Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 62



Cao Lăng Trần nhận được điện thoại của Mộc Thập, lập tức dẫn đội đến đó.

Những người của bộ phận pháp chứng đang thu thập dấu vân tay, dấu giày và bằng chứng tại hiện trường, Cao Lăng Trần và mọi người vẫn đang đợi bên ngoài.

Tưởng Tề đứng đối diện với Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập, nhìn các đồng nghiệp ra vào, không khỏi phàn nàn: “Nghiêm túc mà nói, hai người không thắp hương trong tết Nguyên Đáng sao? Vì sao hai người đi chơi thôi mà cũng gặp vụ án giết người vậy?”

Không biết vì sao, sau khi Nguyễn Ngôn Hi làm cố vấn của đội bọn họ, rõ ràng các vụ án đã tăng lên không ít, không thì sẽ có vụ án liên quan đến họ, đây là loại gì vậy!

Nguyễn Ngôn Hi liếc mắt nhìn anh, giống như không quan tâm đến thể chất thu hút tội phạm, chỉ nói: “Anh nên thấy may mắn vì chúng tôi đụng phải vụ án này, nếu không ngài ma cà rồng này đã bị người ta đụng chạm vào rồi.”

Tưởng Tề trợn tròn mắt, bỗng nhiên không thể phản bác lời nói của anh.

Sau khi khiến đối phương không thể phản bác được, Nguyễn Ngôn Hi cũng biết như vậy là đủ rồi, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, khoanh tay, nhẹ nhàng hỏi: “Đúng rồi, đã điều tra được thân phận của ngài ma cà rồng này chưa?”

“Vẫn…”

Cao Lăng Trần đang nói được nửa chừng thì bị đội trưởng Tống, đội trưởng bộ phận pháp chứng đi ra từ căn phòng bí mật ngắt lời.

Đội trưởng Tống đưa cho Cao Lăng Trần một túi chứng cứ, trong đó có một mảnh giấy có viết chữ, nói với anh ta: “Đội trưởng Cao, chúng tôi đã lục soát hiện trường, đây là ghi chú, anh có thể xem xét.”

Cao Lăng Trần cầm lấy túi chứng cứ, cẩn thận kiểm tra dòng chữ trên đó.

Đội trưởng Tống nói thêm, “Nó được tìm thấy trong túi lễ phục của người chết.”

Cao Lăng Trần gật đầu, nhìn dòng chữ trên đó, cau mày: “Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi đã biết tên của người chết.”

Cao Lăng Trần đột nhiên nói gì đó khiến mọi người có mặt đều không hiểu, sau đó đưa túi chứng cứ cho Nguyễn Ngôn Hi xem.

Nguyễn Ngôn Hi nhận lấy, đọc nội dung.

“Tôi tên là Trương Tường, một ngày trước, tôi đã bị giết, nhưng không biết là ai đã giết tôi, tôi không muốn chết một cách khó hiểu như vậy, cho nên ta đặc biệt sắp xếp trò chơi này, hy vọng mọi người sẽ tìm ra hung thủ giết tôi.

Ngoài ra, tôi đã đưa cô gái đó đi, bởi vì đây là một trò chơi, phải có quy tắc, trong vòng 48 giờ, nếu tìm được hung thủ giết người, tôi sẽ thả cô gái kia ra, nếu không, tôi chỉ có thể để cô ấy ở với tôi mãi mãi.

Vì vậy, trò chơi bây giờ bắt đầu.”

Tưởng Tề bên cạnh nghe xong thì suýt chút nữa nhảy dựng lên, cảm thấy nội dung ghi chú vô cùng nực cười, giọng nói đột nhiên cao hơn rất nhiều, “Cái này, đây là cái gì? Hung thủ đã đặt thi thể nạn nhân ở đây, để chúng tôi tìm hắn trong 48 giờ? Hắn muốn làm gì vậy?”

Nguyễn Ngôn Hi cứ nhìn tờ giấy không nhúc nhích, nói: “Trò chơi, hắn muốn chơi một trò chơi.”

Nội dung của bức thư được viết ở ngôi thứ nhất của người chết, Mộc Thập đã thay đổi nội dung, “Hắn là người tạo ra trò chơi, mà chúng tôi là người chơi, tìm thấy nhiệm vụ của hắn, không hoàn thành nhiệm vụ, hình phạt là mạng sống của cô gái kia.”

“Cô gái, cô gái…”

Lời nói cuối cùng của Mộc Thập dường như đã chạm đến Nguyễn Ngôn Hi, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy, miệng lặp đi lặp lại hai chữ này, sau đó đưa tay sờ cằm, có chút khó hiểu, “Thật kỳ lạ.”

“Có gì lạ?”

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, Cao Lăng Trần cảm thấy hẳn là Nguyễn Ngôn Hi đã Thẩm tìm ra manh mối.

Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh, trả lại túi chứng cứ, nhíu mày, “Bây giờ có thể xem camera trong căn phòng bí mật không?”

“Kỹ thuật viên đang xử lý.”

Cao Lăng Trần trả lời anh, dặn dò Tưởng Tề: “Tưởng Tề cậu đưa họ đến phòng giám sát.”

“Ồ.”

