“Không béo không béo, vẫn gầy.” - Giang ảnh đế tiểu nha đầu gầy như xiên tre, hận không thể một ngày ép cô ăn bốn năm bữa, chờ đến khi cô thật sự béo lên 5 - 10 kí anh mới thật sự vui vẻ.
“Béo!” - Tần Duyệt Hàn sờ sờ chính mắt của bản thân, vô cùng chắc chắn nói.
“Không có, ngoan, nếm thử vị của bánh kem này một chút, là anh tự mình làm.” - Giang Thịnh Hoài dùng một cái muỗng nhỏ múc một miếng, đưa về phía cô.
Tần Duyệt Hàn ở bên trong rối rắm một hồi lâu nhưng cuối cùng ăn một miếng, mà lúc sau cô chính thức bị Giang Thịnh Hoài dụ dỗ mà ăn hết.
Thời điểm ngủ trưa, Trương Lam liền gọi một cuộc điện thoại đến đây.
“Lục Lan Truyện đã chuẩn bị tốt hợp đồng, ý tứ của Lê Bách Hằng chính là tháng sau bắt đầu quay, hiện tại đã là cuối tháng, em cùng Giang Thịnh Hoài đi chơi nhưng cũng cần chú ý thời gian mà đi về.”
Cái gì cũng đều chưa có rõ Tần Duyệt Hàn hiện lên vẻ mặt nghi hoặc, “Cái gì ‘Lục Lan Truyện’”- Lúc trước cô cũng chưa nghe qua sẽ đóng bộ này.
“Giang Thịnh Hoài chưa nói cho em?” - Trương Lam còn tưởng rằng Giang Thịnh Hoài đã sớm nói cho Duyệt Hàn nghe.
“Không có.” Tần Duyệt Hàn hướng về phía Giang Thịnh Hoài lướt nhìn đối phương một cái thoáng qua, anh hiện tại đang cùng chơi với mèo con, gương mặt cười trông vô cùng vui vẻ.
“Vậy em tự hỏi anh ta đi.” - Nói xong câu này, một lát sau Trương Lam cũng không biết nên nói gì nữa.
“Được, Lam tỷ.”
Sau khi thông báo xong công việc, qua một hồi lâu Trương Lam, mới mở miệng nói: “Chuyện lúc trước về tâm ảnh, làm em lo lắng rồi. Vốn dĩ muốn chính mình giải quyết, không nghĩ tới hắn ta sẽ tìm tới em.”
Ai không biết Trương Lam đối với nghệ sĩ là có tiếng nghiêm khắc, nghệ sĩ ở dưới tay cô ít nhiều cũng có chút sợ hãi đối với Trương Lam, nếu như không mấy vui vẻ với nhau, cô cũng nhiều lắm là duy trì mối quan hệ làm việc mà thôi, căn bản không ai sẽ đi quản những việc như vậy, để tránh việc sẽ bị uy hiếp.
Mối quan hệ tốt đẹp nhất cũng chỉ duy có với Tần Duyệt Hàn, sự nghiệp vừa mới khởi sắc một chút đã bị theo dõi, từ lúc Trương Lam nghe được việc đó từ giang Thịnh Hoài liền vô cùng tự trách.
Dừng lại một chút cô lại tiếp tục nói: “Người kia đã bị bắt, thời điểm chị đi tìm hắn ta, hắn ta rất sợ chị, chị hỏi hắn ta muốn ảnh chụp, hắn ta nói đã xóa triệt để. Chuyện này, cảm ơn em.:
“Lam tỷ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên cạnh chị.”
Tần Duyệt Hàn rất ít khi nói những lời cảm động, đại đa số thời điểm đều là dùng hành động rồi yên lặng mà làm.
Trương Lam nói không cảm động là giả, nói cảm động lại giống như có vẻ làm hơi quá. Lúc này chỉ cảm thấy may mắn, đời này còn có thể gặp được như vậy thì đã quá mãn nguyện rồi.
“Được, cùng nhau cố lên. Giang lão sư đang ở chỗ em, em giúp chị nói lời cảm ơn với anh ấy.”
“Được Lam tỷ.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Giang Thịnh Hoài lập tức ôm Cục Bông đi tới, Cục Bông là tên gọi mà hai người bọn họ đặt cho mèo con.
“Nói xong rồi?” Giang Thịnh Hoài nắm lấy hai cái móng vuốt của Cục Bông đang hướng về phía nguc của Tần Duyệt Hàn mà cọ cọ.
-
“Em cùng người đại diện nói cái gì vậy?” - Giang Thịnh Hoài không lộ dấu vết mà trộm ngắm cô liếc mắt một cái.
“Nói cảm ơn anh.” Tần Duyệt Hàn giương một đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông trước mắt, mà so với bình thường ngoan dịu nay lại mang theo một loại cảm giác hâm mộ.
Trong lúc nhất thời Giang Thịnh Hoài cảm thấy thú vị, chưa từng gặp qua tiểu nha đầu có bộ dáng như bây giờ, liền tùy ý mà để cho cô nhìn một hồi lâu.
Chờ cho cô nhìn đủ rồi, anh mới cười như không cười mà nhìn người nào đó, cố ý trêu chọc hỏi: “Đẹp sao?”
“Khó coi!” Tần Duyệt Hàn buột miệng thốt ra hai chữ.
Mà Giang Thịnh Hoài cười càng thêm được mùa, gần đây tính khí của tiểu nha đầu đã lớn hơn trước rất nhiều rồi nha.
Có điều như vậy nhưng thất ra càng phù hợp với tâm ý của anh, lúc trước mang cô đi du lịch cũng là vì muốn cô có thể cùng chính mình thân cận hơn có thể bày ra được nhiều dáng vẻ hơn.
Giang Thịnh Hoài vô cùng tự nhiên mà đi sờ sờ đầu nhỏ của cô, kết quả cô liền trốn mất, sờ một cái cũng không cho.
“Lam sao vậy?” - Cuối cùng Giang ảnh đế cũng hậu tri hậu giác được tiểu nha đầu lúc này không phải đang cùng anh đùa giỡn, mà là cùng anh cáu kỉnh.
Tần Duyệt Hàn bĩu môi, khuôn mặt nhỏ tròn vo đột nhiên căng ra một khối, có chút không mấy vui vẻ hỏi “Có phải anh có chuyện gì gạt em hay không?”
Hai người giống như đang chơi trò chơi hỏi nhanh đáp gọn.
“Vậy vì cái gì hôm nay đột nhiên Lam tỷ nói em chuẩn bị quay bộ ‘Lục Lan truyện’, còn nói để em tới hỏi anh?” Sắc mặt của Tần Duyệt Hàn vô cùng nghiêm túc.
Tuy rằng ngày thường cô ở trước mặt Giang Thịnh Hoài luôn là khuôn mặt ngoan ngoãn, nhưng là khi nói về công việc, cô vẫn cảm thấy tự bản thân nên có nguyên tắc riêng.
Lúc này Giang Thịnh Hoài bỗng nhiên mới nhớ ra, thiếu chút nữa liền quên mất.
“Chuyện này đã được quyết định trước khi chúng ta đi du lịch, người đại diện của em không có nói cho em sao?”
Tần Duyệt Hàn lắc lắc đầu, Trương Lam cho rằng Giang Thịnh Hoài sẽ nói cho cô, Giang Thịnh Hoài cho rằng Trương Lam sẽ nói cho cô, kết quả lại không có người nào nói, cho nên hiện tại cô mới có phản ứng như vậy.