Ngủ Bên Cạnh Giáo Sư

Chương 16: Hai bên hài hòa



Sau khi Cố Thần tắm xong đứng ở trước gương nhìn chằm chằm cơ thể ướt sũng, vì không muốn Lương Hạ xấu hổ nên nói dối có việc phải quay về. Nhưng kể cả khi trên đường về nhà hay là lúc tắm rửa, sự thay đổi gần đây của Lương Hạ vẫn không ngừngxoay quanh trong đầu.

Nếu năm đó không nghe được đoạn đối thoại chết tiệt kia, thì có lẽ bây giờ ngày nào cũng có thể ở chung một chỗ với Lương Hạ.

“Cố Thần, anh có ở nhà không?”. Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lăng Kì, Cố Thần cầm khăn lông mạnh mẽ lau mặt mình một cái liền đóng cửa phòng tắm đi về phía đèn phòng khách.

“Nói chuyện với Lương Hạ xong rồi?”. Vừa mới nói xong liền nhìn thấy Lăng Kì đứng ở cửa vẻ mặt áp chế, bên cạnh là va li hành lí. Đại khái Cố Thần có thể đoán được một hai phần:” Cãi nhau với bác trai và bác gái à?”.

“Cố Thần, em không có chỗ nào để đi”.

Nếu mà nữ thần ở đại học O đứng ở trước cửa nhà nam sinh ngẫu nhiên, đáng thương nói mình không có chỗ để đi, đoán chừng nam sinh nào cũng đều sục sôi tiết ra hormone tình cảm mãnh liệt ôm chặt lấy nữ thần, sau đó dắt vào nhà, nhưng mà kì lạ là hết lần này đến lần khác đều đứng ở cửa nhà Cố Thần.

“Đi vào rồi nói”. Cố Thần tiến lên cầm lấy hành lí của Lăng Kì, liền xoay người đi vào phòng.

Cố Thần vừa mới đặt hành lý xuống, Lăng Kì liền từ phía sau vòng trên hông anh, mặt dính sát trên lưng anh, “Anh chứa chấp em có được không?”.

Lăng Kì biết công ty Cố mẹ Cố ba cách chỗ này rất xa, vốn ởnhà cũng chỉ có một người là Cố Thần, vì thế chỉ cần cô làm nũng một chút, nhất định Cố Thần sẽ cho cô ở lại.

“Lăng Kì, có phải là Lương Hạ nói với em chuyện gì không?”. Đối với hoàn cảnh gia đình của Lăng Kì, kết cấu nhân vật cũng có biết một chút, mặc dù cho đến bây giờ luôn luôn có mâu thuẫn, nhưng đêm nay Lăng Kì bỏ nhà đi, hẳn là Lương Hạ thoát không khỏi không liên quan.

“Lương Hạ và bạn nói một số chuyện để em quyết định làm một việc, nhưng mà chuyện này với chuyện em bỏ nhà đi không có liên quan gì cả”. Lăng Kì không muốn Cố Thần hiểu lầm Lương Hạ cái gì, dĩ nhiên nói như thế nguyên nhân thật sự là muốn Cố Thần không có bất kỳ liên hệ nào với Lương Hạ, nếu bỏ nhà đi liên quan đến Lương Hạ, chắc chắn Cố Thần sẽ đi tìm cô ta.

“Lương Hạ với bạn của cậu ấy?”. Cố Thần nhất thời không khống chế được hóng chuyện một chút, nhưng rất nhanh liền phát hiện mình thất thố, vô ý xoa nhẹ chóp mũi. Thật ra thì từ trước đối với mọi chuyện đều biểu hiện thờ ơ là bởi vì anh không quan tâm đến người ta nghĩ cái gì, đáng tiếc bây giờ không giống với lúc trước.

Cố Thần đem lời mình vừa nói đánh gãy một nửa, đề tài hoàn toàn chuyển thành Lương Hạ, trong lòng Lăng Kì hồi hộp một chút, nhưng ngoài mặt làm bộ như không có việc gì, “ Một luật sư tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tính tình tương đối thành thục trầm ổn, đến em cũng bị mê hoặc ý chứ”.

“Thế hả? Còn anh làm thế nào?”. Cố Thần rất nhanh điều hòa trở lại, thông minh như Lăng Kì cũng không hề bới móc nữa.

“Sức quyến rũ của em cũng không lớn để thu hút ánh mắt của người ta, trong tim của anh ta đã đặt Lương Hạ ở bên trong rồi”. Lăng Kì cười hì hì ôm cổ Cố Thần:” Cũng chỉ có anh là thích hợp với em”.

