*Pho mát Shaqima: một loại bánh của Tung Của, làm Gấu tưởng cheese tìm loạn lên ko thấy, còn tưởng bà tác giả chế hố hố
Gấu bụng bự: đa tạ tất cả các anh e đã ủng hộ, hãy đợi món quà bất ngờ to bự mà Gấu đã hứa nhé, thân ái và quyết thắng
- ----------------
"Không." Lộ Lâm đang ngủ ở tầng trên, âm thanh lạnh lẽo, và giọng nói trong trẻo, chỉ cần nghe âm thanh đã cảm thấy anh như một tiên nhân cô đơn thuần khiết. Không hợp thảo luận vấn đề này với bọn họ.
"Cậu nghĩ thế nào về Mễ Đường? Có thấy rất đẹp không?"
Anh im lặng vài giây rồi nói: "Không để ý."
Mọi người sững sờ, có người hoà giải hoàn cảnh xấu hổ này, "Học bá đúng là không giống mình ha ha, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến học tập, em gái xinh đẹp như vậy ngồi ở trước cậu mà cậu cũng không để ý."
Thấy Lộ Lâm nói như vậy, mọi người cảm thấy thảo luận thật vô nghĩa.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Đúng vậy, mình không muốn phải chạy vòng quanh sân thể dục đâu, các cậu nhớ gọi mình."
"Không phải trường có chuông báo thức sao? Kêu to như vậy mà còn không đánh thức được cậu, cậu là heo à!"
"Lần trước ai gọi mãi còn không dậy nổi, còn để mình phải chờ."
·
Sáng hôm sau, chuông báo thức bắt đầu vang lên lúc 6 giờ, Mễ Đường tắt đồng hồ báo thức, tiếp tục ngủ, 6 giờ hai mươi cô mới nhớ rằng sáng nay có tiết tự học buổi sáng.
Cô xốc chăn lên và đi xuống giường, vội vàng rửa mặt rồi thay quần áo, khi đi xuống cầu thang liền nhìn thấy Mễ Phong đang chuẩn bị ra ngoài.
Mễ Phong: "Tỉnh rồi? Sớm như vậy."
"Vâng, 7 giờ đã có tiết tự học, anh phải đi à?" Mễ Đường lười biếng nói, hơi thiếu tinh thần.
Mễ Phong: "Ừ, chiều nay trường có hoạt động, cuối tuần anh lại dến."
"Đúng rồi, khi nào có thể mang Shaqima đến?"
Shaqima là con mèo giống Ragdoll nuôi trong nhà, đã hơn một tuổi, là một con mèo đực, cả nhà Mễ Đường đều rất thích nó, vì không yên tâm trong quá trình gửi, nên vẫn để ở thủ đô, hôm trước Mễ Phong nói sẽ lái xe về Thủ đô để mang mèo đến đây.
Mễ Phong nghĩ rồi nói: "Cuối tuần đi, cuối tuần này anh có thời gian rảnh."
Mễ Đường: "Vậy bây giờ ai chăm sóc nó?"
Mễ Phong: "Bạn của anh."
"Được rồi, vậy anh đi đường cẩn thận." Mễ Đường ngáp một cái, "Tạm biệt."
Mễ Phong đi được vài bước rồi dừng lại, nói: "Trên bàn có món quà nhỏ cho em, hôm qua quên không đưa, em xem có thích không, không thích thì tặng người khác."
Mễ Đường nhíu mày, nói: "À, Được."
Mễ Phong cúi xuống thay giày, sau đó cầm chìa khóa ở lối ra vào và đi ra ngoài.
Mễ Đường đi đến phòng khách, nhìn thấy một chiếc hộp trên bàn trà, cô cầm lấy nó và mở ra, hóa ra là một chiếc iwatch, là một phiên bản của Hermes, dây đồng hồ được chế tác thủ công, chất liệu da dê màu nâu rất mềm mại, bên cạnh được mài giũa thật sự tinh tế.
Mễ Đường tiện tay ném vào trong túi, bữa sáng cũng không ăn, cầm hộp sữa chua và một quả táo từ tủ lạnh rồi ra cửa.
Tài xế chờ ở cửa, nhìn thấy cô liền hạ cửa sổ xuống, "Nhị tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
Mễ Đường gật đầu, kéo cửa để lên xe.
Cô đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, "Từ từ, cháu còn đồ chưa lấy."
"Được."
Mễ Đường mở cửa chạy lên tầng, cầm mấy quyển truyện tranh và hai quyển sách tiếng Anh bản gốc.
Cặp sách trở nên rất nặng.
Lúc lên xe cô đặt chiếc túi ở bên cạnh xe, rồi lấy điện thoại ra chơi một lát.
Không vài phút, đã đến cổng trường, hôm nay trên đường rất thông thoáng, không hề bị kẹt xe.
"Nhị tiểu thư, tới rồi."
"Vâng." Mễ Đường nhìn lên rồi cầm lấy cặp sách xuống xe.
