Ngọt Tới Trong Tim

Chương 15



“Xú thúc thúc, thúc nhìn chằm chằm vào chị gái nhỏ như vậy là có ý gì vậy?” Nhi Tinh bất mãn mà nói.

Tần Duyệt Hàn s0 s0 đầu cậu nhóc, cười nói: “Ngoan, ăn cơm đi.”

Cậu nhóc Nhi Tinh ngoan ngoãn gật đầu, lên tiếng nói, “Ân, nghe lời chị gái nhỏ xinh đẹp nha.” Sau đó cúi đầu ăn hai miếng, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Tần Duyệt Hàn một cái, hơn còn đợi cho đến khi cô chuẩn bị nhìn mình thì lại giả vờ như bản thân đang ngoan ngoãn nghe lời mà ăn cơm, sau đó lại làm ra vô tình ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt của cô.

Khi bắt gặp lấy ánh mắt của Tần Duyệt Hàn, tiểu gia hỏa sẽ nở một nụ cười thật tươi làm lộ ra đôi cong tròn.

Hình ảnh này thực sự là quá đốn tim người xem rồi, một màn này thực sự là quá giống hình ảnh một gia đình rồi.

Nhi Tinh đang ăn, đột nhiên lại không vui, buông đôi đũa trong tay xuống là bộ dáng giống một vị đại nhân nhỏ hỏi: “Chị gái nhỏ, lần trước sau khi quay chụp xong, chị nói sẽ đến thăm em, kết quả là lặn mất tăm. Nếu không phải hôm nay em đồng ý đến nơi này, có phải là về sau cũng sẽ không gặp chị nữa có phải hay không? Chị có phải là không còn thích Nhi Tinh nữa hay không?”

So với lúc trước khi chỉ có Giang Thịnh Hoài và cậu nhóc, thì lần này không một giọt nước mắt nào rơi xuống ngược lại là an an tĩnh tĩnh chất vấn, như này lại khiến người khác càng thêm đau lòng.

“Không phải, lần trước chị gái nhỏ có tới đoàn phim thăm Nhi Tinh, có điều lúc ấy em đang đóng phim, cho nên không muốn quấy rầy em.” Tần Duyệt Hàn lấy chiếc điện thoại của mình ra còn cho cậu nhóc tấm hình mà mình chụp trộm.

Gương mặt Nhi Tinh lập tức lộ ra vẻ vui mừng. “Thì ra là chị gái nhỏ có tới thăm em, vậy mà chị tiểu Nhã cũng không nói cho em, hừ, em thật muốn tức giận mà.” Tiểu Nhã là trợ lý ở bên cạnh Nhi Tinh.

“Không tức giận, lần sau chị sẽ tiếp tục đến thăm em, ngoan, trước hết em ăn bữa sáng thật ngoan có được không?”

‘Chị gái nhỏ Duyệt Hàn quá ôn nhu rồi!!! Aaaaa’

‘Chị gái nhỏ đích thị là chị gái quốc dân rồi!!! Tôi cũng muốn có một người chị gái như vậy huhu.’

‘Lầu trên cảm phiền bình tĩnh một chút, có điều tôi lại muốn có một cô bạn gái ôn nhu như vậy’

Bởi vì cậu nhóc Nhi Tinh vẫn luôn không ngừng lôi kéo Tần Duyệt Hàn Nói chuyện, thành công biến Giang ảnh đế thành người vô hình trong suốt bữa ăn.

Sau khi ăn xong Tần Duyệt Hàn liền đi dọn bát đũa, mà cậu nhóc Nhi Tinh vẫn luôn giống một cái đuôi đi theo phía đằng sau cô.

“Ngoan, ở chỗ này chờ chị, sau đó liền mang em đi công viên giải trí chơi.” Trên mặt Tần Duyệt Hàn lộ ra biểu tình nghiêm túc, cậu nhóc Nhi Tinh liền trở nên ngoan ngoãn.

Cuối cùng trong phòng khách lại chỉ còn có Giang ảnh đế cùng Nhi Tinh, có điều cậu bé hiện tại là không muốn cùng đối phương nói chuyện.

Giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Giang ảnh đế cúi đầu.

“Hôm nay là chủ động muốn tới? Sao?” Người nào đó bị lừa cảm giác có chút không vui.

-

“Nếu là chính mình muốn tới, vậy thì sao ngay từ đầu vừa đến đây lại làm bộ đáng thương, khóc đến thương tâm như vậy?” Giang Thịnh Hoài nhìn tiểu gia hỏa trước mặt, tựa như đang nhìn một tiểu yêu tinh nghịch ngợm.

“Chính là nhìn thúc có chút không vừa mắt nha.”

Đơ mất 5s giây, Giang Thịnh Hoài cũng không biết chính bản thân làm ra điều gì lại đắc tội với cậu nhóc này như cho nên anh cũng không nói gì nữa, đương nhiên chính bản thân cũng vô tư tiếp tục chơi game.

Đột nhiên tầm mắt dừng lại bên trong phòng bếp, không biết như thế nào, thân thể đã hoạt động nhanh hơn não bộ mà đứng lên đi vào bên trong.

-

Tần Duyệt Hàn nghe thấy ở phía sau có động tĩnh, theo bản năng nói: “Ngoan, chị sắp xong rồi.”

Giang ảnh đế lại cố tình trêu chọc cô, tới gần bên người Tần Duyệt Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Cũng không cần đoán người phía sau là ai sao?” Hơn nữa khóe miệng cười gợi lên một ý cười nhàn nhạt.

Mùi hương quen thuộc lập tức ập đến, Tần Duyệt Hàn sợ tới mức cả người đứng cũng không vững, thân thể liền bị nghiêng về một phía.

Cũng may Giang Thịnh Hoài nhanh tay lẹ mắt mà ôm lấy eo cô, như vậy mới có thể giúp cô tránh khỏi thân thể chạm vào sàn nhà. Có điều tư thế của hai người lúc này có chút ái muội, Giang ảnh đế vừa mới cảm thấy thấy tư thế này có chút thú vị, chỉ có điều Tần Duyệt Hàn phản ứng quá mạnh, liền nhanh chóng dùng sức đẩy anh ra.

“Cảm, cảm ơn Giang lão sư.”

Giang Thịnh Hoài lập tức nhìn ra được vẻ xa cách trên người của cô, tiểu nha đầu này sau cuộc gọi tối hôm qua, thì liền bắt đầu như này, còn làm cho anh tưởng là cô không có nghe được lời anh nói.

Không chỉ là không thành thật, mà ở trong lòng còn yên lặng mà đẩy anh ra xa.

Giang ảnh đế nhìn đến người nào đó đang cố tình làm bộ dáng xa cách, cũng không có tiếp tục ở lại quấy rầy, trong lòng có chút mất mát mà đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.