng Mễ Đường vẫn mang theo một chiếc mũ, nếu không phải vì đẹp có lẽ cô còn mang theo áo chống nắng để mặc vào.

Hai người gặp nhau ở cửa hiệu sách, Mễ Đường tránh nắng ở bóng râm dưới mái hiên, cô đến trước mười phút.

Một phút sau, một chiếc xe bus đi từ phía đối diện hiệu sách rồi dừng lại, có một vài người từ trên xe xuống, trong đó có Lộ Lâm.

Chiếc xe bus từ từ tăng tốc rồi đi, Mễ Đường mới nhìn thấy Lộ Lâm

Anh không mặc đồng phục, cho nên nhìn không giống với vẻ lạnh lùng bình thường, nhìn anh hôm nay dịu dàng hơn so với thường ngày, nhưng vẫn rất sáng chói, Lộ Lâm đón ánh mặt trời đi tới, ánh nắng chiếu lên mặt anh hơi híp mắt nghiêng đầu tránh đi.

Mễ Đường nhìn thấy, không khỏi cong khóe miệng lên.

Lộ Lâm từ trong xe đã nhìn thấy Mễ Đường, cô mặc chiếc váy màu đen, ngắn tay, thắt lưng cao lên, làn da trắng nõn, dáng người thon gọn, cầm chiếc mũ màu trắng đang vẫy tay với anh.

Ánh mắt của Lộ Lâm hơi thay đổi.

Lộ Lâm đi đến trước mặt Mễ Đường, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô rồi dừng lại: "Đi vào thôi."

Mễ Đường gật đầu.

Vào hiệu sách, bên trong có rất nhiều người, hiệu sách này rất lớn tổng cộng có ba tầng, tầng một là đồ dùng học tập, tầng hai và tầng ba là sách, Lộ Lâm cũng đã đến đây mua sách mấy lần nên quen thuộc dẫn Mễ Đường đi lên tầng hai khu vực gần tường bên trái, tất cả sách ở đây đều là sách tham khảo của học sinh trung học và một ít sách giáo khoa.

Mễ Đường cùng Lộ Lâm đi cạnh nhau, cô cúi đầu, nhưng vẫn giữ tần suất đi bộ giống Lộ Lâm.

"Tối hôm qua mình đã nghe bài hát kia rất nhiều lần."

Lộ Lâm đã nhìn thấy tin trên Wechat của cô, cũng không nói gì, chỉ gửi bài hát này

"Chờ mình học xong sẽ hát cho cậu nghe." Lúc Mễ Đường nói chuyện vẫn nhìn vào mắt của Lộ Lâm, ánh mắt không che dấu được sự dịu dàng, có một chút xấu hổ, trên khuôn mặt trắng nõn càng trở nên xinh đẹp hơn.

Vốn nghĩ rằng Lộ Lâm còn hay xấu hổ hơn so với cô, di chuyển tầm mắt thì ai ngờ anh cũng đang nhìn Mễ Đường, đôi ngươi trong suốt sạch sẽ như muốn hút cô vào, trái tim Mễ Đường có chút không chịu đựng được, sau lưng như có dòng điện chạy qua, cuối cùng xấu hổ quay mặt đi nơi khác

Rõ ràng là mình trêu ghẹo trước anh cũng chưa nói câu nào, vì sao cuối cùng mình lại là người xấu hổ?

Mễ Đường đặt câu hỏi trong lòng, khóe miệng cong lên nụ cười không được tự nhiên

"Cậu muốn mua mấy môn?" Lộ Lâm đến trước một cái giá sách rồi dừng lại, ánh mắt nhìn toàn bộ quyển sách phía trước.

"Đều mua, đều phải mua hết." Mễ Đường nghĩ rồi nói, môn học nào của mình cũng không tốt, Tiếng Anh thì khá hơn một chút nhưng cứ mua hết.

Lộ Lâm nhìn cô rồi từ trên giá sách rút ra hai quyển, lật lại rồi đưa cho cô, "Hai quyển này đều được."

"Ừ." Mễ Đường cũng không nhìn tên sách, cầm luôn, sau đó nhìn Lộ Lam.

Lộ Lâm đi lên phía trước vài bước, đổi sang một giá sách khác, rồi đưa cho cô ba quyển.

