Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 57



“Ý anh là rất có khả năng trợ thủ của Mộc Cửu Lâm là trẻ mồ côi và là con của một kẻ giết người?”

Trong một văn phòng ở cục cảnh sát, Cao Lăng Trần ngồi ở bàn làm việc, cầm bút trong tay gõ nhẹ lên bàn, sau khi nghe suy luận của bọn họ nói xong.

Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên chiếc ghế đối diện, chắp tay lên đùi anh, không vội vàng nói: “Đúng vậy, đây là một sự chuyển giao cảm xúc rất phổ biến, chuyển cảm xúc từ người này sang người khác để tìm kiếm một chút…an ủi, hắn không có cách nào để thân thiết với Mộc Thập, vì vậy hắn chọn một cách khác, đó là nhận nuôi một đứa trẻ có cùng kinh nghiệm và gia đình giống với Mộc Thập.”

Tần Thiên Dương đang đứng thẳng ở một bên, lên tiếng: “Nhưng phạm vi này vẫn rất lớn, bởi vì hắn không thể nhận nuôi đứa trẻ một cách thông thường, chắc chắn sẽ không thể tìm thấy giấy chứng nhận nhận con nuôi.”

Nguyễn Ngôn Hi quay đầu lại trả lời anh: “Ồ, thêm một điều nữa là chúng tôi biết thời điểm, Mộc Thập được nhận nuôi khi được sáu tuổi, nên…”

Nguyễn Ngôn Hi đưa tay ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Tần Thiên Dương nhìn Mộc Thập đang dựa vào tường, cau mày nói: “Anh cho rằng Mộc Cửu Lâm nhận nuôi một đứa trẻ sau khi phát hiện Mộc Thập được nhận nuôi sao?”

Nguyễn Ngôn Hi gật đầu: “Đúng vậy, hẳn là hắn sẽ cùng tuổi với Mộc Thập, có thể trước đây hắn đã từng ở trong cô nhi viện, nhưng hắn lại lang thang bên ngoài vì một lý do nào đó, vì vậy Mộc Cửu Lâm mới dẫn hắn theo cùng.”

“Vậy tôi sẽ kiểm tra xem có đứa trẻ nào bị mất tích vào thời điểm đó không.”

Tần Thiên Dương và Cao Lăng Trần ra hiệu, xoay người đi ra ngoài.

Mộc Thập đứng thẳng dậy, đi theo: “Anh ơi, em sẽ đi cùng anh.”

Sau khi hai người rời đi, Cao Lăng Trần lại tập trung vào Nguyễn Ngôn Hi, “Anh điều tra cuốn sách bị đổi bìa sao rồi?”

Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu lên, ngả người ra sau, “Không có gì cả, tôi đã xem qua rồi, ngoại trừ tìm thấy mấy lỗi chính tả thì không thu hoạch được gì.”

Cao Lăng Trần chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, “Tưởng Tề điều tra đội viên giải quyết vụ án năm đó, tạm thời cũng không phát hiện ra điểm nào khả nghi.”

“Vì vậy may là tôi cũng không ôm hy vọng gì nhiều với anh ta.”

Nguyễn Ngôn Hi quay đầu, từ trong túi lấy ra vài tờ giấy, đặt trước mặt Cao Lăng Trần, “Nên tôi tự mình điều tra, sau đó, tôi phát hiện ra một chuyện thú vị.”

Cao Lăng Trần nhìn mấy bản ghi chép trên giấy, “Đây là cái gì?”

Nguyễn Ngôn Hi: “Tôi nhờ một người bạn tìm nó, đương nhiên anh không cần biết anh ấy tìm được nó thế nào. Năm đó, Tử Vĩ Trung và Lý Dương từng nợ một khoản lớn vì đánh bạc, nhưng trong thời gian ngắn đã trả hết, là thời điểm sau khi Mộc Cửu Lâm bị kết án tử hình.”

Đối với tình hình hiện tại, Cao Lăng Trần không quan tâm đến cách thức tìm được tin này của anh, “Ý của anh là có người thay họ trả nợ đánh bạc, để họ giúp Mộc Cửu Lâm trốn thoát?”

Nguyễn Ngôn Hi thở dài: “Thời điểm hai người bọn họ nợ cờ bạc cũng là sau khi phát sinh vụ án, bọn họ đã đánh bạc từ lâu rồi, trước đó chỉ chơi nhỏ thôi, nhưng lần đó nhiều đến nỗi đủ khiến họ táng gia bại sản.”

Cao Lăng Trần hơi cao giọng nói: “Cho nên, tất cả những chuyện này là do có người sắp xếp?”