Buổi sáng Trung học Trường Lễ ẩn trong sương mù nhàn nhạt, tuy rằng ban ngày thời tiết rất nóng, nhưng buổi sáng lại rất mát mẻ.
Các học sinh trên đường đều mặc đồng phục, nhìn đi nhìn lại, chỉ có Mễ Đường mặc váy màu đỏ rượu, thế cho nên trên đường cô rất dễ nhận ra.
Khi đến khu lớp học, một tiếng "Chị Mễ" chợt vang lên, tiếng gọi là một giọng vịt đực vừa to lại thô, Mễ Đường làm như không nghe thấy, nhưng người kia lại càng cung kính hét to hơn, "Chào chị Mễ!"
Người kia chạy đến trước mặt Mễ Đường, "Chị Mễ, em là đàn em của anh Phong, đã gặp chị tối hôm qua."
"Ừ." Thái độ Mễ Đường lạnh nhạt.
"Kia chính là học sinh mới chuyển trường ở lớp ba sao?"
"Đúng thế, hôm qua ồn ào lớn như thế là vì cô ấy, nghe nói cô ấy cùng hội với Tạ Phong"
"Oa! Lợi hại như vậy sao?"
"Không biết thật giả, nghe nói thế."
"Nhưng nhìn không giống mà."
"Nhìn rất xinh đẹp, từ thủ đô tới, cậu nhìn quần áo cô ấy mặc đi, đều là thương hiệu nổi tiếng. Mình chỉ nhìn thấy trên tạp trí, rất đắt."
Tai của Mễ Đường rất thính, nên đều nghe thấy những lời bàn luận phía sau, tuy rằng đã quen nhưng vẫn cảm thấy phiền.
Cô tăng tốc bước chân nhanh hơn.
Khi bước vào khu lớp học, lại gặp một người khác gọi chị Mễ, Mễ Đường có chút đau đầu, quyết định hôm nay phải nói chuyện với Tạ Phong, để cậu ta dừng ngay chuyện này lại.
Trong lớp đã đầy người, tiếng đọc sách rất to, cô nhìn thời gian, mới hơn 7h10 phút mà cô đã là học sinh cuối cùng đến lớp.
Những người này thật sự chăm chỉ.
Mễ Đường đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn thấy các bạn ngồi trước sau đều đang đọc sách tiếng Anh, chắc hôm nay tiết tự học buổi sáng là tiếng Anh.
Lộ Lâm cũng cúi đầu, Mễ Đường chú ý hình dạng tai của anh cũng rất đẹp, hơi giống tai của hoàng tử ELF trong phim chúa tể của những chiếc nhẫn, cô đã rất thích nhân vật đấy.
Mễ Đường mỉm cười nhẹ nhàng, cất cặp sách vào trong bàn học, lấy những quyển truyện tranh ra đặt trên bàn của Du Mông Dương, "Cho cậu."
Du Mông Dương đang vùi đầu đọc từ đơn, ngẩn người, nhớ tới chuyện hôm qua Mễ Đường nói với cô, lúng túng nói: "Cảm ơn cậu, tớ xem xong sẽ trả lại cho cậu."
"Không có gì." Mễ Đường cũng không nói phải trả lại, dù sao cũng không quan trọng.
Sau khi cô ngồi xuống, lục bàn học, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lộ Lâm, ai ngờ Lộ Lâm cũng đang nhìn cô.
Anh cúi xuống rồi nhanh chóng rời mắt.
Mễ Đường nghĩ đến cảm giác được Lộ Lâm kéo vào trong lòng tối hôm qua lúc trên cầu thang.
Ấm áp, kiên định, tim còn đập rất nhanh, làm cô muốn được một lần nữa.
Cô nói: "Lộ Lâm, mình còn chưa có sách giáo khoa, có thể cho mình mượn quyển sách được không."
Lộ Lâm không nói chuyện, tìm một quyển sách từ vựng Tiếng Anh giành cho học sinh trung học từ cặp sách ra đưa cho Mễ Đường.
Mễ Đường nhận lấy, chớp mắt nói:" Cảm ơn."
Lộ Lâm: "Không có gì."
Nói xong anh lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, thái độ vẫn rất xa cách lạnh nhạt.
Diệp Hàm thắc mắc nhìn hai người nghĩ thầm, Lộ Lâm không bao giờ cho con gái mượn sách mà?
Mễ Đường mở sách ra, trang đầu tiên là chữ viết tên Lộ Lâm, chữ của anh cũng mỏng mà sạch sẽ, chữ giống như người có loại khí chất kiêu ngạo
Mễ Đường sờ hai chữ này, trong đầu nghĩ một chút, rồi hỏi Du Mông Dương: "Này, tiểu Dương, cho tớ mượn cây bút."
Tự dưng được thêm một biệt danh Du Mông Dương ngơ ngác mà chỉ vào mình,
"A?"
"Cho tớ mượn bút."
Tâm trạng Mễ Đường rất tốt, nhoẻn miệng cười.
"À, à, cậu muốn mượn bút gì?" cô nàng lấy ra một cái hộp bút màu hồng nhạt có họa tiết hoạt hình, bên trong có hơn mười cái bút, "Bút chì, bút lông, bút bi hoặc là bút đánh dấu màu?"
