Cao Lăng Trần nhanh chóng rời đi, Nguyễn Ngôn Hi nằm trên ghế sofa ôm gối, đắp chăn lên người, nhắm mắt lại ngủ bù.
Mộc Thập dọn dẹp phòng bếp rồi đi tới, nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi, giống như lần đầu tiên đến đây, vẻ mặt bình tĩnh, không một tiếng động, lúc ngủ thiếp đi và khi nãy như hai thái cực hoàn toàn khác nhau, mặc dù một là đứa trẻ yên tĩnh, một là đứa trẻ giận dỗi.
Mộc Thập đứng tại chỗ một lúc, xoay người đi lên lầu hai chọn một quyển sách, sau đó đi xuống ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Nguyễn Ngôn Hi đang ngủ, mở sách ra bắt đầu đọc.
Mười lăm phút sau, Mộc Thập đã đọc xong một nửa, cô đặt sách xuống rồi đi lấy cốc nước trên bàn, chỉ thấy Nguyễn Ngôn Hi vốn đang nằm trên ghế sô pha đã ngồi dậy ôm gối nhìn chằm chằm cô với vẻ u ám, đôi mắt hầu như không chớp.
Mộc Thập không biết anh tỉnh lại hồi nào, khi thấy anh nhìn chằm chằm vào mình như vậy, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy Anh muốn uống nước sao?”
Nguyễn Ngôn Hi yên lặng chút mới lên tiếng: “Tôi nhìn cô từ khi cô lật sang trang thứ 10, không ngờ cô lại phản ứng chậm như vậy.”
Mộc Thập nghe thấy lời phàn nàn trong lời nói của anh: “Làm ồn đến anh sao?”
“Không chỉ làm phiền tôi, trung bình mỗi 5 giây lại lật một trang sách, điều tôi ghét nhất là khi tôi đang ngủ có người bên cạnh lật sách, không phải để hỏi tôi câu hỏi mà chỉ cười một mình một cách ngớ ngẩn.”
Lời nói của Nguyễn Ngôn Hi xoay quanh đầu óc Mộc Thập, đáp án là: “Ám ảnh tuổi thơ?”
Rõ ràng câu trả lời của Mộc Thập là chính xác, “Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi cứ quấn lấy tôi để kể chuyện, nhưng sau năm phút, từ việc vừa giảng giải vừa cười thì cuối cùng đổi thành vừa nhìn vừa cười. Mà ba tôi, mỗi lần lúc tôi sắp ngủ thì lại hỏi chuyện tôi, có trời mới biết tôi muốn ngủ nhiều như thế nào.”
Nghe xong lời này, Mộc Thập tỏ vẻ đã hiểu, trạng thái lúc đó rõ ràng là buồn ngủ, nhưng đầu óc vẫn chạy không ngừng sau khi nghe câu hỏi, cho nên không ngủ được.
Một người ba nghiêm khắc và một người mẹ vui vẻ, đây là môi trường phát triển của Nguyễn Ngôn Hi.
Mà Mộc Thập, “Khi tôi còn nhỏ, mỗi khi kể xong một câu chuyện, viện trưởng sẽ đặt câu hỏi, mỗi lần tôi giơ tay trả lời đúng, sau đó tôi sẽ nhận được kẹo, vì vậy mỗi ngày tôi đều mong đợi thời gian hỏi đáp.”
“Vì vài viên kẹo thôi sao?”
“Ừm, đó là món quà duy nhất tôi có thể nhận được cho đến khi tôi năm tuổi.”
Mộc Thập nói điều này với giọng điệu bình tĩnh.
Nguyễn Ngôn Hi suy nghĩ một lát, sau đó ngồi thẳng người lên, khoanh chân, dịch về phía Mộc Thập, “Đố vui có thưởng, cô đọc quyền sách này, hung thủ có bao nhiêu nhân cách?”
Mộc Thập gần như không nghĩ, “Bốn.”
Nguyễn Ngôn Hi tiếp tục hỏi: “Khi giết người là nhân cách thứ mấy?”
Mộc Thập không suy nghĩ lâu, hiển nhiên đã nhận được đáp án khi đọc sách, “Nhân cách thứ hai, hắn bị ảo tưởng nghiêm trọng, biểu hiện tâm lý bệnh hoạn, tất cả các cuộc tấn công đều đột ngột và không được tính toán trước, hiện trường lộn xộn và mất trật tự, nhưng đánh giá từ hiện trường vụ giết người thứ hai, hiện trường đã được xử lý, đó là nhân cách thứ ba xử lý hiện trường, để bảo vệ nhân cách chính, nhân cách thứ tư đã báo cảnh sát với tư cách là nhân chứng.”
“Ừ, cô muốn được thưởng…”
Trước khi Nguyễn Ngôn Hi nói xong, chuông cửa lại vang lên.