"Cậu không xem một chút à? Tôi không biết nền tảng của cậu như nào, cho nên cái này chưa chắc đã thích hợp với cậu."

"Không sao, bây giờ mình cũng không biết nó có phù hợp với mình không." Dù sao Mễ Đường đọc cũng không hiểu, "Nếu không hợp thì sẽ đổi."

Khi nghe xong những lời của Mễ Đường, Lộ Lâm cũng hiểu về cơ bản cô học tập không được tốt lắm.

Anh ngập ngừng giây lát rồi nói: "Cậu đưa mấy quyển vừa rồi cho tôi."

Mễ Đường: "Có chuyện gì vậy?"

Lộ Lâm nói: "Tôi sẽ đổi hai quyển sách khác."

Mễ Đường đưa sách cho anh, anh rút hai quyển từ trong năm quyển sách ra rồi đặt lại, sau đó cẩn thận nhìn lại những quyển sách trên giá chọn ra hai quyển khác.

Không giống như lúc nãy anh chỉ nhìn một cái liền lấy ra luôn.

"Hai quyển kia làm sao vậy? Sao phải đổi chúng?" Mễ Đường cảm thấy sao cũng được dù mua hết cũng không vấn đề.

"Hai quyển sách này tốt hơn." Lộ Lâm xoay người rẽ sang bên phải.

Thật ra quá trình chọn sách rất nhanh, không đến nửa giờ đã xong, Lộ Lâm tìm cho cô mười quyển sách.

Mễ Đường nghĩ rằng có thể đi tính tiền, nhưng Lộ Lâm lại muốn đi xem những quyển sách khác, Mễ Đường cầm những quyển sách này quá cố sức đành nói: "Mình xuống tầng tính tiền trước, quay lại tìm cậu sau."

Lộ Lâm: "Sách rất nặng, tôi cầm giúp cậu."

Mễ Đường nhớ tới các bạn nam trước đây, nếu đi cùng cô thì thường chủ động trả tiền, mặc dù Lộ Lâm không làm chuyện này nhưng Mễ Đường cảm thấy tự mình làm cũng không vấn đề gì. "Không cần đâu mình tự cầm được, mình đi trước."

Mễ Đường nói xong liền đi về phía cầu thang cuốn, Lộ Lâm nhìn cô đi tới thang cuốn mới xoay người tìm sách của mình.

Mễ Đường đặt sách lên quầy thu ngân, nói vài câu với nhân viên thu ngân mình cần phải đi lên tầng lần nữa.

Khi cô vừa bước lên thang cuốn nghe phía sau có người gọi một tiếng, nhưng cô không quay đầu lại.

Rất nhanh vai cô bị người ta vỗ một cái, cô nhíu mày nhìn về phía sau

Đó là nam sinh gặp ở trung tâm thương mại lúc mua quần áo ngày hôm qua, cô vẫn còn nhớ anh ta.

"Thật sự là em, còn nhớ anh chứ?" Tiết Lẫm cong khóe miệng, đôi mắt hoa đào dưới cặp kính sáng rực rỡ

Kiểu tóc hôm nay hơi khác so với ngày hôm qua, mái tóc xoăn màu nâu nhạt rất bồng bềnh và hơi rối, không còn cảm giác nhã nhặn nữa mà giống như một con hồ ly lười biếng.

Mễ Đường lạnh lùng nói: "Không nhớ."

Tiết lẫm lúng túng có chút ngạc nhiên, "Thật sự không nhớ sao? Chỉ mới hôm qua thôi."

Mễ Đường nhìn dáng vẻ không thể tin được của anh ta, lại cảm thấy buồn cười.

Chắc anh ta cảm thấy vẻ bề ngoài của mình làm người ta gặp khó có thể quên được, các cô gái thì càng ấn tượng sâu sắc hơn. Tuy rằng dáng vẻ của anh ta quả thật không tồi nhưng Mễ Đường không thích loại hình này, cho nên mặc kệ anh ta.

Mễ Đường thuận miệng nói: "Tôi hay quên."

"Được rồi, vậy làm quen lại một lần nữa?" Tiết Lẫm nháy mắt với cô

Mễ Đường không nhìn anh ta, "Không muốn làm quen."

