Gấu Bụng Bự: chết chết xin lỗi các bác, đăng trễ mất 40min hiuhiu, sorry các bác nha. mà t nói thiệt cái chương gì đâu mà nó ngắn gheeeeee
- ------------
Lộ Lâm dừng chân lại cúi đầu nhìn cô nói: "Sao không đến tiết tự học?"
Mễ Đường cười nói: "Dậy muộn, nên giờ mới đến."
Lộ Lâm: "Ừm."
Mắt Mễ Đướng sáng lên, nói: "Cậu nhớ mình?"
Lộ Lâm: "Mình đi nộp bài tập về nhà, cậu quay về lớp đi."
Lộ Lâm không nhìn nữa, đi qua cô lên phía trước.
Mễ Đường: "Nhưng......"
Lộ Lâm nghĩ gì đó rồi dừng lại, quay đầu nói với cô: "Chào buổi sáng, bạn gái."
Sau khi nói xong, anh bước nhanh rời đi, Mễ Đường đứng tại chỗ không kịp phản ứng gì thì Lộ Lâm đã đi xuống cầu thang rồi.
Mễ Đường cười sung sướng nhanh chóng chạy xuống cầu thang, vẫn có thể nhìn thấy Lộ Lâm ở phía xa.
Cho đến khi Lộ Lâm ra khỏi tòa nhà dạy học, Mễ Đường đi ra hành lang cúi người xuống hét lên với Lộ Lâm ở dưới tầng "Chào buổi sáng."
Giọng của cô rất lớn thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lộ Lâm cũng nghe thấy, anh đứng yên mấy giây rồi quay đầu lại nhìn Mễ Đường.
Nụ cười của cô rực rỡ dưới ánh mặt trời làm cho trái tim Lộ Lâm cảm thấy tê dại.
Tay anh nắm thật chặt, nụ cười hơi mất tự nhiên sau đó tiếp tục cúi đầu đi lên phía trước.
......
Vào tiết tự học buổi trưa, chủ nhiệm lớp Liễu Tiếu Nhan đến lớp và đưa danh sách cho Lộ Lâm để anh sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn trong lớp. Cô nói đổi xong rồi gọi cô để cô điều chỉnh lại lần nữa.
Lộ Lâm cầm lấy bảng danh sách, nhìn thấy tên mình đầu tiên, rồi đưa ánh mắt thẳng xuống cuối cùng nhanh chóng nhìn thấy tên Mễ Đường.
Cũng có thể nói là hai cái tên đầu tiên, chỉ là một cái đầu tiên đếm ngược từ dưới lên.
Lộ Lâm mím chặt môi, khóe mắt hơi cong lên ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Tiếng chuông vào tiết tự học vang lên, các bạn trong lớp xếp hàng theo danh sách, chỉ có Mễ Đường ngồi yên không di chuyển, Du Mông Dương hỏi cô sao không đi ra ngoài, cô nói một cách uể oải "Dù sao mình cũng là người cuối cùng, đứng ở bên ngoài mà chờ còn ngớ ngẩn hơn, mình không đi, hơn nữa mặt trời chiếu xuống ngoài hành lang nắng muốn chết".
Du Mông Dương nghĩ rồi nói: "Nhưng thế sẽ không tốt lắm đâu?"
Mễ Đường thay đổi tư thế ngồi, "Sao lại không tốt?"
Du Mông Dương muốn nói lại thôi, cô muốn nói nếu có người chọn chỗ bây giờ của cậu thì làm sao.
Nhưng cô không nói ra, chỉ sờ sờ đầu, "Mình ra ngoài xếp hàng trước đây."
"Ừ, đi đi, cậu đứng vào bên trong một chút đừng để bị phơi nắng." Mễ Đường nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, nhíu mày.
"Mình biết rồi, dạo này mình nghe theo lời của cậu có bôi kem chống nắng." Du Mông Dương gật đầu.
"Ha ha ha, ngoan lắm, đi nhanh lên."
......
Sau khi xếp thành hàng xong, chọn chỗ cũng rất nhanh.