Anh thấy bàn tay đang cầm sách của Mộc Thập siết chặt, anh nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, có chút khó hiểu, sau đó nói: “Sẽ không còn là cảnh sát đó nữa chứ.”
“Tôi sẽ mở cửa.”Mộc Thập vẫn cầm quyển sách trong tay, đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên giao hàng chuyển phát nhanh, trái tim Mộc Thập thắt lại, khi người chuyển phát nhanh nhìn thấy Mộc Thập thì nói: “Nhà của ông Nguyễn Ngôn Hi đúng không? Chuyển phát của anh ấy.”
“Ừm, đúng vậy.”
Mộc Thập thở phào nhẹ nhõm, sau khi ký tên thì nhận lấy gói hàng, đóng cửa lại, trở lại ghế sofa, đưa cho Nguyễn Ngôn Hi, “Đồ của anh. “
Nguyễn Ngôn Hi nhận lấy, thấy người gửi là Nguyên Tình.
Khi tháo ra, bên trong là hai chiếc khăn quàng cổ, một ca rô và một màu đỏ, còn có một tấm thiệp.
“Ngôn Hi thân mến: Mỗi ngày ở nhà thật nhàm chán, có nhớ chị không~(^__^), chị đan hai chiếc khăn quàng cổ, cái ca rô là dành cho cậu, cái màu đỏ là dành cho Mộc Thập, thế nào, lần đầu tiên tôi đan cũng không tệ đúng không, tôi không ở đó, cậu nhớ giữ ấm cơ thể nha!”
Nguyễn Ngôn Hi đặt tấm thiệp xuống, lấy chiếc khăn ca rô ra nhìn, bởi vì đây là lần đầu tiên đan nên có một số chỗ không tốt lắm, anh hơi ghét bỏ nhìn một lúc, vẫn quàng lên cổ, sau đó đưa cái màu đỏ cho Mộc Thập, “Nguyên Tình đan cho cô.”
Mộc Thập nhận lấy chiếc khăn quàng cổ, quấn quanh cổ cô, quấn một vòng, khăn quàng cổ dính vào da cô, mềm mại, ấm áp, rất dễ chịu.
Sau bữa trưa, sách của Nguyễn Ngôn Hi đặt mua trực tuyến đã đến, có mấy chục cuốn sách, thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau. Nguyễn Ngôn Hi nhờ Mộc Thập giúp anh sắp xếp lên các giá sách.
Nguyễn Ngôn Hi bước lên một cái thang nhỏ, Mộc Thập đứng bên dưới đưa sách cho anh.
Nguyễn Ngôn Hi lấy vài quyển sách lần lượt cất vào, đặt tay xuống chuẩn bị nhặt lên lần nữa, sau khi đợi một lúc thì không có động tĩnh gì, Nguyễn Ngôn Hi nhìn xuống, Mộc Thập đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay không nhúc nhích, cả người dường như sững sờ, “Mộc Thập, bánh ú, trừng chần nước sôi, khúc gỗ, đồ ngốc.”
Vẫn không có phản ứng, Nguyễn Ngôn Hi chỉ có thể hô lên: “Có người bấm chuông cửa.”
Mộc Thập nghe thấy dường như đột nhiên tỉnh lại, lập tức quay đầu nhìn về hướng cửa.
“Cô bị sao vậy?”
Nguyên Yến Hi cảm thấy từ sáng hôm nay cô có chút kỳ lạ, bây giờ càng lúc càng bất thường.
Như thể vừa nghe thấy Nguyễn Ngôn Hi gọi mình, Mộc Thập ngước lên nhìn anh, sau đó lập tức cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Không sao, vừa nãy tôi hơi thất thần.”
Rõ ràng không phải thất thần đơn giản, nhưng Nguyễn Ngôn Hi lại không muốn phân tích những người xung quanh, Mộc Thập không nói nên anh cũng coi như không biết, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, thỉnh thoảng lại nhìn cô.
Thời gian còn lại, hai người bọn họ không nói lời nào, sau đó Mộc Thập ngồi trên ghế sofa trong phòng khách tiếp tục đọc sách, còn Nguyễn Ngôn Hi ngồi cạnh giá sách trên lầu hai, nhanh chóng đọc hết đống sách mới.
Sau khi đọc xong một quyển sách, Nguyễn Ngôn Hi khép sách lại, thò đầu nhìn xuống, quyển sách trong tay Mộc Thập vẫn là trang sách đó, cô chỉ thất thần ngồi đó cầm quyển sách.
Nguyễn Ngôn Hi dựa vào lan can nhìn một lúc, đặt sách trở lại trên kệ, đứng dậy đi xuống, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì chuông cửa lại vang lên.
“Sao hôm nay chuông cửa này cứ vang lên vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi liếc nhìn Mộc Thập, hiển nhiên đã có phản ứng, bước nhanh ra cửa.