Cố Thần vuốt mũi Lăng Kì một cái, “Mắt vừa nãy còn đỏ rực, bây giờ đã cười đùa rồi?”.

Không muốn tiếp tục nói về chủ đề Lương Hạ, bởi vì Cố Thần còn chưa kịp tiêu hóa hết” Lương Hạ và bạn của cô ấy”, những lời này, cũng không muốn làm cho Lăng Kì ở phía sau nghi ngờ.

“Vừa nãy cãi nhau với bố em chịu đựng không được khóc, bây giờ không có việc gì, mặc kệ anh có chứa chấp em hay không em cứ quyết định ở lại đây, đi tắm rửa trước đã”. Lăng Kì cười khẽ rồi vòng qua Cố Thần xách va li hành lí vào trong phòng, lấy quần áo ra để thay.

Cố Thần đóng cửa thư phòng, thở một hơi thật sâu, quả nhiên lương Hạ đã thay đổi chỉ có anh là người không biết sự tình.

Ở đại học O tình cờ gặp được Lương Hạ thì bất thình lình xuất hiện hai người vệ sĩ, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất kỳ quái.

“Bà chủ bảo chúng tôi dẫn cô trở về”.

Trong miệng vệ sĩ bà chủ là ai đây? Trong trí nhớ của anh Lương Hạ chỉ có một cặp bố mẹ không ra hồn?

Mặc dù đổ máu khắp nơi, nhưng mà Lương Hạ đã thực hiện được khát vọng của mình, trước kia ngốc hết chỗ nói cầm tiền lương nộp lên toàn bộ, cũng không khao bản thân mình ăn uống một lần, sau khi kết hôn đã không còn gánh nặng phải phụng dưỡng người già, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ cuộc sống của người trẻ tuổi.

Hiếm khi nhìn thấy Lương Hạ vui vẻ tươi cười như vậy, tâm trạng Quý Trạch Tuấn cũng không nhịn được vui theo, ở trên xe hai người vừa cười vừa nói, nhưng quãng đường Mercedes Benz chạy rất nhanh, không bao lâu biệt thự nhà họ Quý đã vẫy chào bọnhọ.

“Tý nữa anh nhớ bao che cho tôi nha?”. Lương Hạ nín thở hô hấp kì vọng tràn trề nhìn Quý Trạch Tuấn, vì để tránh cho chiến tranh không cần thiết vẫn nên lấy lòng mẹ chồng và người thân cận đi.

“Sợ mẹ chồng như thế cơ?”. Quý Trạch Tuấn cười xấu xa đưa mặt lại gần Lương Hạ, “Vậy buổi tối cô phải ngoan ngoãn”.

Lương Hạ đáng khinh trốn ở sau lưng Quý Trạch Tuấn, đi theo bước chân của anh vào cửa.

“Xin chào thiếu gia thiếu phu nhân”. Quản gia thực không thức thời đến chào đón bọn họ.

Lương Hạ rất quẫn bách gật gật đầu, ngón tay len lén chọc sau lưng Quý Trạch Tuấn, thúc giục anh nhanh chóng đi về phía phòng ngủ đi.

“Đứng lại!”. Giọng nói vang lên, Quý Trạch Tuấn theo tiếng nói mà dừng lại, Lương Hạ căng thẳng nhanh chóng nhét toàn bộ túi xách vào trong tay Quý Trạch Tuấn.

“Mẹ”.

“Mẹ, mẹ chồng”.

“Ngày đầu tiên cùng Trạch Tuấn đi làm liền xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà hử?”. Diêu Lệ Cẩm lấy mấy túi lớn trong tay Quý Trạch Tuấn, mở ra kiểm tra một phen, tươi cười với Quý Trạch Tuấn nói:” Đều là quần áo mới à? Trạch Tuấn, mẹ dạy con như thế nào? Không thể cưng chiều vợ, cưng chiều đến độ không biết lúc nào thì phải trở về làm việc nhà”.

Rốt cuộc Lương Hạ đã cảm nhận được cái gì gọi là miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm, muốn đi làm thuyết minh hay không cần phải tinh tế sâu sắc như mẹ chồng nha.

“Hạ Hạ không có quần áo công sở, còn đi cùng cô ấy đến cửa hàng”. Quý Trạch Tuấn điềm đạm ôm lấy bả vai của mẹ, đỡ lấy túi quần áo của Lương Hạ trở về, :” Những thứ này là vợ của con mua, con chỉ làm người cố vấn thôi”.