Lộ Lâm vẫn chọn vị trí ngồi như cũ không thay đổi, người chọn thứ hai là lớp phó, người thứ ba là ủy viên học tập, bọn họ cũng không đổi hoặc ngồi gần vị trí ban đầu chỉ chỉnh trước sau mà thôi
Khi đến lượt Diệp Hàm, cậu ta không hề nghĩ liền đi đến chỗ của Lộ Lâm, cậu ta đã ngồi với Lộ Lâm một thời gian rất lâu rồi, thành thật mà nói cậu ta rất thích cùng bàn với Lộ Lâm, ngoại trừ việc học thì thường xuyên có đồ ăn ngon, chỉ là Lộ Lâm quá yên tĩnh không thích cười đùa, nhưng không sao những chuyện như vậy cậu ta nói với người khác cũng được.
Sau khi Diệp Hàm ngồi xuống, nhìn thấy xung quanh cậu ngoài Lộ Lâm ra thì chỉ có Mễ Đường, cậu nghĩ tới thứ hạng của Mễ Đường thì không thể hỏi xem Mễ Đường ngồi đâu vì dù sao cô cũng là người cuối cùng.
Nhưng cô ngồi yên ở chỗ này cho nên cũng chưa thấy ai chọn chỗ này của cô.
Trên hành lang đã có người bàn tán.
"Sao Mễ Đường lại ngồi yên ở kia không xếp hàng?."
"Cậu ấy là người cuối cùng, xếp hàng hay không thì có khác gì đâu?"
"Cũng đúng, cậu ấy ngồi ở kia nếu người khác muốn ngồi đấy thì phải làm sao?"
"Ai dám bắt cậu ấy tránh ra? Đây là đại tỷ đấy nhé, vừa giàu có mà cảm giác chủ nhiệm lớp đối xử với cậu ấy cũng khác."
"Cậu ấy quả thật đặc biệt."......
Mễ Đường không quan tâm người khác nói gì về mình, sau khi nhìn thấy Diệp Hàm ngồi xuống cô quay đầu nhìn Diệp Hàm đang vui vẻ nói với Lộ Lâm "Lại cùng bàn rồi", đang nghĩ xem có nên nói cho cậu ta biết lát nữa cậu ta sẽ không được ngồi cùng bàn với Lộ Lâm nữa không
Cô nghĩ một chút rồi không nói
Mễ Đường lén lút nháy mắt mấy cái với Lộ lâm, sau đó liền xoay người lên
Lộ Lâm không thay đổi sắc mặt, nhìn thấy Diệp Hàm đang đặt mọi thứ lên bàn nói: "Đừng sắp xếp vội."
"Sao vậy?" Diệp Hàm không ngừng lạ vừa cúi đầu tìm sách vừa hỏi
"Một lát nữa cô giáo còn có thể điều chỉnh lại, chắc sẽ phải chuyển lần nữa."
"Không phải chứ." Diệp Hàm ngạc nhiên, lúc này mới dừng lại, hơi nghi ngờ nhìn Lộ Lâm "Cô giáo có nói gì không?"
"Chưa nói gì, chỉ bảo chờ cô quay lại để điều chỉnh." Lộ Lâm không đổi sắc mặt, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
"Thế à, vậy được rồi."
Một lát sau, chỗ bên cạnh Mễ Đường vẫn không có ai lựa chọn, mặc dù Du Mông Dương xếp hạng không cao nhưng vẫn đến lượt mình.
Cô rất vui vẻ đến cạnh Mễ Đường nói: "Mình nghĩ chúng ta không thể ngồi cùng bàn nữa chứ."
Mễ Đường nhìn cô nói: "Không sao, không thể ngồi cùng bàn thì vẫn có thể đi chơi với mình mà."
Du Mông Dương không hiểu ý của cô, tưởng Mễ Đường hùa theo lời của cô cười càng vui vẻ "Ừ."
Thấy chỗ ngồi đã được lựa chọn xong xuôi, Lộ Lâm đi đến văn phòng để mời Liễu Tiếu Nhan về lớp.
Liễu Tiếu Nhan vào lớp học nhìn quanh một lượt
Cô không nói gì cầm bảng danh sách, cúi đầu nhìn một lát, sau đó dừng ở chỗ Mễ Đường rồi lại nhìn mọi người xung quanh không biết nghĩ gì.
