Sáng sớm hôm sau, Mộc Thập mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng, vừa bước ra thì nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa phòng bên cạnh, đối diện với cánh cửa đóng chặt không ra vào hay gõ cửa, nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong ở cửa, ở bên cạnh còn có một con hổ.
Khi Tiểu Khả Ái nghe thấy tiếng động, đầu tiên quay đầu lại nhìn cô, Simba bị Mộc Thập ôm trong lòng nhìn Tiểu Khả Ái, nó nhảy xuống, chạy đến chỗ Tiểu Khả Ái, cọ cọ.
Còn hai người đàn ông đang nghe lén, Phượng Nhân Hoa nhìn thấy Mộc Thập, vẻ mặt lập tức trở nên mất tự nhiên, nhìn một cái thì lập tức quay mặt đi, người Vưu Vu lập tức vẫy tay gọi cô đi tới.
“Có chuyện gì?”
Vưu Vu chỉ vào cửa, lo lắng hỏi: “Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi bị làm sao vậy? Giống như cả đêm không ngủ, bên trong cứ không ngừng nói tự sát, cậu ấy bị cái gì kích thích sao?”
Mộc Thập biết Nguyễn Ngôn Hi vẫn đang xoắn xuýt với vụ án tự sát, vì vậy lắc đầu nói: “Không sao.”
Vưu Vu ngạc nhiên: “Nói tự sát cũng không sao.”
Kết quả là, Mộc Thập thờ ơ trả lời: “Cũng không phải anh ấy nói giết người.”
“…”
Mộc Thập đi tới mở cửa, hai người đàn ông tự động nhường đường cho cô, cô đặt tay lên tay nắm, xoay tay nắm cửa.
Căn phòng đầy giấy, trên tường và trên sàn nhà, tất cả các mảnh giấy trắng đều chỉ viết có hai từ trên đó – tự sát.
Vưu Vu nhìn cảnh này, khóe miệng không khỏi co giật, ai có thể nghĩ rằng đây là đang giải quyết vụ án, người không biết còn nghĩ Nguyễn Ngôn Hi đang luyện tập thư pháp.
Phượng Nhân Hoa chỉ có một cảm giác duy nhất sau khi nhìn thấy: bệnh thần kinh.
Sau khi nhìn xung quanh, Mộc Thập gọi anh: “Nguyễn Ngôn Hi.”
Nghe thấy giọng nói của Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn cô, cầm thông tin trong tay, “Mộc Thập, sao lại là tự sát?”
Cô nâng kính lên, vẻ mặt vô cảm nói, “Có lẽ anh ấy ghét bị bao quanh bởi một đống giấy.”
Một đống giấy bao quanh hình Trương Tường, trước khi đóng cửa, Mộc Thập nói thêm: “Đúng rồi, em cũng ghét như vậy.”
Năm phút sau, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Cuối cùng, sắc mặt Mộc Thập cũng dịu đi rất nhiều.
Lúc gần 8 giờ, ba mẹ Nguyễn Ngôn Hi đến, bởi vì hôm nay phải tạm thời ra ngoài, cho nên mới để Tiểu Nhĩ Đóa ở lại đây một ngày.
Khi Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi trên sàn phòng ăn sáng, anh quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa đang được Mộc Thập ôm trong tay.
Mộc Thập đặt Tiểu Nhĩ Đóa xuống đất, Tiểu Nhĩ Đóa đã bò rất giỏi, lại nhanh chóng bò về phía Nguyễn Ngôn Hi, bò đến trước mặt anh, sau đó ngồi lên thùng hồ sơ, trong miệng thổi bong bóng, mắt to mắt nhỏ nhìn Nguyễn Ngôn Hi.
Mộc Thập thấy Nguyễn Ngôn Hi trêu chọc Tiểu Nhĩ Đóa, tạm thời chuyển sự chú ý từ vụ tự sát sang cậu bé, vì vậy cô xuống lầu làm sữa bột. Mười phút sau, Mục Rhập cầm bình sữa đi lên lầu, vừa đi tới cửa phòng, cô phát hiện Nguyễn Ngôn Hi vẫn đang ngồi trên mặt đất trong phòng, cầm hồ sơ nói một mình, còn một mình Tiểu Nhĩ Đóa bò qua bò lại, trên lưng có một mảnh giấy, trên đó viết hai chữ lớn – tự sát.
—
Thời gian quay ngược lại 12 giờ trước, sau khi trả lời điện thoạicủa Tưởng Tề, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập lập tức cùng mấy cảnh sát ở đó quay trở lại cục cảnh sát.
Cả hai người đi trên đường đều không nói chuyện, hiển nhiên sự xuất hiện của camera hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ, dường như họ chắc chắn rằng Trương Tường không tự sát, nhưng bây giờ có một đoạn băng ghi hình ghi lại thời gian đó, hoàn toàn lật đổ tất cả những suy luận trước đó của họ, bị giết, hung thủ, ngụy tạo di thử, nghiễm nhiên biến thành những thứ mà họ tưởng tượng.