“Thật không?”. Diêu Lệ Cẩm lập tức thay đổi thành một nụ cười rực rỡ nhìn con trai.

“Con lừa mẹ làm gì?”.

“Tiểu tử thối!”.

Lương Hạ muốn quỳ gối lạy Quý Trạch Tuấn, đối với mẹ anh cũng làm ra dáng vẻ này, ánh mắt nuông chiều, ngôn ngữ trêu chọc, giống như đối xử với con gái đẹp***.

“Vì sao chỉ có mẹ chồng ở tầng một, bố chồng không phải rất thương mình nha, cũng không không xuống dưới bảo vệ mình, aizzz”. Lương Hạ vào phòng ngủ còn tự nói thì thầm một mình, ngày hôm này bố chồng rất không bình thường.

“Nói thầm cái gì đấy?”. Quý Trạch Tuấn cất quần áo của Lương Hạ vào trong tủ quần áo, “ Thì thì thầm thầm, đúng là tuổi mới lớn”.

“Anh có cảm thấy hôm nay bố chồng, bất thường không?”. Lương Hạ vì bố chồng không bảo vệ mình mà hết sức rối rắm,căn bản không có tâm trạng chiến tranh lạnh với Quý Trạch Tuấn.

Quý Trạch Tuấn ngáp một cái, “Bố tôi thì có liên quan gì đến cô”.

“Anh tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi đi xem bố chồng”. Lương Hạ khinh thường liếc mắt nhìn Quý Trạch Tuấn một cái.

“Lúc đi về, đã nói cái gì hả?”. Mặt Quý Trạch Tuấn lộ vẻ hung ác, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

Lương Hạ rất quan tâm phối hợp với anh run lẩy bẩy, điệu bộ Sở Sở (1)đáng thương khiến Quý Trạch Tuấn càng ngứa chân ngứa tay, nhưng ngay khi tinh thần anh chưa kịp dao động, Lương Hạ đã co cẳng bỏ chạy.

(1): miêu tả hình dáng tư thế người con gái khiến người thương tiếc; cũng miêu tả vẻ mặt thống khổ hoặc tình cảnh khiến người ta tội nghiệp

“Này! Lương Hạ!”. Quý Trạch Tuấn gọi mấy tiếng cũng không đáp lại, chán nản đi tắm rửa.

Bất chấp nguy hiểm gặp phải mẹ chồng, Lương Hạ tiến ba bướcl ùi một bước vào trong phòng bếp, suy nghĩ cẩn thận hồi lâu quyết định làm canh bí đỏ làm bữa khuya cho bố chồng.

Có lúc không thể tự sướng bản thân mình một cái, Lương Hạ múc một muỗng ăn thử, cảm động đến muốn rơi lệ, quả thực chính là theo tiêu chuẩn đầu bếp ba sao.

“Bố chồng?”. Lương Hạ thăm dò gõ cửa thư phòng một cái.

“Đi vào”.

Tìm được câu đồng ý, Lương Hạ đắc chí nhìn thoáng qua bát canh bí đỏ, mày nhất định phải chinh phục được bố chồng nha ha ha.

Quý Hạng Minh lăn lộn ở trong ngành pháp luật - ba mươi năm,cho đến bây giờ đều là hình tượng bình tĩnh quyết đoán, bây giờ đối mặt với con dâu của mình lại ngại ngùng, đương nhiên Lương Hạ là đầu ngốc nhìn không ra.

“Bố chồng, thời tiết oi bức, uống chút canh bí đỏ giải nhiệt đi”. Lương bưng bát đến trước mặt Qúy Hạng Minh, cố gắng đến gần thêm chút nữa xem xét một chút.

“Có điều hòa, không nóng”. Quý Hạng Minh lo lằng mình sẽ nói luống cuống, vì thế ngón tay liền chỉ về phía điều hòa.

“Đây là hiện tượng, làm việc vất vả như thế nhất định sẽ thiếu nước ạ, nếm thử một ngụm?”. Lương Hạ đã hơi hơi cảm thấy thái độ của bố chồng với cô có thay đổi, như vậy không ổn.

Quý Hạng Minh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lương Hạ, “Bố nhìn qua thật thiếu nước sao?” Vừa dứt lời hô hấp liền dồn dập, toàn bộ hình ảnh trên máy theo dõi lại hiện lên, hơn nữa Diêu Lệ Cẩm còn đang theo dõi cứ qua lại phát sinh chuyện sẽ không tốt.

“Mùa hè, tất cả mọi người đều thiếu nước”. Lương Hạ có phần xấu hổ, nói chuyện ngập ngừng ngập ngừng, bất luận thông qua biểu cảm hay là giọng nói đều không hiểu được bố chồng đang nói đùa hay là đang tức giận chất vấn cô.