Tưởng Tề gật đầu đáp ứng, sau đó đưa Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đến phòng giám sát bên cạnh.

Mỗi phòng trong khu trò chơi mật thất này đều có một phòng giám sát, nhân viên công tác ngồi bên trong để quan sát tình hình, khi người chơi cần giúp đỡ thì kịp thời xuất hiện giải đáp, cho nên phòng giám sát cách căn phòng bí mật cũng không xa.

Vừa bước vào cửa, Tưởng Tề chỉ vào một cái tủ bên cạnh, “Nhân viên công tác của mọi người bị ai đso đánh ngất xỉu, sau đó nhốt trong tủ trong căn phòng đó.”

Vì vậy, sau khi Nguyễn Ngôn Hi và những người khác bước vào căn phòng bí mật, không có nhân viên xem camera giám sát.

Nói xong, Tưởng Tề đi vào trong, nói với đồng nghiệp đang ngồi trước máy tính: “Văn Bân, làm sao vậy? Bây giờ có thể xem camera không?”

Hồ Văn Bân gật đầu với anh ta và giải thích cho họ kết quả kiểm tra camera của mình, “Camera được bật sau khi họ bắt đầu vào phòng bí mật, cảnh trước đó không được quay, sau đó tôi tìm băng ghi hình của căn phòng bí mật ngày hôm trước, khi người chơi cuối cùng chơi, không có thi thể trong đó.”

Điều này có nghĩa là không quay được khi thi thể được đặt vào quan tài, vậy là thi thể đã được đặt vào trong khoảng thời gian từ tối qua sau khi khu trò chơi này đóng cửa cho đến trước khi họ vào căn phòng bí mật hôm nay.

Hồ Văn Bân lại tua nhanh đoạn băng ghi hình, “Sau đó, khi anh vào phòng số 4, camera ở phòng số 1, 2 và 3 đã bị tắt, chỉ có phòng số 4 và 5 còn hoạt động.”

Nguyễn Ngôn Hi yêu cầu Hồ Văn Bân cho họ xem đoạn băng ghi hình sau khi họ vào phòng số 4, quay lại tất cả hình ảnh của sáu người họ trong hai căn phòng đó, sau khi xem xong, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên hỏi Mộc Thập: “Mộc Thập, em có thấy vấn đề không?”

Đọc xong, Mộc Thập suy nghĩ một hồi, mới nói: “Tờ giấy đó được đưa vào quan tài cùng lúc với thi thể.”

Lời nói của Mộc Thập khiến Nguyễn Ngôn Hi mỉm cười, hiển nhiên là vì vấn đề bọn họ phát hiện ra đều giống nhau.

Nhưng Tưởng Tề vẫn không phát hiện ra, cảm thấy những gì Mộc Thập nói rất kỳ lạ, “Đúng vậy, tờ giấy được bỏ vào túi lễ phục của người chết, sau đó xuất hiện trong quan tài cùng thi thể, có vấn đề gì?”

Mộc Thập nhìn anh ta nói: “Có một vấn đề lớn, từ camera, chúng ta có thể thấy thi thể đã được đặt trong đó trước khi chúng ta vào căn phòng bí mật, cho nên ghi chú cũng đã được viết trước đó.”

“Đúng vậy.”

Tưởng Tề vẫn sững sờ.

Mộc Thập nói tiếp: “Làm sao người sắp đặt trò chơi này có thể đảm bảo người bị bắt sẽ là phụ nữ?”

“Hả?”

Tưởng Tề tiếp tục bối rối.

Trạng thái của Tưởng Tề khiến Nguyễn Ngôn Hi trợn tròn mắt không nói nên lời: “Anh còn chưa hiểu sao? Cô gái kia bị bắt khi đi từ phòng số 3 sang phòng số 4, vì cô ấy đi sau cùng nên mới bị bắt, xem lại tờ giấy kia trên đó viết: “Cô gái tôi đưa đi”, trước đó, tờ giấy đã được chuẩn bị cẩn thận, sao hắn biết được người đi sau cùng nhất định là phụ nữ?”

Đầu óc Tưởng Tề xoáy chuyển hai vòng, cuối cùng cũng hiểu ý của Nguyễn Ngôn Hi, không khỏi mở to mắt, “À, đúng rồi, trong phòng bí mật có nam có nữ, lỡ như lúc đó là người đi cuối cùng là đàn ông thì sao?”

Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, cảm thấy nói chuyện vớiTưởng Tề hơi phí sức, “Cho nên hẳn là hắn đã biết trước người hắn bắt lần này là phụ nữ.”

Tưởng Tề nghĩ đến chuyện này thì thấy thật khó tin, “Làm sao có thể đảm bảo chuyện này?”

Có thể là hắn nghĩ xác suất bắt phụ nữ sẽ cao hơn? Chuyện này còn cần phải có may mắn nữa.

Nguyễn Ngôn Hi đút tay vào túi, sau đó suy luận: “Nếu người phụ nữ này chính là người hắn muốn bắt ngay từ đầu thì sao?”

Anh ta lắc ngón tay, nheo mắt lại, nói tiếp, “Vậy thì, hắn phải trải qua một số điều kiện để đảm bảo điều này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.