“Tôi nghĩ lần đó người liên hệ với họ chính là đội phó năm đó, Kim Khâu. Ông ta cũng không phải cảnh sát giỏi, sao có thể chống đỡ lại cảm dỗ lớn như vậy.”

Nói xong, Nguyễn Ngôn Hi nở một nụ cười giễu cợt.

Cao Lăng Trần lật xem hồ sơ trong tay, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ là Kim Khâu?”

“Khi Từ Vĩ Trung bị tai nạn giao thông, người đến hiện trường sớm nhất là là Kim Khâu, khi Lý Dương bị thương là khi cùng Kim Khâu truy đuổi nghi phạm.”

Anh dừng lại, nghiêm túc nói: “Trên thế giới này quả thật có chuyện trùng hợp, nhưng không thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tổng hợp lại tất cả sự trùng hợp thường sẽ chỉ ra sự thật.”

Cao Lăng Trần: “Vậy cái chết của Từ Vĩ Trung và Lý Dương không phải là tai nạn mà là do có người gây ra, tôi có thể hiểu được chuyện này, còn Kim Khâu thì sao?”

Nguyễn Ngôn Hi cho anh xem hồ sơ bệnh án lúc đó, “Vì bị bệnh tim, Kim Khâu được trang bị máy tạo nhịp tim, có thể nói là đã cứu mạng ông ấy, nhưng nó cũng có thể giết chết ông ấy.”

Cao Lăng Trần đã từng nghe nói qua những vụ án dùng máy tạo nhịp tim để giết người ở nước ngoài, nhưng điều anh không hiểu là tại sao nhiều năm vậy hắn không giết Kim Khâu, mà lại chọn năm ngoái?

Nguyễn Ngôn Hi thấy lông mày Cao Lăng Trần nhíu chặt, cũng không lên tiếng, cho nên biết anh ta đang thắc mắc cái gì, “Sao lại chọn giết Kim Khâu vào năm ngoái sao? Bởi vì ông ấy có thứ gì đó để bảo vệ mạng sống mình.”

“Có cái gì cứu mạng ông ấy? Chẳng lẽ Kim Khâu để lại một số chứng cứ của năm đó?”

Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: “Giấu ở một nơi chỉ có ông ấy biết.”

Cao Lăng Trần: “Làm sao anh biết chuyện này? Đoán sao?”

Nguyễn Ngôn Hi xòe hai tay ra, cao giọng nói: “Đương nhiên là xác nhận rồi, bởi vì tôi đã tìm được nơi đó, những thứ ông ấy giấu đã biến mất, thứ đó đã bị tiêu hủy, đương nhiên sẽ không cần giữ lại người nữa.”

Lượng tin tức có chút lớn, Cao Lăng Trần cau mày, nhìn tờ giấy trong tay, một lúc lâu mới nói: “Giả thiết những chuyện anh nói đều đúng, nhưng còn một vấn đề lớn nhất, vì sao Kim Khâu chịu giúp Mộc Cửu Lâm? Họ không có bất kỳ quan hệ gì, vì sao ông ấy chịu từ bỏ nguyên tắc cảnh sát để giúp đỡ một tên sát nhân tội ác tàu trời?”

Nguyễn Ngôn Hi chế nhạo: “Thì cũng giống lý do vì sao Hàn Nghĩa Đức lại nghe lời Mộc Cửu Lâm hãm hại Mộc Thập thôi, một chút điểm yếu, một chút lợi ích, có thể khiến những người không xứng làm cảnh sát này từ bỏ lòng trung thành mà họ đã hứa lúc đầu.”

Sau khi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, Cao Lăng Trần cũng đã gặp phải cảnh sát từ bỏ lời hứa ban đầu vì cám dỗ, anh thở dài, lại nghĩ đến một vấn đề mấu chốt khác, “Nhưng Mộc Cửu Lâm chỉ là một giáo viên, tài sản của hắn chỉ có biệt thự đó, trên người hắn có được số tiền lớn như vậy không?” Giống như anh suy luận dùng tiền để khống chế những cảnh sát đó làm việc cho hắn.”

Nguyễn Ngôn Hi: “Ban đầu không có tiền, nhưng hắn có thể kiếm tiền, Mộc Cửu Lâm đã ẩn náu nhiều năm như vậy, không chỉ ở một hai chỗ, hắn có thể ẩn núp đến nay, đồng thời làm nhiều chuyện như vậy là bởi vì hắn có vốn của bản thân, nhất định không phải kiếm tiền bằng con đường bình thường, tôi đoán nhất định hắn có thử gì đó để kiếm được tiền, không phải là đồ có thể cầm nắm, có thể món đồ ảo, tất nhiên trước khi tìm thấy nó thì thứ gì cũng có khả năng.”

