“Em nào có!” - Cảm thấy lười này giống như không có đủ thuyết phục, Nhan Lạc lại bổ sung thêm một câu.
“Chỉnh là gần đây cảm thấy Lam tỷ đội với chúng ta khá tốt, cho nên…”
Tần Duyệt Hàn cười cười, Nhan Lạc chính là một cô gái nhỏ hiền lành, trước kia thời điểm bị Trương Lam mắng, lúc ấy còn muốn trốn đến đâu đó thật xa để tránh không gặp mặt. Hiện tại chỉ mới đối tốt một chút, liền bắt đầu nhớ thương đến Lam tỷ.
“Chờ sau khi máy bay đến nơi, chị liền giúp em nói cho Lam tỷ, nói em còn chưa ra đến cửa, liền bắt đầu nhớ đến chị ấy.”
Nhan Lạc không muốn cho nên liền làm nũng nói: “Chị Duyệt Hàn chị không thể như vậy nha, chị làm như vậy em giống như một đứa trẻ, em mới không có như vậy đâu.”
Hai người lại ầm ĩ một lúc, cho nên lúc này bắt đầu có chút mệt mỏi.Tần Duyệt Hàn lại cảm thấy chính mình giống như đã quên mất chuyện gì đó, nhưng là nghĩ mãi không ra.
Nhan Lạc ở bên cạnh thúc giục nói: “Chị Duyệt Hàn, chị ngủ đi, còn có vài tiếng đồng hồ nữa mới đến.”- Sau đó cô còn ngáp thêm hai cái.
Tần Duyệt Hàn bị hành động của cô cũng khiến cho mệt nhóc, cho nên cái gì cũng không nghĩ nữa, liền bắt đầu nhắm mắt đi ngủ.
Sau tiếng sau, máy bay đáp xuống thành phố T.
Phương Cù đã sắp xếp nhân viên đi xe có biến số A4XXX đến đón bọn họ, Nhan Lạc còn cẩn thận kiểm tra lại biển số xe, rốt cuộc cũng tìm được xe mà đạo diễn sắp xếp.
“Là Tần tiểu thư?”
“Đúng đúng đúng, đi nhanh thôi.” - Nhan Lạc nhanh chân đi lên nói.
Tuy rằng ở trên máy bay ngủ sáu tiếng, nhưng vẫn là rất mệt, cô hiện tại chỉ nghĩ đến việc đi đến khách sạn nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng mà đúng là người tính không bằng trời tính, từ sân bay đi đến khách sạn cũng đã kẹt xe hết cả một tiếng.
-
“Hôm nay trước tiên ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai cùng mọi người đi đến trường quay. Trương Lam hẳn cũng đã nói với cô, lần này đi quay hoàn cảnh tương đối là gian khổ, hai người cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” - Phương Cù lại một lần nữa nhấn mạnh vấn đề này.
Mọi người đều biết, Phương Cù cùng Lê Bách Hằng giống nhau đều có tiếng là nghiêm khắc, nếu là diễn viên không chịu khổ được, thì đối với bọn họ vô cùng chướng mắt.
Có điều hai người cũng có điểm bất đồng chính là, Phương Cù giống như là hổ dữ, còn Lê Bách Hành chính là đại diện của mặt than, hai người cũng coi như ở trong giới giải trí mà song kiếm hợp bích.
“Đạo diễn ông yên tâm, tôi sẽ không làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.” Hai mắt của Tần Duyệt Hàn hiện lên ánh sáng, còn lộ ra một vẻ kiên định.
Phương Cù khen ngợi gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi chào tạm biệt, Tần Duyệt Hàn liền cùng Nhan Lạc về phòng của chính mình.
“Chị Duyệt Hàn, chị đi tắm rửa trước đi.” - Thời điểm Nhan Lạc hỏi cô, thì Tần Duyệt Hàn đang khởi động lại điện thoại.
Vừa mở ra, liền thấy thông báo tin nhắn của WeChat, là tin nhắn của Giang Thịnh Hoài gửi đến: Ngày mai khi nào lên máy bay nhớ nói cho tôti một tiếng.
Sắc mặt Tần Duyệt Hàn hoảng hốt, tay cầm điện thoại cũng có chút run lên.
Này là tin nhắn từ ngày hôm qua, tối hôm qua cô ngủ rất sớm, buổi sáng lên máy bay cũng không có xem điện thoại, kết quả đến nơi này cô mới cầm lên.
“Chị Duyệt Hàn, chị làm sao vậy?” Nhan Lạc đang ở trên mặt đất sắp xếp lại đồ đạc, thấy ở phía sau vẫn không có đáp lại, liền quay đầu hỏi.
“Chị không có việc gì, em đi tắm trước đi.”
“Được, chị có việc gì thì nhớ phải nói cho em.”
Tần Duyệt Hàn không có đáp lại, trong lòng hiện lên suy nghĩ phải nói như nào mới được?
Ngồi lắc lư cả nửa ngày, cô cũng không có nghĩ ra nên mở miệng như thế nào.
Giang lão sư tôi tối hôm qua không có cầm điện thoại?
Giang lão sư tôi đã tới nơi rồi, anh không cần lo lắng?
Giang lão sư thực xin lỗi, không có kịp thời trả lời tin nhắn của anh?
Suy nghĩ cả một hồi lâu cô cảm thấy đều không đúng!
Như thế nào gửi một tin nhắn cho Giang Thịnh Hoài lại khó khăn như vậy, Tần Duyệt Hàn xoay người nằm lên trên giường, vẻ mặt u sầu.
Không đợi cô nghĩ ngợi thêm nữa, di động đột nhiên vang lên.
“Tới rồi?”- Âm thanh quen thuộc vang lên.
“Vâng, tới rồi, thật ngại quá Giang lão sư, tối hôm qua tôi ngủ sớm không có đọc được tin nhắn, cho nên hôm nay lúc máy bay bay không có nói cho anh được.
-
Hai người nói thêm vài câu, mà thời điểm Tần Duyệt Hàn muốn kết thúc cuộc gọi, Giang lão sư lại nói tới một đề tài mới.
“Em còn nhớ Gạo Kê cùng Lục Tử Xuyên ở trong trò chơi hay không?” - Giang ảnh đế nói về mấy vấn đề, sau đó bắt đầu liền đi trên con đường bán đứng huynh đệ.
“Còn nhớ rõ, bọn họ giúp đỡ tôi khá nhiều.”
Tuy rằng lần đầu tiên chơi game, cái id Gạo Kê kia không chút lưu tình mà mắng cô quá cùi bắp.
“Ở nước ngoài bọn họ chính là bạn bè của tôi, lúc ra nước ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm, ba mẹ tôi sợ tôi ở một mình sẽ bị nhàm chán, cho nên kiền giới thiệu cho tôi cho bọn họ làm quen.”
Không chỉ có riêng là làm quen, mà cha Giang mẹ Giang thậm chí hy vọng anh không cần về nước đóng phim, mà ngoan ngoãn kế thừa công ty trong nhà là được, cho nên liên sắp xếp cho anh quen với chàng trai đầy hứa hẹn là Lục Tử Xuyên.