Giang Thịnh Hoài vừa nói xong, Lê Bách Hằng liền dừng động tác tay lại, vẫn không nhúc nhích mà đứng nơi đó.
Cũng không có quay đầu lại, cũng không có mở miệng nói chuyện.
‘Lục Lan Truyện’ là kịch bản bốn năm trước do ông viết, lúc ấy tính toàn chờ Giang Thịnh Hoài quay xong bộ phim kia thì liền bắt đầu chính thức khai máy bộ này.
Ai biết chờ một lại đã bốn năm.
Bời vì từ lúc bắt đầu, Lê Bách Hằng liền nhận định chỉ có Giang Thịnh Hoài mới có thể diễn xuất được khía chất của tứ gia, cho nên mấy năm nay cũng không có suy nghĩ để cho người khác đóng.
“Cậu nghĩ kỹ rồi? Bệnh của cậu thì sao?” - Thanh âm của Lê Bách Hằng có chút run rẩy, kỳ thật từ lúc Giang Thịnh Hoài về nước một ngày kia, ông liền chờ mong bệnh của anh sẽ tốt hơn, có thể quay lại mà đóng phim.
“Nghĩ kỹ rồi, bệnh tôi đã tốt hơn. Cũng đã gặp bác sĩ tâm lý được mấy tháng, sau đó lại thử quay một bộ phim tướng quân, cũng không có vấn đề gì quá lớn.”
Kỳ thật vẫn là có chút vấn đề, lúc ấy là bởi vì trong lòng lo lắng cho Tần Duyệt Hàn cho nên đột nhiên kỹ năng diễn xuất bùng phát. Không biết về sau có thể hay không có xuất hiện vấn đề gì nữa hay không mà thôi, nhưng là anh cũng không rảnh nghĩ quá nhiều như vậy.
-
“Vẫn là lão nhân hiểu tôi nhất!”
Lê Bách Hằng dựng cái mặt lạnh lên, “Không cần ở chỗ tôi khoe mẽ, vậy tôi đây liền bắt đầu chuẩn bị, đến lúc đó nếu cậu còn dám kéo chân sau, cũng đừng trách tôi trở,mặt không nhận người quen.”
“Đã biết!”
Sau khi trấn an lão nhân xong, lúc sau Giang Thịnh Hoài lại đưa ra yêu cầu mới, “Bộ phim này có thể hay không không cần tuyên truyền trước, chờ sau khi mọi việc đều đã ổn thỏa rồi hẵng thông báo.”
Lê Bách Hằng khịt mũi coi thường, “Là vì nha đầu kia?”
Giang ảnh đế xấu hổ gật gật đầu.
Lê đạo lập tức cười nhạo nói, “Đúng thật là có tiền đồ! Được rồi, tôi đây liền bắt đầu kế hoạch quay. Một tháng là đủ, đến lúc đó có thể chính thức khai máy. Mà thời gian quay xong đại khái sẽ mất khoảng một năm.”
Bởi vì cự ly cách nhau khá gần, Giang Thịnh Hoài còn có thể ẩn ẩn nhìn ra ánh mắt chờ mong của Lê Bách Hằng.
“Có vấn đề vẫn luôn muốn hỏi cậu, lúc ấy như thế nào nghĩ sẽ quay phim về thể loại thanh xuân vườn trường?” Thứ Lê Bách Hằng am hiểu nhất chính là thể loại cổ trang, tiêu rằng thể loại này không quá thịnh hành.
Tuy rằng nói ‘Yêu thầm không thể nói thành lời’ ratings cũng ổn, nhưng là rốt cuộc không đạt tới yêu cầu của Lê Bách Hằng, đã vậy còn mất công làm thêm một chương trình giải trí, đúng là tốn công vô ích.
Lê Bách Hằng thở dài, ‘Dạo này kịch bản hay ngày càng ít, tôi cũng không còn biện pháp nào nữa.”
Biểu tình cô đơn dừng lại ở trong mắt Giang Thịnh Hoài, có loại cảm giác như bản thân cũng đang đồng cảm với ông.
Mấy năm nay, chương trình giải trí lên ngôi, chân chính tìm một tác phẩm tốt, đã vô cùng ít ỏi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Từ nhà Lê Bách Hằng rời đi, Giang Thịnh Hoài vốn dĩ muốn đi tìm Nghê Kiêu.
Chính là ở bên ngoài cả một ngày, anh thật sự là đã có chút mệt mỏi.
-
“Nghê Kiều, có chuyện muốn tìm cô hỗ trợ.” Anh dừng sức mà ngồi dậy.
“Chuyện gì?” - Nghê Kiều lập tức đứng thẳng người tạo nên hàng rào chắn, sợ Giang Thịnh Hoài sẽ hố mình, đối với Giang ảnh đế một chút tín nhiệm cũng đã không còn.
“Người này, tôi đã tìm được vị trí của anh ta, cô giúp tôi tìm vài người, lấy tất cả số ảnh ở trên tay ta đang lưu dữ cho tôi.”
Nghê Kiều nhìn kỹ vào mấy tấm ảnh, thắc mắc nói: “Trương Lam? Người đại diện của Tần Duyệt Hàn?”
“Đúng, lúc trước bị anh ta dùng thủ đoạn mà chụp mấy tấm ảnh này, hiện tại muốn tống tiền. Bắt được người giữ những bức ảnh này, liền ném hắn ta vào trốn cần ở đi.”
“Kia có thể chừa cho anh ta một con đường sống không? như thế này cũng quá tàn nhẫn đi?” Nghê Kiều làm ra vẻ mặt kinh khủng.
“Cô làm người đại diện đã nhàm chán, muốn đổi sang làm diễn viên?”
“Tôi là có ý tứ khác, nếu không chúng ta trước tiên chúng ta đem hắn ta đi bán thân, sau đó lại đưa qua tay người khác… Tôi làm như thế có phải là không quá lương thiện rồi hay không?”
Giang Thịnh Hoài liếc mắt nhìn Nghê Kiều một cái, quả nhiên là diễn xuất tốt vô cùng.
“Nghê Kiều, còn có chuyện này muốn cùng cô nói một chút.”- Giang Thịnh Hoài đột nhiên đứng hẳn lên, Nghê Kiều liền có chút cảm thấy không quen.
“Hôm nay tôi cùng Lê Bách Hằng nói tôi muôn quay ‘Lục Lan Truyện’”
Đầu tiên Nghê Kiều sửng sốt, sau đó vui vẻ nói.
“Này không phải là chuyện tốt sao? Giang Thịnh Hoài nguyện ý đóng phim, cô so với bất kỳ ai đều cao hứng hơn rất nhiều, hơn nữa lại là bộ ‘Lục Lan Truyện.’
“Sau khi quay xong bộ này tôi muốn rút khỏi giới giải trí.”
“Giang Thịnh Hoài đầu óc cậu có phải là bị bệnh rồi hay không? Trải qua bốn năm cậu cũng chưa từng nghĩ tới muốn từ đó đóng phim, hiện tại bệnh tình của cậu không phải là đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều rồi sao, cậu như thế nào còn muốn…” Nghê Kiều càng nói càng cảm thấy nghẹn ngào.