Cao Lăng Trần nghe thì cảm thấy thật nguy hiểm, “Anh nói hắn có một vật có thể giúp hắn kiếm tiền sao?”

“Đó là lý do tại sao mọi người muốn tìm hắn.”

Nguyễn Ngôn Hi phủi tay, “Đây là kết luận duy nhất tôi có được bây giờ.”

Trước khi Cao Lăng Trần nói gì đó, cửa phòng làm việc đã mở ra, một cảnh sát vội vàng chạy vào: “Đội trưởng, chúng tôi tìm thấy một camera đang hoạt động dưới tầng hầm đó, bằng cách truyền tín hiệu, chúng tôi đã tìm thấy địa chỉ chính xác!”



Đây là một khu dân cư, khi nhìn lên từ tầng dưới, không có khác biệt so với một tòa nhà dân cư bình thường. Thật khó tưởng tượng Mộc Cửu Lâm có thể sống ở đây, sống bên cạnh những người bình thường, những người xung quanh cũng chưa bao giờ để ý, có lẽ hàng xóm đã gặp hắn, một người đàn ông trung niên trông thanh lịch, họ có thể gật đầu chào hỏi nhau, họ sẽ không biết người sống gần đó là một kẻ giết người, nếu họ không biết, họ sẽ không sợ.

Lần này, đội đặc công tham gia vào hành động lần này, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đứng dưới lầu cùng các cảnh sát khác chờ đợi đội đặc công đột kích bất ngờ, họ ở trong xe nhìn vào thiết bị, chú ý đến tình hình trong nhà lúc này.

Đội đặc công phá cửa, căn phòng tối, rèm cửa trong phòng khách được đóng chặt, sau khi tìm kiếm nhanh căn phòng, đội đặc công ra hiệu an toàn.

Đó là không tìm thấy ai trong ngôi nhà đó.

Sau khi người của bộ phận pháp chứng thu thập hết dấu vân tay, Cao Lăng Trần, Tần Thiên Dương, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập, bốn người bước vào nhà.

Ngôi nhà trông trống rỗng, không được trang trí gì nhiều, trông hơi trống trải.

Cao Lăng Trần kéo mở rèm cửa làm cho phòng khách sáng sủa hơn một chút. Một ngôi nhà ba phòng ngủ, một là phòng ngủ, ngoại trừ một chiếc giường gọn gàng thì không có gì khác, trong tủ quần áo không có bất kỳ vật gì, phòng ngủ lạnh tanh như vậy một nhà mới, cảm giác không có người ở.

Một là phòng sách, bên trong có một cái giác sách, không có gì khác, kể cả sách cũng không.

Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập bước vào căn phòng cuối cùng, căn phòng rất tối, trên tường treo một màn hình lớn lớn, hình ảnh trong đó đang tạm dừng, đó là hình ảnh bốn người họ ở dưới tầng hầm, hình như có người đang xem cách đây không lâu.

Trong phòng có một chiếc ghế sofa lớn, trên bàn có một cái cốc, Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người ngửi, đưa ngón tay vào để kiểm tra nhiệt độ, nước đã lạnh.

“Không giống như có người ở.”

Cao Lăng Trần đi vào sau cũng có cảm giác giống như Tần Thiên Dương.

Mộc Thập cầm điều khiển lên, nhấn nút phát, màn hình bắt đầu chuyển động, cùng với giọng nói của chính cô: “Chuyển phát nhanh.”

Cô lập tức nhấn tạm dừng một lần nữa. đặt điều khiển trở lại.

Phía sau ghế sofa là một tấm rèm lớn màu đỏ tía, Nguyễn Ngôn Hi mở một góc ra nhìn trước, sau đó lại nhìn Mộc Thập sau lưng.

Mộc Thập chậm rãi gật đầu.

Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi túm lấy góc rèm, dùng sức kéo nó ra.

Tiếng bánh lăn êm ái, không có một chút trì trệ, bốn người có mặt nhanh chóng nhìn thấy những thứ đằng sau bức màn.

Đây là một bức tường ảnh, được dán dày đặc hình ảnh của Mộc Thập, mỗi bức đều là một Mộc Thập, cuối cùng thông qua một sự sắp xếp đặc biệt, chúng tạo thành một bức chân dung khổng lồ của Mộc Thập.

Ở góc dưới bên phải của bức tường ảnh là một tấm thiệp viết:

Mộc Thập, trao cho em điều em mong muốn nhất lúc này.

Bàn tay Nguyễn Ngôn Hi nới lỏng rèm cửa, nhét vào túi, chậm rãi nói: “Mộc Thập, chuẩn bị sẵn sàng, em sắp gặp ba em rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.