Vừa đến cục cảnh sát, hai người đã đến phòng làm việc của Cao Lăng Trần, Tưởng Tề nhìn thấy bọn họ, chỉ vào máy tính, “Một số nhân chứng nhìn thấy Trương Tường xuất hiện trên đường XX, nơi này tình cờ có một con sông, vì vậy chúng tôi đã đến đó lấy camera, chúng tôi đã nhìn thấy hình ảnh Trương Tường tự sát.”
Tưởng Tề duỗi tay ấn chuột, đoạn băng ghi hình bắt đầu phát.
Thời gian là lúc 1 giờ 13 phút, Trương Tường xuất hiện trong phạm vi ghi hình, anh ta từng bước đi đến bờ sông, rồi đứng bên bờ sông không nhúc nhích, khoảng mười phút, sau đó anh ta lấy ra một con dao từ trong túi, ban đầu anh ta cầm một con dao bằng tay trái rồi đặt con dao vào tay phải, sau đó cắt cổ tay trái, rồi ném con dao đi, cánh tay rũ xuống bên hông, đứng khoảng hai phút, anh ta tiến lên hai bước, cuối cùng như đã quyết định, anh nhảy xuống sông.
Trương Tường hoàn toàn biến mất khỏi hình ảnh, Tưởng Tề nói với Nguyễn Ngôn Hi: “Tôi nghĩ vầy, có lẽ lúc đó anh ta chưa quyết định tự tử, cho nên dùng tay phải là tay không thuận để cắt cổ tay. Nhưng sức không đủ, cuối cùng đã chọn nhảy xuống sông.”
Ánh mắt Nguyễn Ngôn Hi vẫn nhìn vào màn hình, mím môi lắc đầu, “Không, sao có thể là tự sát?”
Tưởng Tề nói: “Tại sao không thể? Người chết đã phải chịu nhiều áp lực trong khoảng thời gian này, anh ta tuyệt vọng về cuộc sống, vì vậy anh ta đã tự sát.”
“Tên đó đã thiết lập trò chơi này, hắn sẽ không đặt thi thể của một người tự sát ở đó rồi để chúng ta đi tìm hung thủ, điều đó không hợp lý.”
Đó là một trò chơi mà hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chắc hẳn phải có điều gì đó đằng sau vụ án tưởng chừng như tự sát này mà họ chưa nghĩ tới.
“Chuyện này chẳng có gì mà không hợp lý cả, Cát Huệ và đồng bọn của cô ta lên kế hoạch để gây nhầm lẫn cho chúng ta.”
Tưởng Tề không hiểu tại sao Nguyễn Ngôn Hi lại không tin Trương Tường tự sát, thậm chí là sau khi tận mắt xem camera.
Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn Cao Lăng Trần và Tưởng Tề, giọng điệu khẳng định: “Vụ án này hoàn toàn không đơn giản như vậy.”
Suốt lúc đó, Mộc Thập không bày tỏ ý kiến của mình, sau khi sao chép đoạn băng ghi hình sát này, cô và Nguyễn Ngôn Hi đi ra khỏi văn phòng, nhưng Tưởng Tề đuổi theo họ ra ngoài, anh ta nhìn Nguyễn Ngôn Hi, nghiêm túc hỏi: “Nguyễn Ngôn Hi, anh liên tục phủ nhận việc người chết tự sát, bởi vì anh ta không tin sự thật này, hay không tin rằng anh đã suy luận sai. Có lẽ anh thấy tôi nói cũng đúng, nhưng do anh đã sai nên đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh?”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, không hiểu làm sao anh ta lại đưa ra kết luận này, “Tại sao tôi lại nghĩ như vậy?”
“Vì anh có chỉ số IQ cao hơn tôi.”
Nguyễn Ngôn Hi hiểu ý của anh ta, nhíu mày: “Tại sao tôi với so sánh với anh? Tôi có nghi ngờ, bởi vì tôi tin vào suy đoán của mình.”
Tưởng Tề: “Nhưng…”
Lần này, Nguyễn Ngôn Hi ngắt lời anh, không đợi anh nói xong, nghiêm mặt nói: “Đây là một vụ án, có người chết và con tin chưa rõ sống chết, anh cho rằng mỗi lần tôi phá án đều chỉ để khoe rằng mình thông minh sao? Tôi sẽ không bao giờ phủ nhận sai lầm của mình trong vấn đề này, bởi vì một khi tôi phạm sai lầm, cái giá phải trả là mạng người.”
“Tất nhiên, trong vụ án này, tôi thừa nhận rằng một số giả định trước đây của tôi đã sai, nhưng tôi khẳng định rằng, đây chắc chắn không phải là một trường hợp tự sát thông thường.”
