Lúc sau tài xế chạy xe đến cửa sau của tứ hợp viện thì dừng lại, Nhan Lạc rất thức thời mà đi xuống ghế phụ ngồi.
Không đợi Tần Duyệt Hàn xuống xe, hai người đàn ông một lớn một nhỏ liền tiến đi kéo cửa xe ra, cúi lưng mà bước vào.
"Chị Duyệt Hàn" Không đợi Giang Thịnh Hoài buông mình ra cậu nhóc nhỏ Nhi Tinh từ trên người anh nhảy xuống ngồi bên cạnh Tần Duyệt Hàn.
Cậu nhóc giống như đang cố tình trêu đùa Giang ảnh đế vậy, mới có nửa tháng không gặp nhau cảm giác cô có chút gầy.
Mấy ngày nay cùng Triệu Vân diễn kịch quá nhiều cho nên có chút mệt mỏi, thời điểm cậu nhóc Xuyên Xuyên hét đòi muốn gặp Tần Duyệt Hàn, Giang Thịnh Hoài không chút do dự mà gọi điện thoại cho cô.
Thời điểm mỗi lần ở cùng cô, liền khiến anh có cảm giác nhẹ nhàng, mà cảm giác này đối với anh mà nói là quá khó tìm.
"Giang lão sư" Trần Duyệt Hàn trốn tránh ánh nhìn của anh, rồi chào hỏi một câu.
"Nhìn thấy tôi cho nên không cao hứng?" Giang Thịnh Hoài nhìn vào ánh mắt của cô thấy được cô đang trốn tránh mình, liền hùng hổ dọa người hỏi.
Tần Duyệt Hàn ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt của anh, nghiêm túc nói, "Không có, chỉ là không muốn Giang lão sư lại bị thêm phiền toái."
Giang Thịnh Hoài không nói, nhưng Tần Duyệt Hàn lại cố ý cách xa anh như vậy, điều này khiến anh không vui một chút nào.
"Chị Duyệt Hàn, lần trước chúng ta đã đi công viên giải trí chơi, lần này chúng ta đi đến vườn bách thú có được không." Cậu nhóc Xuyên Xuyên chờ hai người bọn họ nói xong mới hỏi, hơn nữa biểu tình trên mặt cũng ngập tràn mong chờ.
"Giang lão sư, đi vườn bách thú có thể chứ?" Tần Duyệt Hàn ôm Xuyên Xuyên vào lòng rồi dò hỏi anh.
"Hai người thích là được, tôi không có ý kiến gì. " Giang Thịnh Hoài vẫn một mặt lạnh lùng như cũ, nhớ ngày đó Tần Duyệt Hàn trước khi rời đi nói sẽ không bao giờ thích mình nữa, trong lòng anh trước sau như một nghẹn cả một bụng.
Nhan Lạc ở phía trước run bần bật một câu cũng không dám nói, trong lòng cô vô số nghi hoặc, rốt cuộc như thế nào chị Duyệt Hàn lại cảm thấy Giang ảnh đế là người tốt.
Còn với Nhan Lạc, Giang ảnh đế chính là một âm hồn không tan, ngạo kiều lại lạnh nhạt, ngày thường còn có sẽ đột nhiên mà sinh khí. Ví dụ như hiện tại, rõ ràng là tức giận, nhưng là cũng không ai biết vừa rồi rốt cuộc là ai chọc tới anh.
Bởi vì Giang Thịnh Hoài ngồi ở phía sau, Nhan Lạc ngồi ở phía trước cơ thể từ nãy đến giờ vẫn luôn thẳng tắp, cảm giác ở phía sau là có thanh đao chống ngay lưng cô vậy.
Thật vất vả mới tới vườn bách thú, cậu nhóc Nhi Tinh thích thú mà chạy nhảy khắp nơi.
Tần Duyệt Hàn kêu cậu nhóc lại, ý bảo chạy chậm một chút, kết quả cậu nhóc nhỏ Xuyên Xuyên ham vui liền không thể quản được. Thời điểm cô muốn chạy đến bên Xuyên Xuyên, kết quả ánh mắt Giang Thịnh Hoài nhìn chằm chằm vào Nhan Lạc.
Nhan Lạc như cảm nhận được viên đạn sắp sửa bắt ra đến nơi rồi, lập tức nói: “Chị Duyệt Hàn, chị để em đi để em đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Xuyên Xuyên, hai người cứ từ từ mà đi tới.”
Nhan Lạc chạy nhanh như chớp, một đường đuổi theo phía sau Xuyên Xuyên. Thường ngày Nhan Lạc rất hoạt bát, cho nên đuổi theo cậu nhóc cũng không mất quá nhiều sức.
Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài chậm rì eif mà đi tới, trên đường đột nhiên một chiếc xe ngắm cảnh xuất hiện, Tần Duyệt Hàn không kịp phản ứng lại, bị giang Giang Thịnh Hoài kéo vào trong lòng nguc.
Cô sợ tới mức kinh hô một tiếng, sau đó lại phát hiện chính mình thế nhưng lại dựa gần anh đến như vậy.
“Giang lão sư, thực xin lỗi thực xin lỗi.”
Tần Duyệt Hàn muốn lui ra, nhưng là Giang Thinh Hoài trực tiếp ôm lấy eo cô. Thời điểm cô muốn chạy trốn, anh lại cố ý tăng thêm lực đạo ở cánh tay.
Tần Duyệt hàn như là nhớ tới gì đó, nhanh chóng cù anh một cái làm phân tán sự chú ý của anh rồi nhanh chóng đẩy anh ra.
Không được như ý muốn của mình sắc mặt của Giang Thịnh Hoài lập tức bị kéo xuống dưới.
-
Hai người kia chơi vô cùng vui vẻ, ở cùng với cậu nhóc Xuyên Xuyên, Nhan Lạc giống như cũng đã biến thành một đứa trẻ.
“Chị Duyệt Hàn, mau tới đây, mấy con gấu trúc này đang yêu cực.” Nhan Lạc ôm một con gấu trúc lớn, Xuyên Xuyên ôm một con gấu trúc nhỏ.
Tần Duyệt Hàn liền đi đến gia nhập với bọn họ, không khí ngại ngùng khó xử vừa nãy lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Ba người ở chơi cùng nhau thực vui vẻ cứ người chạy thì người đuổi theo. Âm thanh vui vẻ vang vọng khắp vườn bách thú.
Buổi tối Tần Duyệt Hàn cùng Nhan Lạc đem Xuyên Xuyên về đến nhà, mà Giang Thịnh Hoài khi đến nơi liền đi thẳng ra khỏi xe cũng không có nói một câu với Tần Duyệt Hàn.
Trên đường trở về Nhan Lạc cảm thấy mỹ mãn mà nói: “Chị Duyệt Hàn, hôm nay chơi thực vui vẻ.”
Tần Duyệt Hàn cũng vui vẻ, tuy rằng lúc sau Giang lão sư không có nói chuyện với cô, nhưng chỉ cần thấy anh, cô cũng cảm thấy thực vui vẻ.
Xe chạy được nửa đường, đột nhiên Trương Lam lại gọi điện đến.
“Như thế nào lại cùng Giang Thịnh Hoài đi chơi?” Giọng điệu trách cứ của Trương Lam truyền đến tai Tần Duyệt Hàn cùng Nhan Lạc, hai người lập tức liếc nhìn nhau một cái, trong đầu liền hiện lên suy nghĩ người khác sao lại biết được?.