Một lát sau cô mới nói, "Kết quả cuộc thi lần này đã được công bố, mọi người đều biết điểm của mình rồi, đây là kỳ thi đầu tiên sau lần phân ban, một số học sinh không ở lớp này điểm của các cuộc thi trước chỉ đại diện cho kết quả của năm đầu tiên trung học phổ thông, còn cuộc thi này hoàn toàn là hoàn toàn khác biệt, các bài thi đều do đích thân giáo viên chúng tôi ra đề, về cơ bản có thể đại diện cho trình độ hiện tại của các em, và có sự khác nhau rõ ràng với lúc chưa phân ban."
Trong phòng học rất yên tĩnh, mọi người đều hồi hộp không biết Liễu Tiếu Nhan sẽ nói cái gì tiếp.
"Chỗ ngồi đã sắp xếp lại lần nữa, cho nên tổ trưởng của mỗi nhóm cũng được bầu lại, chịu trách nhiệm thu bài tập rồi giúp đỡ các học viên viết từ đơn đọc thuộc các bài văn, chuyện này cô giao cho lớp phó phụ trách nhé."
Lớp phó lên tiếng, "Vâng ạ."
Liễu Tiếu Nhan tiếp tục nói: "Tiếp theo chỗ ngồi lần này cần phải điều chỉnh một chút."
Mọi người trong lớp đều biết rằng, bình thường Liễu Tiếu Nhan không quan tâm chỗ ngồi của bọn họ, mới vào học bọn họ sẽ ngồi chỗ mà mình chọn sau đó dựa theo thành tích để tự lựa chọn, trước đây rất ít khi điều chỉnh dù sao trong lớp mọi người đêu rất tự giác không cần quan tâm nhiều
Cho nên lúc Liễu Tiếu Nhan nói như vậy mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên còn hơi lo lắng.
"Trần Thục Hoa đổi với Lí Hân."
"Trương Gia Giai đổi với La San."
Liễu Tiếu Nhan nói tổ ba tổ bốn, rồi ngừng lại một chút.
Những người khác nghĩ rằng chỉ có thế thôi, đang nhẹ nhàng thở ra nghĩ thầm may mà mình không bị đổi chỗ, thì Liễu Tiếu Nhan lại tiếp tục nói: "Diệp Hàm...... em đổi chỗ với Mễ Đường."
Sau khi nói xong Liễu Tiếu Nhan nhắc nhở: "Thời gian còn lại mọi người tự học nhé, sau khi chọn tổ trưởng xong lớp phó mang danh sách đến cho tôi." Rồi bước đi, cả lớp vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
——
Diệp Hàm ngây như phỗng nhìn Lộ Lâm rồi lại nhìn Mễ Đường.
"Sao lại thế?"
"Bây giờ đổi hay tan học đổi?" Mễ Đường ho một tiếng quay đầu nói với Diệp Hàm.
"A? Chúng ta phải đổi thật à?"
"Cô Liễu đã nói rồi." Mễ Đường nghiêm túc nói
Diệp Hàm không hiểu hỏi lại: "Vì sao? Vì sao hai người lại ngồi cạnh nhau? Lộ Lâm cậu nói vì sao?"
Lộ Lâm: "Chắc cô giáo cảm thấy cậu nói nhiều làm ảnh hưởng đến việc học của mình."
Diệp Hàm ngơ ngác chỉ vào Lộ Lâm lớn tiếng nói "Mình ảnh hưởng cái gì, cậu vẫn đứng nhất còn gì."
Mễ Đường cười không ngừng nói "Được rồi, chờ cậu chào tạm biệt xong tan học chúng ta đổi chỗ."
Du Mông Dương biết chuyện của Mễ Đường và Lộ Lâm, mặc dù hơi buồn không thể ngồi cùng bàn với Mễ Đường nhưng ngồi bàn trước sau như thế cũng rất tốt rồi, cho nên kéo ống tay áo của Mễ Đường hỏi nhỏ "Sau này tan học chúng ta có về cùng nhau nữa không?"
"Có chứ, sao lại không." Mễ Đường không cần nghĩ mà trả lời luôn.