Người chuyển phát nhanh lại xuất hiện ngoài cửa, khi nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi, anh ta nói: “Đây là hoa và gói hàng của cô Mộc, xin hãy ký tên.”
Nguyễn Ngôn Hi nhận lấy hoa, lúc chuẩn bị nhận gói hàng thì một bàn tay vươn qua từ bên cạnh lấy cầm lấy thùng giấy, sau khi ký tên xong, người chuyển phát nhanh rời đi.
Hoa hồng đỏ đẹp vô cùng, Nguyễn Ngôn Hi nhanh chóng đếm, được 99 bông, trong số những bông hoa có một tấm thiệp ghi: Gửi đến tình yêu của đời tôi, sinh nhật vui vẻ.
Hôm nay là sinh nhật của cô, ánh mắt của Nguyễn Ngôn Hi chuyển từ bông hoa sang mặt Mộc Thập, khăn quàng đỏ càng khiến khuôn mặt cô trắng hơn, sau khi nhận gói hàng, vẻ mặt của cô đã trở lại trạng thái bình thường trước đây, sự lo lắng của cô đã biến thành bình tĩnh.
Nguyễn Ngôn Hi dường như hiểu ra điều gì đó, “‘Hằng năm, sinh nhật nào cô cũng nhận được những thứ này sao?”
“Ừm, từ năm 5 tuổi.”
Năm tới sẽ là năm thứ hai mươi.
Anh quan sát khuôn mặt cô rồi nói: “Cô có biết ai đã gửi không?”
“Biết, tôi sẽ xử lý nó.”
Sau khi Mộc Thập nói xong, cô cầm chiếc hộp đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Mộc Thập quay lại, đi vào nhà thì thấy Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi trên ghế sofa, không thấy bó hoa hồng đâu cả, “Anh Nguyễn, hoa đâu rồi?”
“Hoa? Tôi vứt rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi xem như đó là chuyện đang nhiên.
“…”
Cô còn muốn dùng nó để trang trí.
Sau khi nhận thấy vẻ mặt buồn bực của Mộc Thập, anh bĩu môi, đứng dậy đi về phòng.
Một giờ sau, chuông cửa lại vang lên, Nguyễn Ngôn Hi nằm trên ghế sofa phòng sách hét lên với Mộc Thập đang mày mò máy tính: “Mộc Thập, đi mở cửa.”
Mộc Thập thu hồi ánh mắt tập trung, nhanh chóng gõ bàn phím vài cái, sau đó đeo kính lên, đi ra khỏi phòng, đi ra cửa, vừa mở cửa thì nhìn thấy một bó hoa hồng lớn lơ lửng giữa không trung.
“…”
Khuôn mặt của người chuyển phát nhanh bị hoa hồng che khuất hoàn toàn, giọng nói của anh ta truyền đến từ phía sau những bông hồng, “Là nhà cô Mộc ạ, xin hãy nhận hoa.”
Mộc Thập nhận lấy bông hoa, kết quả là khuôn mặt của cô bị che khuất, cô đặt hoa xuống đất, Mộc Thập thấy người chuyển phát nhanh lấy ra một cái túi trong suốt từ trong túi chứa đầy kẹo, đầy màu sắc và rất đẹp.
Mộc Thập hơi ngẩn người, nhận lấy, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Hi ở bên trong.
Bị người ta nhìn chằm chằm có chút khó chịu, Nguyễn Ngôn Hi quay mặt đi, thản nhiên nói: “Đừng quá cảm động, đây là phần thưởng cho câu đố.”
Mộc Thập đi đến ghế sofa, cầm hoa và kẹo, đặt hoa hồng lên bàn trà, sau đó ngồi lên ghế sofa mở túi ra, “Ăn kẹo không?”
“Ừm.”
Bên trong là nhiều loại kẹo trái cây, Mộc Thập lấy ra một viên kẹo vị dâu.
Khi Nguyễn Ngôn Hi nhìn thấy thì lập tức nói: “Không muốn vị dâu.”
Phản ứng rất dữ dội.
Mộc Thập cảm thấy tiếc nuối, “Tôi cũng không thích vị dâu.”
Khóe miệng anh hơi giật, sau đó anh nói: “Không phải tất cả các cô gái đều thích vị dâu sao?”
Nguyễn Ngôn Hi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Mộc Thập nghiêm mặt nói: “Anh Nguyễn, hai chuyện này không hề liên quan.”
Nguyễn Ngôn Hi vươn tay, “Tôi muốn vị dưa gang.”
Mộc Thập đưa cho anh một viên kẹo dưa gang, lấy ra một viên vị dâu, mở gói rồi cho vào miệng, hương dâu nhanh chóng tràn ngập cả miệng cô.
Mộc Thập nghĩ thầm, haiz, quả nhiên ăn không ngon.