“Vì thế con cùng với Trạch Tuấn...” Quý Hạng Minh nói một nửa lại dừng, chuyện ngày hôm nay thực khó mở miệng.

“Con với Trạch Tuấn?”. Lương Hạ vô cùng buồn bực, bố chồng người không thể nói một lần hết toàn bộ sao? Có điều xem tình hình này, đích thực là bố chồng vì bọn họ mới bất thường.

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi. ngày mai còn phải đến văn phòng luật, Trạch Tuấn cần sự trợ giúp của con”. Quý Hạng Minh dự định tìm cơ hội nói chuyện tình cảm ở phòng làm việc với con trai, Lương Hạ còn nhỏ, không thể làm tổn thương nó.

Trên đường về phòng Lương Hạ vác một dấu chấm hỏi lớn, cô với Quý Trạch Tuấn làm sao vậy? Ở văn phòng luật không phát sinh cái gì nha, chẳng lẽ là bố chồng hiểu lầm cô và Hàng Triệt?

Cùng lúc đó, mẹ chồng tham ăn đi dạo trong phòng bếp, ngửi thấy mùi canh bí đỏ, vừa đi vào nhìn, thế nhưng trong nồi trống rỗng không còn dính lại một chút nước canh. Nhưng mà đầu bếp trong nhà tối hôm nay đều đã đi ra ngoài, khẳng định canh này không phải do đầu bếp nấu, vậy chính là Lương Hạ, con nha đầu chết tiết kia làm.

“Hắt xì~”. Lương Hạ đánh cái hắt xì to, Quý Trạch Tuấn bị đánh thức nhưng mà không lên tiếng.

Chờ đến lúc Lương Hạ tắm rửa lên giường xong, Quý Trạch Tuấn bỗng bổ nhào qua cắn bả vai cô.

“A!”. Lương Hạ giật mình, đá văng Quý Trạch Tuấn:”Anh thính thật không phải ngủ thiếp rồi sao?!”.

“Cô hắt hơi so với sét đánh còn to hơn, đến mẹ tôi còn phải tỉnh ngủ ý chứ?”. Vừa nói hai tay cũng bắt đầu không an phận, theo lý thuyết người bình thường lúc này đang ngủ say, phàn nàn hai câu rồi tiếp tục ngủ, nhưng Quý Trạch Tuấn tỉnh ngủ liền muốn vận động.

“Rút tay anh về, kẹp chặt chân của anh”. Lương Hạ hung hăng bấm một cái vào tiểu bảo bối của Quý Trạch Tuấn, “Tôi không còn sức lực, ngày mai nói sau”.

Quý Trạch Tuấn hậm hực rút móng vuốt của mình về, dựa vào ý niệm đem dục hỏa đè xuống. Nhưng rất nhanh lại bắt đầu chủ đề mới, “Cô hẳn là nên nói cho tôi nghe một chút cái người nam sinh tên Cố Thần kia?”.

Đột nhiên nghe thấy tên Cố Thần, Lương Hạ nhất thời không kịp phản ứng, trôi qua một phút đồng hồ, mới nhớ đến tối nay Lăng kì nói qua một chút về Cố Thần, chết! Quý Trạch Tuấn trí nhớ tốt thật, “ Người này trước là người hồi xưa tôi thích?”. Lương Hạ cố dùng giọng nói đau thương mờ mịt trả lời Quý Trạch Tuấn.

Thì ra là người hồi xưa thích, khó trách vừa nghe đến tên mặt liền biến sắc, nói như vậy, Lăng Kì chẳng phải là tình địch sao!Mình bắt Lương Hạ đi tìm Lăng Kì có phải có phần quá đáng hay không?

“Chờ thái gia tâm trạng tốt sẽ tiếp tục kể chuyện tình sử cho ngươi, mau đi ngủ đi”. Lương Hạ cầm chăn trùm ở trên đầu, vẫn không quên nhấn mạnh một câu, “Ngày mai nói tiếp, ngày mai là đến kỳ đại di mụ anh cũng đừng nghĩ đến cái gì kia”.

Thôi đi, lần đó không phải tôi vừa ra tay cô liền ậm ừ cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào sao, còn dám nói lời dữ, đợi đến khi có đại di mụ, dù tôi nhịn được cô cũng không nhịn được, Quý Trạch Tuấn buồn cười nhìn Lương Hạ nằm cuộn tròn rúc vào làm ổ trong chăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.