"Ừ, tốt rồi, may mắn cô giáo không đổi cậu ngồi xa quá, chúng ta vẫn bàn trước bàn sau thôi." Du Mông Dương mỉm cười đôi mắt híp thành một đường chỉ vô cùng đáng yêu.
"Ha ha, thành tích Diệp Hàm tốt, cậu ngồi với cậu ta tốt hơn so với mình." Lời này của Mễ Đường là thật lòng, cô đã nhìn thấy thành tích của Du Mông Dương cô ấy ở tầm giữa thấp hơn một chút, ngồi với cô cũng không được tốt hơn chút nào.
Du Mông Dương suy nghĩ thấy cũng được, rồi thấy Mễ Đường suy nghĩ cho mình mà càng vui vẻ hơn.
Sau khi Diệp Hàm lưu luyến không rời Lộ Lâm thì cuối cùng vẫn phải đổi chỗ.
Trong lớp mọi người cũng đang bàn tán, mọi người đều cảm thấy Liễu Tiếu Nhan muốn để Lộ Lâm bổ túc thêm cho Mễ Đường, hoặc nhà Mễ Đường đã gọi điện cho giáo viên v...v
Tiết sau là tiết học hóa, giáo viên hóa vừa vào đã phát hiện ra đổi chỗ cười nói "Đổi chỗ rồi à"
Các học sinh đều nói: "Vâng ạ, vừa mới đổi."
"Kết quả bài thi đã có rồi, mọi người lấy bài thi ra lần nữa, đề lần này không khó tôi cũng đã xem bài của các em, về cơ bản thì cũng không sai nhiều, tôi chỉ chọn một số lỗi sai để nói lại một chút, còn những lỗi khác sau khi tan học mọi người đến hỏi nhé."
Mễ Đường đổi chỗ ngồi cạnh Lộ Lâm, lần đầu gần Lộ Lâm như vậy làm cô không được tự nhiên lại có chút hưng phấn.
Tim cô đập rất nhanh, rồi lặng lẽ nhìn Lộ Lâm thấy anh ngồi nghiêm túc mà trái tim tê liệt cảm giác như có dòng điện chạy qua.
Lộ Lâm hình như cảm nhận được Mễ Đường đang lén nhìn mình, lấy bút chì viết lên giấy: "Nghe thầy giảng đề."
Mễ Đường nhìn thấy cười trộm sau đó kéo lấy quyển vở viết lên đấy mấy câu cho Lộ Lâm xem.
"Nghe không hiểu đâu."
Lộ Lâm nhíu mày lại viết: "Vậy đọc sách."
Mễ Đường cúi đầu viết một câu, sau đó cố nén cười trả vở lại cho anh.
Lộ Lâm nhìn xuống đọc mà một lúc lâu cũng không dời đi được.
"Sách này không hay bằng nhìn cậu."
Lộ Lâm gập vở lại không trả lời cũng không để ý đến cô nữa.
Mễ Đường vẫn luôn nhìn phản ứng của anh, thấy mặt anh hơi hơi đỏ mặc dù trắng lại rất nhanh, cô không dám chắc có phải Lộ Lâm đang giận không, cô hơi mỉm cười rồi ngồi thẳng người dậy đọc sách cẩn thận, giả vờ một lát mà vẫn không thấy Lộ Lâm nhìn cô một lần.
Thầy giáo ở trên bục giảng đang văng nước miếng khắp nơi mà giảng đề, Mễ Đường nhìn bài thi của Lộ Lâm, cô mở to mắt ra nhìn bài thi của Lô Lâm đạt điểm tối đa mà vẫn còn nghiêm túc nghe giảng như vậy.
Mễ Đường nghĩ ngợi rồi lấy bàn tay đang đặt trên bàn đưa xuống dưới, mắt vẫn nhìn lên bảng còn ngón tay chọc chọc chân Lộ Lâm.
Lộ Lâm sững sờ rồi cúi đầu nhìn sau đó lại nhìn lên bảng.
Mễ Đường thấy anh không phản ứng gì lại tiếp tục chọc.
Lúc này, Lộ Lâm cầm lấy tay cô nắm chặt rồi đặt lên trên đùi.