Mễ Đường dừng một chút, "Bút chì đi."
Du Mông Dương gật đầu, lấy một cái bút chì cho cô.
Bút chì cũng màu hồng nhạt, mặt trên còn có rất nhiều hình trái tim, rất có cảm giác nữ tính.
Mễ Đường chưa từng mua văn phòng phẩm kiểu như này, lại cảm thấy mình hoàn toàn không hợp.
Cô cầm bút và viết lên chữ của Lộ Lâm tên viết mấy chữ, còn vẽ thêm ít họa tiết.
Khi còn nhỏ cô đã từng học vẽ nửa năm cũng xem như có chút tài năng, chỉ là cô không kiên trì, nên chỉ nhớ được một chút......
Tiếng chuông vào học đúng giờ vang lên, trong lớp tiếng đọc sách càng lớn hơn nữa, âm thanh đọc bài của lớp ngữ văn bên cạnh cũng vang lên, cả khu nhà được bao phủ bởi các loại âm thanh như vậy, vô cùng có tinh thần.
Mễ Đường có một loại cảm giác không biết mình đang ở đâu, cảm giác này khiến cô phải đối diện với sự thật về việc thay đổi trường, thay đổi lớp và bạn học cũng thay đổi.
Nhưng cô không phải là người hay bị cảm xúc chi phối, chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi.
Giáo viên tiếng Anh là một thầy giáo hơn 30 tuổi, tóc tai gọn gàng, sau khi ngồi vào chỗ trên bục giảng, cầm quyển sách tiếng anh trong tay, đọc rất nghiêm túc.
Mễ Đường ngồi một tư thế rất lâu rồi, cảm thấy mệt nên thay đổi tư thế nằm lên bàn, khi quay đầu lại thấy giáo viên chủ nhiệm lớp Liễu Tiếu Nhan đứng bên ngoài lớp học, nhìn qua cửa sổ, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Mễ Đường lấy hai quyển sach tiếng Anh bản gốc mình mang đến ra, lật lại, Tất cả các môn học thì chỉ có tiếng anh đối với cô là không có khó khăn gì, vì từ nhỏ cô đều hoc trường song ngữ, từ nhà trẻ đã bắt đầu học Tiêng Anh lúc lên cấp 3 còn muốn đi du học, tuy rằng không quan tâm nhưng cô có suy nghĩ như thế vì tiếng Anh cũng không tồi, ít nhất có thể giao tiếp bình thường với người nước ngoài.
Nếu không cậu đã không đưa cho cô những quyển sách này.
Đây là hai quyển mà tối hôm qua cô chọn ra, Một trong số đó là tiểu thuyết tâm lý trinh thám của Allen Poe là The The Fall of the Usher House ( sự sụp đổ của ngôi nhà Usher), đây là quyển sách cô đã đọc qua rồi cũng không tệ lắm, cảm giác Lộ Lâm sẽ thích, cho nên định đưa cho anh.
Còn lại là tác phẩm của Jane Austen——《Emma 》, quyển sách này Mễ Đường đặc biệt lựa chọn, ngay trang đầu tiên cô có viết một câu: Mở trang xxx ra.
Chờ Liễu Tiếu Nhan đi, Mẽ Đường đưa tay trái đặt sách trên bàn của Lộ Lâm rồi viết cho Lộ Lâm mở tờ giấy, phía trên ghi:
Tặng cho cậu, cảm ơn cậu chuyện tối qua
—— Mật đường của cậu
Lộ Lâm nhìn hai chữ mật đường kia, bỗng nhiên hơi khát nước, anh cất tờ giấy vào trong túi, sau đó yên lặng mở hai quyển sách trên bàn.
Anh đã nghe nói về quyển sách (Sự sụp đổ của ngôi nhà Usher) này, nhưng chưa được đọc.
Khi mở quyển《Emma ra, anh thấy được dòng chữ viết trên trang tiêu để.
Lộ Lâm đang do dự, nhưng vẫn làm theo mở trang xxx.
Trong một loạt dòng chữ tiếng anh dày đặc, có một câu được đánh dấu bằng đường lượn sóng:
"If i love you less, maybe i say more sweet ". ( nếu tôi yêu bạn ít hơn, thì có lẽ bạn sẽ nói những lời ngọt ngào hơn với tôi)
Đây là một câu danh ngôn kinh điển.
Nhưng bên cạnh còn thêm một câu, do chính Mễ Đường viết.
"I want to say a little less. what do you think?" ( tôi muốn nói ít hơn một chút, bạn cảm thấy thế nào?)
Ánh mắt Lộ Lâm trở nên sâu lắng, anh mím môi, thần sắc ngơ ngẩn, nhìn không thấy cảm xúc, giữ nguyên động tác một lúc lâu, rồi anh chậm rãi đóng quyển sách dày lại, ngẩng đầu nhìn Mễ Đường.
Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại chút, Chị Mễ nghĩ ra được lời thổ lộ sao? Thế nào