Trước mặt con gái Tiết Lẫm chưa bao giờ kinh ngạc như vậy, mặt mũi có chút xấu hổ

Lúc này thang cuốn đã đưa hai người đến tầng hai, Mễ Đường nhấc chân đi lên trước, Tiết Lẫm đang chuẩn bị đi theo thì nghe thấy bạn ở dưới tầng gọi

"Tiết Lẫm, cậu lên đấy làm gì?"

Tiết Lẫm đứng ở trên lan can tầng hai vọng xuống nói: "Mình lên tầng hai để xem, cậu cứ mua đi, khi nào xong thì gọi mình."

Nói xong anh ta chạy đuổi theo Mễ Đường.

Hôm qua sau khi về nhà, anh ta chỉ ngắm bức ảnh chụp lén Mễ Đường, đúng như Mễ Đường lo lắng, anh ta thật sự khôi phục lại bức ảnh trong album đã xóa

Ngoại hình của Mễ Đường là mẫu người lý tưởng của anh ta, thuần khiết quyến rũ, khí chất lạnh lùng, dáng người rất hoàn mỹ, Tiết Lẫm nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ban đầu anh ta muốn đưa ảnh chụp cho bạn mình ở cấp hai học tại Trường Lễ, xem có biết cô gái trong bức ảnh hay không nhưng sau lại tiếc không muốn cho người khác xem ảnh, đành phải thôi rồi quyết dịnh hôm nào tìm cơ hội để đến Trường Lễ

Ai ngờ hôm nay đi cùng bạn đến hiệu sách mua văn phòng phẩm lại gặp được cô.

Tiết Lẫm coi đây là điều bất ngờ nên tâm trạng vô cùng tốt.

Ai biết, Mễ Đường lại nói không biết anh, còn rất lạnh lùng với anh ta, điều này làm cho Tiết Lẫm buồn bực khó chịu, lại kích thích sự kiêu ngạo.

"Em chờ một chút." Tiết Lẫm chân dài chỉ vài bước đã đuổi kịp Mễ Đường, theo ngay phía sau cô.

Mễ Đường: "Anh đi theo tôi làm gì?"

Tiết Lẫm cười, "Chỉ muốn hỏi tên của em."

"Nhưng tôi không muốn cho anh biết"

Tiết Lẫm hiếm khi bị như thế trước mặt con gái, nhưng anh cũng không tức giận, vẫn rất lịch sự, "Vì sao?"

Mễ Đường hơi thiếu kiên nhẫn, "Không có lý do."

Cô nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Lộ Lâm, các kệ sách đều chặn tầm nhìn nên không thể tìm được người, cô cũng không hét lên được, đang nghĩ có nên gửi tin nhắn Wechat cho Lộ Lâm hỏi một chút.

"Em đang tìm gì? Muốn anh tìm giúp hay không?" Tiết Lẫm hỏi.

Mễ Đường thấy anh ta vẫn còn đi theo mình đành dừng lại, giọng nói lạnh nhạt: "Anh muốn làm gì? Đừng đi theo tôi nữa."

Tiết Lẫm nhướng mày và nhếch miệng lên, cười rất vui vẻ, "Chỉ muốn làm bạn với em..."

Mễ Đường lạnh lùng nhìn anh ta, "Anh quá nhàm chán, tôi không thiếu bạn."

Tiết Lẫm thấy cô lại muốn đi, thốt ra: "Vậy em có thiếu bạn trai không."

Giọng anh thì hơi tùy ý nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Mễ Đường không phải không có người thổ lộ, nhưng Tiết Lẫm đối với cô mà nói chỉ là người xa lạ gặp một lần, nên cô hơi bất ngờ khi được hỏi cô có thiếu bạn trai không.

Mễ Đường: "Không thiếu."

Tiết Lẫm: "Anh biết em học ở Trường Lễ, trường anh cách đấy không xa, anh muốn theo đuổi em."

Mễ Đường định trả lời anh ta thì nghe thấy tiếng của Lộ Lâm.

"Mễ Đường."

Mễ Đường quay đầu lại, thấy Lộ Lâm đang cầm hai quyển sách đi về phía mình, so với Tiết Lẫm, Lộ Lâm lạnh lùng lại thâm trầm hơn, trên người luôn có loại hơi thở hờ hững. Nhưng lại làm cho Mễ Đường thích, làm cho cô mê muội, Tiết Lẫm này mặc dù đẹp trai cũng không kém Lộ Lâm, dáng người không tồi nhưng cô không có một chút cảm giác nào.

