“Hiện tại chị đã tốt hơn rất nhiều rồi, nếu không xuất viện, khả năng tiến độ quay phim của đoàn làm phim sẽ bị chậm trễ.” - Nếu như không nhầm cô nhớ mình đã nằm viện được hơn một tuần, cô không muốn làm chậm tiến độ quay phim nữa, vốn dĩ hoàn cảnh quay phim có chút không được tốt.
“Vậy được rồi.”- Nhan Lạc bĩu môi, những lời của Tần Duyệt Hàn cô đều hiểu, nhưng chính là lo lắng.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Nhan Lạc rất thức thời mà chuồn đi mất.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Giang Thịnh Hoài cùng Tần Duyệt Hàn.
“Anh tính toán lúc trở về sẽ tiếp tục đi diễn hay nghỉ ngơi một thời gian?” - Tần Duyệt Hàn đi đến trước mặt Giang Thịnh Hoài, ngửa đầu nhìn anh.
“Không có sự lựa chọn thứ ba sao? Ví dụ như ở lại nơi này bồi em.” - Giang Thịnh Hoài hướng về phía trên giường nằm ở một bên, đồng thời cũng đem Tần Duyệt Hàn năm xuống.
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh.
“Em không nghĩ anh sẽ ở lại nơi này.” - Tần Duyệt Hàn tránh khỏi tầm mắt của anh.
“Vì cái gì?” - Mặc cho người trong lòng nguc tránh đi đến mức nào, Giang Thịnh Hoài chính là ôm đến gắt gao, không có cô có cơ hội nào rời đi.
“Anh ở lại nơi này, sẽ phân tâm, sẽ chỉ nghĩ về anh, sẽ diễn không tốt.”
Đột nhiên trái tim Giang Thịnh Hoài bị một k1ch, phát ra một tiếng thống khổ nhưng đồng thời cũng hưởng thụ trên sự thống khổ đó. Tiểu nha đầu này, như thế nào có thể đem lời âu yếm nói ra như vậy được cơ chứ.
Đánh thẳng vào trái tim anh, một chút kháng cự cũng không có.
“Anh có thể đi, có điều em phải đảm bảo với anh, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, mỗi ngày vào buổi tối đều gọi cho anh một cuộc điện thoại có được không. Nếu ngày nào đó anh không nhận được, sẽ lập tức đến đây tìm em.”
-
“Ngày hôm qua anh đã nhờ người đi lên phố mua một cái mới.”
Giang Thịnh Hoài từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại giống với chiếc của anh y như đúc, vẻ mặt của Tần Duyệt Hàn cười đến mức cảm động.
“Anh lập tức phải đi rồi, tiểu nha đầu có thể hôn anh một cái không?” - Giang Thịnh Hoài trắng trợn táo bạo mà nói.
Tần Duyệt Hàn nhón mũi chân, bởi vì có chút hơi xấu hổ, cho nên chớp nhoáng hôn trên mặt Giang Thịnh Hoài một cái sau đó lập tức rời đi.
Nhưng mà vẫn bị người nào đó kịp thời ngăn lại, hơn nữa còn hung hăng hôn một lát.
Giang Thịnh Hoài vừa đi, Tần Duyệt Hàn cũng lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hạ Thâm thấy cô mới có mấy ngày liền xuất viện như vậy, còn có chút kinh ngạc.
“Giang lão sư anh ấy đi rồi sao?” - Kỳ thật Hạ Thâm rất muốn mình cùng chính thần tượng của bản thân trò chuyện, chỉ cần một câu thôi cũng được, kết quả sau khi anh tiến vào phòng bệnh tất cả quyền lợi đều bị tước đoạt.
“Đúng vậy, đi rời.” - Tần Duyệt Hàn vừa mới thay đổi xong trang phúc, tính toàn cùng với Hạ Thâm tập khớp thoại một chút.
-
Tần Duyệt Hàn không nghĩ tới người như Hạ Thâm cũng sẽ bát quái như vậy, cho nên cô dùng ánh mắt đánh giá nhìn anh ta một cái.
“Cô đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác. Tôi chính là….” - Chính là muốn… chính Hạ Thâm cũng không biết, đại khái chính là đối với chuyện thần tượng của bản thân cũng có chút tò mò đi.
Mà câu này vừa hỏi, liền có chút kỳ quái.
“Chính là bạn bè.” - Tần Duyệt Hàn lo lắng chuyện này sẽ bị công khai ra ngoài, mà cô nhất định phải giúp Giang Thịnh Hoài bảo vệ hình tượng thật tốt,, cho nên thực bình tĩnh mà câu lệ hai câu.
Hạ Thâm nhận thấy được đối phương không nghĩ tới chuyện sẽ nói, cho nên anh cũng vô cùng thức thời không có tiếp tục truy hỏi.
“Thân thể của cô có thể chịu đựng được sao?” - Phương Cù lo lắng mà nhìn vào hai mắt cô.
“Đạo diễn, tôi đã không còn việc gì nữa.”
Chỉ mới đóng một chút mà chớp mắt đã qua một ngày, thời điểm buổi tối Tần Duyệt Hàn quay trở về khách sạn, vẫn là cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Em đi tắm trước đi.” - Tần Duyệt Hàn nhìn về phía Nhan Lạc rồi nói.
Nhan Lạc cười trộm một chút, “Chị Duyệt Hàn, chị có phải hay không tính toán trốn em gọi điện cho Giang lão sư? Chị em yên tâm, em bảo đảm sẽ không nghe lén, chị muốn nói bao lâu liền nói bấy lâu, hì hì hì.”
“Không được nói bừa.”
“Em không có nói bừa, không phải trong lòng chị Duyệt Hàn là rõ nhất hay sao?” - Ngay từ đầu Nhan Lạc vốn còn không có chắc chắn, thẳng đến ngày nọ nhìn thấy Giang lão sư cùng chị gái nhà mình ở nơi đó mà ngọt ngào với nhau.
Trong lòng tấm tắc hai tiếng sau, thì cô sớm cũng đã nhìn thấu hết mọi chuyện.
Vì làm Tần Duyệt Hàn đỏ mặt đến mức một chỗ cũng không chừa, mà Nhan Lạc sau khi vạch trần sự thật, thì cũng liền chạy về phía phòng tắm.
Tần Duyệt Hàn sau khi chuẩn bị thật tốt, rốt cuộc mưới lấy hết can đảm gọi cho Giang Thịnh Hoài một cuộc điện thoại.
“Quay xong rồi sao?” - Còn chưa đến mười giây, Giang Thịnh Hoài lập tức nghe máy.
“Vâng quay xong rồi.”
“Mệt sao? Thân thể chỉ mới vừa khỏe lại không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, bằng không nếu lại sinh bệnh, thì thời gian chậm trễ lại càng kéo dài, đến lúc đó em lại càng tự trách hơn.”
Nghe Gian Thịnh Hoài nói xong trong lòng Tần Duyệt Hàn cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Giang thịnh Hoài chủ động cùng cô thổ lộ, nguyện ý cho cô khôn gian, hơn nữa tôn trọng quyết định của cô, còn dùng chính cách thức của mình mà quan tâm cô.
Tần Duyệt Hàn chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy lại xảy ra với mình, trời cao đối với cô không tệ, đem sự tốt nhất chính là Giang Thịnh Hoài đến bên người cô