Nói xong, không đợi Tưởng Tề lên tiếng lần nữa, anh đã nắm tay Mộc Thập rời đi.
Kết quả là sau khi trở về từ cục cảnh sát, Nguyễn Ngôn Hi bị nhốt trong phòng một mình để nghiên cứu, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy gì.
Mộc Thập lấy tờ giấy dán trên người Tiểu Nhĩ Đóa ra, dùng sức vỗ lên đầu Nguyễn Ngôn Hi.
Bởi vì lực của Mộc Thập, đầu Nguyễn Ngôn Hi nghiêng về phía sau, lúc quay lại, anh dùng miệng thổi tờ giấy trên mặt.
“Mộc Thập, vụ án tự sát này rất đáng nghi, nhưng bây giờ anh không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh sự nghi ngờ của anh, không có bằng chứng nào cả.”
Bây giờ bộ não của Nguyễn Ngôn Hi lưu trữ tất cả thông tin, nhưng nó không thông, như thể thiếu một bước đột phá.
Mộc Thập chống cằm suy nghĩ một hồi, đột nhiên có chút suy nghĩ, “Theo dõi vụ tự sát của người chết, anh có để ý rằng anh ta đã nhìn về phía camera hai lần sao.”
Đây là điều mà trước đây Nguyễn Ngôn Hi không để ý, anh lập tức lấy máy tính bên cạnh, phát lại lần nữa, quả nhiên, khi Trương Tường vừa đi bộ đến bờ sông chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên quay đầu nhìn vị trí của camera, “Wow! Mộc Thập, em thật sự là thiên tài!”
Mộc Thập: “Tôi thấy rất kỳ lạ, tại sao một người muốn tự sát lại xem camera đến hai lần?”
Nguyễn Ngôn Hi nhìn Mộc Thập, suy luận: “Có lẽ có người đang theo dõi anh ta thông qua camera.”
“Anh nói là có người khống chế anh ta sao?”
Anh không ngừng gật đầu: “Đúng rồi! Đúng rồi, nhưng ai là người khống chế anh ta tự sát?”
Ngay khi Nguyễn Ngôn Hi quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa đang ngồi trên mặt đất, một tay cầm một tờ giấy, lắc lắc ở đó.
Nguyễn Ngôn Hi sợ bé làm mình bị thương, liền cầm hai tờ giấy lên.
Một mảnh giấy chứa di thư của Trương Tường, mảnh còn lại chứa chuỗi chữ cái tiếng Anh được tìm thấy trong cuốn sổ tay của Trương Tường.
“Ừm? Chờ đã!”
Nguyễn Ngôn Hi nghĩ đến một khả năng mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến, “Nếu bức di thư này thật sự là do Trương Tường viết thì sao.”
“Hả?”
Nguyễn Ngôn Hi giải thích: “Việc anh ta bị khống chế nhất định không phải là chuyện ngày một ngày hai, nên anh ta muốn để lại một ít thông tin trước khi chết để người kiểm soát anh ta không phát hiện ra.”
Mộc Thập cũng nghĩ tới, “Di thư là cách tốt nhất.”
“Chuỗi chữ cái tiếng Anh này không đơn giản là mật khẩu email.”
Di thư và chuỗi chữ cái tiếng Anh, Nguyễn Ngôn Hi cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua hai tờ giấy, đầu óc đang chạy theo nhiều phương pháp mã hóa.
Tiểu Nhĩ Đóa ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh.
Năm phút sau, Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên từ dưới đất nhảy dựng lên: “Đó là mật mã Four-square!”
Anh đi chân trần đến bức tường trắng, hai tay cầm lấy tờ giấy, lấy hết giấy trên đó ra, sau đó cầm bút trong tay trái viết nhanh lên đó.
“eybnwui đảo lại là ahbumni, đây là hai chìa khóa, đặt chúng vào ma trận theo thứ tự, sau đó đặt các chữ cái còn lại vào ma trận theo thứ tự, sau đó lấy hai ma trận mã hóa, được đặt ở góc trên bên trái và góc dưới bên phải, hai góc còn lại được đặt trong ma trận theo thứ tự a đến z.”
abcdeeybnw
fghijuiacd
klmnofghjk
prstulmopr
vwxyzstvxz
ahbumabcde
nicdeffghij
fgjklklmno
oprstprstu
vwxyzvwxyz
“Kết quả của mã hóa được ẩn trong di thư, chữ cái đầu mỗi đoạn là dbw. Sau đó dùng ma trận này đẩy thông tin được mã hóa ra sau, tức là…”
Nguyễn Ngôn Hi dùng ngón tay ra dấu ma trận, sau đó viết ra từng cái một.
heao
“Con bích.”
Nguyễn Ngôn Hi cầm bút lùi lại vài bước, nhìn hai chữ, “Đây là thông điệp cuối cùng mà Trương Tường muốn truyền đạt.”