Tiết Lẫm nhíu mày nhìn thấy Lộ Lâm đến, chào hỏi với anh, "Lộ Lâm...Đã lâu không gặp."

Hai người là bạn cấp hai, lớp bên cạnh, hai người trước kia vẫn luôn thi đua nhau trong các cuộc thi ở trường, cùng là lớp trưởng thành tích và ngoại hình đều tốt.

Nên luôn bị so sánh với nhau, Đến năm cấp ba Tiết Lẫm chọn trung học Minh Đường. Sau đó anh ta hơi thất vọng khi nghe nói Lộ Lâm chọn Trường Lễ

Lộ Lâm nhìn Tiết Lẫm với ánh mắt lạnh lẽo, "Ừ, đã lâu rồi."

Chiều cao của hai người gần như nhau, khi đối diện lại có loại cảm giác kỳ lạ

"Hai người quen nhau?" Tiết Lẫm nhìn thấy Mễ Đường và Lộ Lâm, đột nhiên nhớ ra rồi cười nói: "Đúng rồi, hai người đều ở Trường Lễ, cùng một lớp đúng không?"

Lộ lâm: "Ừ."

Tiết Lẫm nhớ ra Lộ Lâm vừa gọi tên Mễ Đường cười hỏi: "Em tên là Mễ Đường? Là hai chữ nào?"

"Mễ trong mặt trăng, còn đường trong kẹo ngọt." Mễ Đường thấy hai người quen nhau, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, không còn khó chịu như vậy.

Tiết Lẫm đẩy gọng kính nói, "Anh tên là Tiết Lẫm, Lẫm trong nghiêm khắc."

Mễ Đường cũng không để ý đến tên anh ta, thay vào đó là cười với Lộ Lâm "Cậu xong chưa? Chúng ta đi thôi."

Mễ Đường cười lên rất đẹp, cả khuôn mặt mang theo vẻ quyến rũ, ngũ quan lại dịu dàng nhẹ nhàng, khác hẳn với lúc cô lạnh lùng. Mỗi người đều có nét quyến rũ riêng nhưng khi cười lên đôi mắt mê người kia lại rất thu hút người khác.

Tiết Lẫm kinh ngạc nhìn Mễ Đường, trong mắt hiện lên sự kinh diễm.

Vẻ mặt của Lộ lâm thay đổi, "Ừ, có thể đi rồi."

Tiết Lẫm đi nhanh đến chỗ hai người, nói: "Chờ một chút, có thể thêm Wechat không?"

Tiết Lẫm nói lời này là với Mễ Đường, cô ngước mắt lên nhìn Lộ Lâm thấy anh không có biểu hiện gì, vẫn rất lạnh lùng, nghĩ rằng anh không quan tâm, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái lắm, nghĩ rồi gật đầu nói: "Được rồi, anh quét đi."

Tiết Lẫm không nghĩ rằng lúc này Mễ Đường lại dễ nói chuyện như vậy, đôi mắt lóe lên niềm vui, vội vàng lấy điện thoại ra.

Mễ Đường mở mã QR ra cho Tiết Lẫm, hai người đều cúi đầu, nên không nhìn thấy đôi mắt Lộ Lâm tối sầm lại, sắc mặt cũng không tốt.

"Được rồi, đi thôi." Sau khi nhìn thấy lời mời kết bạn của Tiết Lẫm, Mễ Đường quay sang nói với Lộ Lâm.

Lộ Lâm không nói gì.

Tiết Lẫm chủ động nói: "Chúng ta đi cùng nhé, nếu không đi uống gì đấy?"

Mễ Đường tất nhiên không muốn Tiết Lẫm quấy rầy đến thế giới hai người của cô và Lộ Lâm, "Không cần, chúng tôi còn có việc."

Tiết Lẫm nhìn để đoán mối quan hệ giữa hai người, chắc không phải quan hệ bạn trai bạn gái, theo như anh biết Lộ Lâm đối với con gái rất lạnh lùng, anh có thể đến hiệu sách với Mễ Đường ít nhiều chắc cũng có cảm tình.

Nhưng chưa ở bên nhau thì anh vẫn còn cơ hội

Anh thấy Lộ Lâm đi bên trái Mễ Đường liền chủ động sang bên phải

Lông mày của Lộ lâm hơi cau vào một chút.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chúa tể dấm chua sắp login

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.